Mùi kem đánh răng xộc vào mũi làm Hoắc Vi Vũ hơi tỉnh, rồi lại mơ màng, không muốn dậy, nhíu mày, đẩy hắn ra.
Cố Hạo Đình giữ chặt gáy cô, nụ hôn càng sâu, không để cô thoát được.
Hoắc Vi Vũ bị hôn đến nghẹt thở, hé mắt thì thấy Cố Hạo Đình.
Cô còn ngái ngủ nên rất dễ cáu, cầm cái gối đánh vào người hắn.
Cố Hạo Đình còn nhanh hơn, hắn cầm cổ tay cô: "Khỏe vậy là tỉnh rồi."
"Anh đúng là bệnh hoạn, có bệnh thì đi khám đi. Bây giờ là mấy giờ hả? Trời còn chưa sáng đâu. Chết tiệt!" Hoắc Vi Vũ phát bực, trùm chăn lên người.
"Dậy đi!" Cố Hạo Đình nói.
"Dậy làm gì? Chín giờ tôi mới đi làm." Giọng bực bội của Hoắc Vi Vũ vọng ra từ trong chăn.
"Chạy bộ. Bác sĩ nói thể chất em kém lắm, cần rèn luyện thân thể. Trước tiên chúng ta chạy năm vòng, đúng giờ thì ăn sáng, ăn xong thì uống thuốc, sau đó tôi đưa em đi làm." Cố Hạo Đình kiên nhẫn nói.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com