"Ừ, em vui là được."
"Nếu em nói chuyện này cho Đại sư huynh, anh nói xem anh ấy có mắng em không?"
"Đừng sợ, có anh ở đây, xem ai dám động vào em."
Hứa Hi Ngôn nghe xong, trong lòng rất đắc ý, cô lại vùi đầu vào hõm vai của anh.
Nghĩ đến Mặc Ngự Thiên, cô lại lại lo lắng nói: "Chồng à, anh nói Mặc Ngự Thiên sống gần nhà chúng ta có phải không tốt lắm không? Em không muốn nhìn thấy hắn chút nào nhưng lại không muốn bác Tô buồn."
"Tình hình bây giờ cũng không phải là điều anh muốn thấy, nhưng để hắn ở nơi anh không nhìn tới được thì lại lo lắng. Chi bằng để hắn ngay dưới mắt mình mà theo dõi, anh mới có thể an tâm một chút. Để lỡ có bất cứ điều gì khác lạ xảy ra, anh còn kịp thời tiêu diệt."
"Ừ!" Hứa Hi Ngôn rất hiểu chồng mình: "Được, chỉ cần hắn không tiếp tục làm hại người khác thì em mong hắn mãi mãi ngốc ngếch!"
...
Ban đêm.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com