"Tổng thống sẽ không rảnh rỗi đến mức ấy chứ?" Cố Hạo Đình liếc nhìn Tổng thống.
Tổng thống nở nụ cười hiền hòa: "Chuyện vui nối tiếp chuyện vui là may mắn của nước nhà mà."
"Hả?" Cố Hạo Đình cười lạnh: "Coi chừng vui quá hóa buồn, đầy quá thì tràn, cứng quá thì gãy đấy." Nói xong, hắn đi một mạch đến bàn chủ tiệc.
Tổng thống cười nhẹ như thể không hề biết tới mâu thuẫn nhỏ vừa rồi. Ông ta cũng đi theo Cố Hạo Đình. Chủ nhân buổi tiệc lập tức đuổi theo.
Phùng Tri Dao siết chặt nắm tay, nói với theo bóng lưng của Tổng thống: "Hai người họ yêu thương thắm nồng như vàng đá. Được Tổng thống chỉ định việc cưới hỏi là vinh dự của họ đó, chẳng lẽ Tổng thống không coi trọng họ hay sao?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com