Hoắc Vi Vũ ngồi lặng một lát để mình tỉnh táo lại. Nếu cô đã quyết định thì phải thẳng tiến không lùi, dẫu có đầu rơi máu chảy… cô cũng sẽ không quay đầu lại.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ ngẩn ra, còn chưa kịp làm gì thì cánh cửa đã bật mở.
"Tiểu Vũ, cửa nhà con hỏng à? Chẳng an toàn gì cả." Mẹ Lâm bước tới, thấy trên sàn nhà toàn là vải rách thì rất đỗi kinh ngạc: "Sao lúc nào nhà con cũng bừa bộn thế này?"
"Con xin lỗi, con quên chưa dọn. Sao dì lại tới đây?" Hoắc Vi Vũ đỡ mẹ Lâm ngồi xuống.
"Thì con bảo con tỏ tình mà. Dì vừa thấy thằng Ân ra ngoài mà điện thoại của con thì tắt máy. Thế nào rồi con?" Mẹ Lâm tươi cười hỏi.
Hoắc Vi Vũ áy náy cúi đầu: "Con xin lỗi dì, con và Thừa Ân chỉ có thể làm anh em thôi."
"Con không thích nó hay là nó không thích con? Chẳng phải con nói là sẽ tỏ tình sao?" Mẹ Lâm hơi cau mày, vẻ mặt nặng nề hẳn.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com