- Chẳng phải ta đã bảo tiểu tử ngươi không nên nóng vội rồi sao?
Tên quân sư cảnh giới nhị giai hậu kỳ vừa giơ kiếm lên trước cẩn trọng phòng thủ vừa lớn giọng trách móc.
Triệu Lâm ấy vậy mà vẫn cố chấp nói:
- Dù sao thì ngài cũng đã đến rồi, mau, giết hắn, ta sẽ bảo mẫu hậu trọng thưởng cho ngài!
Tuy nhiên, người hiểu rõ tình thế nhất lại chính là tên cận vệ nhị giai trung kỳ, y lập tức đề xuất:
- Trương trưởng lão, xin ngài mau đưa công tử về trước! Đám người này quỷ dị vô cùng, dẫu có là ngài thì cũng khó đối phó.
Trương Định Hùng là tên họ của tu chân giả nhị giai hậu kỳ kia. Lão chần chừ vài giây rồi đưa ra quyết định:
- Chúng ta cùng về, ngươi hãy chở công tử, lão phu sẽ hộ thuẫn đằng sau.
Dứt lời, lão ta lấy từ trong túi trữ vật một thanh trọng kiếm lớn quăng xuống đất.
Ba người đối phương cứ thế vận linh lực ngự kiếm bay lên.
Ma Kim chưa vội, cứ nhàn hạ cùng với bọn thuộc hạ bám đuôi, liên tục dùng ám khí cấu rỉa.
Chỉ mới một canh giờ trôi qua mà linh lực của lão Trương đã hao hụt gần một nửa.
"Cứ tình trạng thế này sẽ chẳng thể nào kịp về biên giới Sơn quốc, thậm chí chính ta đây cũng bị vạ lây. Phải làm sao mới là thượng sách. Ban nãy ta có thử tung vài đòn nhưng đều bị lá chắn của vị cô nương kia chặn lại, cảnh giới của đám người này rốt cuộc như nào chứ, cả cái vũ hồn kỳ quặc bắn tơ kia nữa. Nó là mèo hay nhện vậy?" Trương Định Hùng lo lắng, lão đang cố gắng giải bài toán khó nhằn này.
Hực.
Triệu Lâm bỗng hộc máu, cả cái tên cận vệ cũng thế. Thì ra ban nãy hai người này đã trúng độc từ ám khí của Ma Kim, chỉ là lần này độc mà hắn dùng là loại phát tán chậm nhưng khó có thể đào thải ra ngoài.
Tên cận vệ bỗng nhấc bổng Triệu Lâm lên ném sang phía lão Trương và nói lời di ngôn:
- Trương trưởng lão, mong ngài thay ta đưa hoàng tử trở về Sơn quốc an toàn.
Dứt lời, y quay người trở lại, lấy tay vuốt kiếm, dùng toàn bộ linh lực còn sót lại oanh tạc một phen. Trong năm giây mà đã phát ra một trăm đạo kiếm chém ra thắp sáng cả một góc trời.
Nhưng mà cũng chẳng giúp ích gì nhiều, đám nô lệ Nhật Nguyệt Giáo phản xạ nhạy bén, nhanh chóng xếp thành hàng bay trên một đường thẳng, Thiên Thuẫn của Khả phu nhân đằng trước dễ dàng chặn đứng được những đòn công kích kia.
Tên tu chân giả nhị giai trung kỳ kia tới giây phút kiệt sức lìa đời mà vẫn không cam tâm "Khốn khiếp, bọn chúng có còn là người nữa không? Sao có thể bình tĩnh phối hợp như thế?"
Ma Kim đưa tay ra hiệu cho đám thuộc hạ mang xác tên vô dụng kia về. Còn hắn và hai đạo lữ tiếp tục đuổi theo bằng con thuyền nhanh nhất Hạ Giới.
Ma Kim chỉ tay xuống và nói:
- Đón Đại Nô nào, cô ta nãy giờ dùng Phi Hồ phía dưới chắc cũng khá mệt rồi.
Hồ Mẫn thắc mắc:
- Sao không để ả ta giao chiến? Chả phải anh từng nói ả mạnh hơn hẳn đồng cảnh à?
- Anh cần chắc chắn lão già kia không nắm giữ món đồ quái dị nào đó có thể gây nguy hiểm cho mọi người. Dù gì cũng không vội. Nếu không được chữa trị kịp thời thì thanh niên kia sẽ bỏ mạng ngay thôi.
.
Trương Định Hùng ngó về phía sau, thấy không có bóng người đuổi theo thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lão ta đâu biết được rằng kẻ thù đang bay rà sát trên những tán cây, Ma Kim còn không ngừng sử dụng Âm Tỏa, trong điều kiện thiếu sáng thế này thì khó có thể phát hiện được.
Bay thêm nửa canh giờ nữa, lão ta bất ngờ rẽ hướng sang trái, bắt gặp một dãy núi đồ sộ, lão cẩn thận dò tìm rồi quyết định đáp xuống một hẻm núi trông có vẻ kín đáo.
Hai người ngồi xếp bằng, Triệu Lâm quay lưng về phía Trương Định Hùng. Xem ra lão ta muốn thử vận linh lực giúp ngũ hoàng tử đẩy chất độc ra khỏi cơ thể.
Nhưng kết quả cũng chỉ khiến cho Triệu Lâm bớt đau hơn một tí thôi chứ không hề ngăn cản chất độc phát tán tới lục phủ ngũ tạng.
