Cố Hạo Đình ngồi xổm trước mặt cô. Trên đời này cũng chỉ có cô mới có thể khiến hắn cúi đầu. Hắn kiểm tra vết thương trên chân cô, những ngón tay nóng sực lướt trên làn da mềm mại của cô, làm chân cô căng cứng. Hắn sát trùng vết thương rồi dán urgo cho cô.
Bỗng dưng cô muốn khóc vì cảm động. Hắn lấy băng dán cá nhân lúc nào vậy? Hắn vẫn quan tâm đến cô đúng không? Hoắc Vi Vũ cũng ngồi xổm xuống, đôi mắt đỏ hoe nhưng dịu dàng hơn hẳn.
Cố Hạo Đình nhìn cô rồi nói đầy bất lực: "Hoắc Vi Vũ, mình đến với nhau lần nữa được không em?"
Hoắc Vi Vũ gật đầu mà chẳng buồn nghĩ ngợi. Cố Hạo Đình sửng sốt, sau đấy mắt ánh lên nét vui sướng, rồi vội hỏi lại, sợ mình hiểu nhầm: "Mình bên nhau nhé?"
"Ừ." Cô đáp khẽ, lòng xót xa như đã trải trăm cay ngàn đắng, nước mắt trào dâng trong niềm vui sướng tột cùng.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com