Mộ Du Thần nhìn Chu Tử Mạc bằng ánh mắt lạnh lùng, anh khẽ run lên "Đừng nhìn tôi như thế. Tôi có nói điều gì sai sao? Tịch Hạ Dạ thật sự rất may mắn khi có thể gặp một người đàn ông đặc biệt như cậu…Ôi!"
Trước khi anh nói hết câu, Mộ Du Thần đã nắm lấy vai anh chặt đến nỗi anh phải hét lên vì đau. Anh định nói gì đấy thì điện thoại của Mộ Du Thần bắt đầu đổ chuông.
Cả hai người sững sờ một chút trước khi Mộ Du Thần bắt lấy điện thoại của mình và nhìn vào nó. Đó là cuộc gọi từ Tịch Hạ Dạ. Anh đưa ly cho Chu Tử Mạc "Được rồi, cũng khá muộn rồi đấy. Cậu đi nghỉ ngơi đi. Chúng ta ngày mai còn phải đi sớm đấy."
Chu Tử Mạc nheo đôi mắt nhìn trộm điện thoại của Mộ Du Thần. Và rồi anh phá lên tiếng cười trêu chọc "Chắc chắn rồi, bây giờ tôi không làm phiền hai người nữa. Mới hai ngày thôi mà. Các người có cần phải….À! Giờ tôi đi liền đây! Tôi đi!"
Mộ Du Thần nhận cuộc gọi của Tịch Hạ Dạ sau khi Chu Tử Mạc vừa chuồn đi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com