Người lính nọ còn chưa ra khỏi cửa thì Hoắc Vi Vũ đã chạy xộc vào, hai người suýt thì va vào nhau, Hoắc Vi Vũ còn tưởng đấy là ngài V.
"Cho tôi trốn ở đây một lát, chốc nữa bạn sẽ qua đón tôi." Hoắc Vi Vũ nói.
"Có chuyện gì?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ giật bắn mình, bấy giờ mới ý thức được ngài V thực sự đang ở trong phòng này, còn người trước mặt cô là thuộc hạ của ngài ấy.
Nhưng sự việc lần này khiến cô khó mà mở miệng được.
Người lính ra ngoài xem xét một hồi rồi về báo cáo với Cố Hạo Đình: "Có ba cô gái đang chạy về phía này, một trong số đó cầm ống tiêm."
"Bắt lại." Cố Hạo Đình nói rất ngắn gọn.
"Vâng."
Hoắc Vi Vũ nhìn người lính nọ ra ngoài.
"Bọn họ định hại cô?" Cố Hạo Đình hỏi.
Hoắc Vi Vũ thu lại tầm mắt, nhìn bóng mình trong tấm kính, đoán: "Chắc vậy, ban nãy giữa chúng tôi có chút xích mích."
Cố Hạo Đình cười, rũ mắt nhìn cô: "Em thật đúng là chẳng để người ta bớt lo."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com