"Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh đi đi!"
Tiêu Vũ Thiên liều mạng đẩy anh ta ra ngoài, mãi cho đến khi đẩy được Mã Hạo Đông ra khỏi cửa thì "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Mã Hạo Đông xoay người lại nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt, đập cửa: "Này, Thiên Thiên, em không thể cho anh một chút thời gian để nói chuyện đàng hoàng với nhau sao?"
"Không thể."
Tiêu Vũ Thiên ở trong lớn tiếng trả lời anh ta, hoàn toàn là thái độ từ chối đến cùng.
Mã Hạo Đông bị nhốt phía ngoài, anh ta đứng trước cửa, không cam lòng nên hướng vào trong la to:
"Thiên Thiên, anh biết năm xưa anh có lỗi với em, là anh khốn nạn, anh không phải là người."
"Chuyện xảy ra sáu năm trước không ai mong muốn cả, sao em không chịu cho anh một cơ hội?"
"Anh biết mình sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Em tha thứ cho anh được không?"
"Thiên Thiên, những năm em rời đi, em có biết anh nhớ em nhiều bao nhiêu không?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com