"Ông chủ... Hay chúng ta gọi vệ binh đi..." Trâu Mạc thấy toàn bộ đám người xông tới thì sợ hãi, "Tôi nhớ hình như vừa có một đội tu sĩ trị an thành đi ngang qua!"
"Có ai không! Cứu mạng…!" Trâu Mạc lập tức hô to.
Có mấy kẻ vốn định bước lên, lúc này lại ngừng động tác, cười lạnh nhìn hai người Phương Khải và Trâu Mạc: "Các người mới tới?"
Đội trị an thành vừa nãy đúng lúc quay lại, nhanh chóng thấy được tình hình khác lạ bên này, hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Việc của Hắc Ma!" Một gã đàn ông mặc áo choàng đen bước ra từ gần đó, âm thanh trầm thấp.
"Ra là vậy." Mấy tên đội trị an nói, "Vậy thì tiếp tục đi."
Nói xong quay lưng đi mất.
"Ơ!" Trâu Mạc ngớ người, "Ê này đừng đi!"
"Cái thành này kiểu gì vậy?" Các bạn trẻ xem trực tiếp tí nữa thì tức tới hộc máu lên màn hình.
Ý cười của tên tu sĩ đầu trọc càng lạnh hơn: "Gọi đi, có giỏi thì gọi tiếp đi!"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com