Cô mơ một giấc mộng rất dài và hỗn loạn.
Trong mơ có Cố Hạo Đình bá đạo, tàn khốc, khát máu. Có mẹ dịu dàng hiền từ, trìu mến vỗ về. Cuối cùng là hình ảnh ba cô trách mắng rồi lìa xa cõi đời.
Đến khi cô về, ba đã được đưa đi hỏa táng. Cô không có cơ hội nhìn mặt người đã nâng niu cô trong lòng bàn tay từ hồi cô còn bé xíu một lần sau cuối.
Nỗi đau tột cùng như dòng lũ dâng trào trong lòng, lan đi khắp nơi, dường như cuốn đi cả hơi thở của cô.
Thế rồi cô giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn Cố Hạo Đình, chưa kịp dứt mình ra khỏi cơn mơ nên đầu óc còn chậm chạp, mắt vẫn tiếp tục rơi lệ.
Nhìn dáng người nhỏ bé run rẩy của cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ và tràn đầy đau buồn ngước nhìn mình với vẻ thật tội nghiệp, hắn thấy tim mình đau nhói rồi như tan ra thành niềm yêu thương vô bờ.
Hắn không nỡ trách cô! Hắn dùng ngón trỏ gạt đi giọt lệ vương bên khóe mi rồi dịu dàng bảo: "Còn đau ở đâu không?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com