"Ngươi sao thế? Rốt cuộc có muốn gia nhập không hả?" Thấy Vương Đại Mãng kích động, Hải Đại Phu hoang mang hỏi.
"Ông sẽ không hại tôi chứ…" Vương Đại Mãng nói bằng giọng sâu xa.
"Ta hại ngươi làm gì? Tuy rằng ta là kẻ cực ác, nhưng ta sẽ không bao giờ ra tay với đồng bạn cùng phe. Chút nguyên tắc đó ta vẫn phải có!" Hải Đại Phu nghiêm túc nói.
Nghe Hải Đại Phu nói vậy, Vương Đại Mãng không tin, cho dù chỉ là một dấu chấm câu.
Nếu không gây tai vạ cho đồng bạn thì vừa rồi việc gì Ác Khải phải sợ hãi thế?
Ngay cả tổ chức di chuyển hang ổ mà cũng không kêu ông, còn dám nói là không gây tai vạ cho đồng bạn sao?
Thân là người lương thiện có âm đức hộ thể, ông nói dối mà không xấu hổ thế, chẳng lẽ trong lòng không có chút áy náy với tự biết thân biết phận sao?
"Thực ra… Thực ra tôi là người tốt." Vương Đại Mãng suy nghĩ một lát rồi nói.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com