"Sao tôi lại không được tới đây chứ." Ngô Hiểu Tuyết mặc một chiếc váy liền màu đen, đội mũ nồi màu đỏ, còn có thể thấy bụng cô ta hơi nhô ra vì đang mang thai.
"À, có chuyện gì không?" Vì còn khá nhiều việc cần làm nên Hoắc Miên không hề muốn cãi nhau với Ngô Hiểu Tuyết.
"Tôi vừa đi ngang qua một quán kiểu Hồng Kong Kông nên mua ít món ăn nhẹ cho cô." Nói xong, Ngô Hiểu Tuyết đặt mấy chiếc túi đựng thực phẩm lên bàn…
Hoắc Miên nhìn thoáng qua, đúng là có không ít đồ, nào là trà sữa, bánh ngọt, còn có cả macaron.
Hôm nay Ngô Hiểu Tuyết thế này là vì mặt trời mọc hướng Tây à?
"Cô làm gì vậy?" Hoắc Miên đặt bút xuống, không còn tâm trạng nào để viết nữa.
"Có ơn tất báo." Ngô Hiểu Tuyết chỉ nói bốn chữ đơn giản.
Hoắc Miên lập tức hiểu ra cô ta muốn nói gì, nói thật, trước nay cô chưa bao giờ nghĩ là Ngô Hiểu Tuyết còn biết báo ơn. Cô cho rằng cô ta sẽ mắng cô xía mũi vào chuyện của người khác.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com