Uyển Đậu không nói gì, bĩu môi rồi vung tay bỏ đi.
Hứa Hi Ngôn chú ý thấy ánh mắt Mộc Thần Quang còn nhìn theo con gái người ta thì cười trêu chọc: "Này, chị nói chú đấy, thái độ của chú như vậy thì không thể theo đuổi được con gái đâu!"
Mộc Thần Quang giống như bị nhìn trúng tâm sự, vội vàng thu hồi tầm mắt rồi giả bộ không quan tâm nói: "Ai theo đuổi con gái chứ? Người đẹp trai ngời ngời, phong độ đỉnh cao như em mà lại cần theo đuổi con gái sao? Mỗi ngày em đều bị cả đám con gái theo đuổi, còn đang buồn bực muốn chết đây này!"
"Được rồi, vậy cứ xem như chị chưa nói gì đi."
Hứa Hi Ngôn đang cười thì thấy trợ lý trường quay Tiểu Cát chạy từ bên ngoài vào, trong tay còn cầm theo túi đồ.
"Cảnh Hi, chị có đồ này."
Tiểu Cát thích nhất là chuyển đồ giúp Cảnh Hi. Mỗi lần anh Hoắc đều ra tay hào phóng, cho cậu ta phí chạy vặt rất nhiều.
"Cái gì vậy?"
"Đây là đồ anh Hoắc đưa tới."
Tiểu Cát để đồ xuống rồi cười hì hì rời đi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com