"Tôi đến ngay đây." Cố Hạo Đình cúp điện thoại rồi đứng dậy.
Hoắc Vi Vũ thản nhiên xiên một quả trứng cút bỏ vào miệng.
"Tôi có việc phải đi trước." Cố Hạo Đình nói với cô.
Cô hất cằm về phía cửa: "Cửa ở bên kia."
Cố Hạo Đình thấy thái độ bất cần của cô thì ánh mắt sa sầm. Ban nãy cô còn dịu dàng, e thẹn, hơi thở ấm nóng ngọt ngào như vẫn còn văng vẳng bên tai, hình ảnh quyến rũ của cô hằn in trong đầu hắn, vậy mà bây giờ cô lại như hoa sen giữa hồ, vẫn đẹp như thế, nhưng lại có cảm giác lạnh nhạt khó gần. Hóa ra cô chỉ mong hắn sớm đi cho nhẹ lòng.
"Có muốn về nhà không?" Cố Hạo Đình hỏi với vẻ bất lực. Hắn cũng biết cô không thích ở Bệnh viện.
"Tất nhiên là có." Hoắc Vi Vũ gật đầu nói.
"Hai ngày tới sẽ có người lo chuyện ăn uống cho em, đến khi em hoàn toàn khỏe lại mới thôi. Nếu em muốn về thì phải cố gắng mau mau phục hồi đi. Ăn cho no rồi Trung tá Thượng sẽ đưa em về." Cố Hạo Đình dặn dò.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com