"Rốt cuộc phải làm thế nào đây? Thứ độc này thật quái lạ." Trương Định Hùng vắt óc suy nghĩ.
- Muốn cứu hắn sao?
Nghe thấy giọng nói lạ, mặt lão Trương biến sắc nhưng vẫn cố gằng giọng hét lớn:
- Là ai?
Một ả hồ yêu bước từ trong góc khuất ra, cười nói vui vẻ:
- Ha ha, hai tên nam nhân tiến vào địa bàn của ta mà còn hỏi danh tính của ta sao?
Không thể nhìn thấu tu vi đối phương, hết cách, Trương Định Hùng đành cúi đầu nhận lỗi:
- Đã thất lễ. Bọn ta không cố ý xâm phạm, chỉ muốn tìm một chỗ tạm nghỉ để chữa thương. Mong các hạ bỏ qua cho.
- Để xem nào, chàng trai kia cũng khá tuấn tú đấy. Tiếc là trúng phải Tam Độc Tán.
- Các hạ đây biết cách hóa giải sao?
- Tất nhiên. Chỉ là ta không tính giúp không công.
- Mong các hạ ra tay tương trợ, lão già đây sẵn lòng trả giá.
- Ngươi thì có gì?
- Hiện trong túi trữ vật của ta có một trăm linh thạch và ma thạch nhất giai, đủ để các hạ bồi bổ nhiều ngày.
- Ta thì muốn ngươi lấy ra toàn bộ thứ trong túi trữ vật, ta thích món nào sẽ chọn món đấy. Đây là một trong những nguyên liệu giải độc, ta đưa trước, đảm bảo trong nửa canh giờ nữa tiểu tử kia sẽ không còn thấy đau đớn. Có điều đây chỉ là giải pháp tạm thời, Tam Độc Tán kết hợp từ ba loại độc dược, muốn hóa giải cần ba loại thuốc giải. Hai cái còn lại sau khi lấy được thứ ta ưng ý, ta sẽ dẫn ngươi đi hái.
- Một lời đã định.
- Một lời đã định.
Triệu Lâm nuốt lá thảo dược mà Đại Nô đưa, bỗng ho sặc sụa văng ra chất dịch nhầy màu đen, cơ thể của y ngay sau đó bình thường trở lại.
Trương Định Hùng không nghĩ ngợi nhiều, liền quăng cho đối phương túi trữ vật.
Đại Nô trút hết ra, ngoài linh thạch thì còn nhiều món đồ khá tốt.
- Đây là cái gì?
- Chỉ là một cây sáo trúc.
-Còn đây?
- Cái chén ta ưa thích.
- Đây?
- Cái ấm trà bình thường.
- Chậc. Giờ chúng ta đi thôi. Tên tiểu tử kia ở lại, tốt hơn là đừng nhúng nhích, kẻo chất độc phát tán. Để đống đồ lại đây tí ta về ta lựa tiếp.
"À mà khoan, rồi ta biết dẫn hắn đi hái linh thảo ở chỗ nào? Quên hỏi chủ nhân mất tiêu." Đại Nô tự hỏi.
.
Hai người kia rời đi, Triệu Lâm lúc này hét lớn cho khuây khỏa:
- Tên khốn khiếp Nguyễn Kim, ta phải lóc da xẻ thịt người thì mới hả dạ. Hại ta ra nông nổi này, lũ người Việt quốc rác rưởi. Vũ Nguyệt nàng có linh thiêng thì hãy phù hộ cho ta gặp lại tên khốn họ Nguyễn đó, ta sẽ giày xéo hắn đến thừa sống thiếu chết! Đúng là loại chó hạ đẳng mà!
- Hù!
Triệu Lâm điếng người, run rẩy quay đầu lại thì Ma Kim đã dịch chuyển tới trước mặt:
- Ái chà chà, dám chửi ta cơ. Nhất ngươi rồi.
Triệu Lâm lấp bấp không thành tiếng:
- Sao... sao...
- Sao gì mà sao, ta cho người hai lựa chọn, một là trở thành thuộc hạ trung thành của ta, hai là chết.
Triệu Lâm xông tới tung ra liên hoàn cước, nhưng Ma Kim chỉ cần dùng một tay đã cản phá dễ dàng, thậm chí chỉ cần đẩy nhẹ một cái là tên tiểu tử kia ngã lăn ra đất.
Triệu Lâm lo lắng, nuốt nước bọt xuống cổ họng rồi đứng dậy, chỉ ngón trỏ vào thẳng mặt Ma Kim và mạnh mồm tuyên bố:
- Ta đây có làm ma cũng chẳng tha cho người. Lần này ta bị trúng độc, chứ nếu bình thường thì ta thừa sức đánh bại ngươi!
- Ngươi vừa mới uống thuốc giải rồi đấy thôi. Cơ mà người thà chết không chịu hợp tác thật à? Cơ hội chỉ có một thôi. Ta không hỏi lại đâu.
- Ha ha, ngươi giết chết ý chung nhân của ta mà bảo ta đầu hàng sao. Ngươi khinh thường ta quá rồi. Thân là hoàng tử Sơn quốc, ta thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Nghe thấy vậy, Ma Kim không nhịn được vỗ bốp chát vào bộ ngực phẳng lì của Hồ Mẫn cười lớn.
Nàng ấy hờn dỗi nghĩ hắn cà khịa mình nên đã cạp một phát lên bàn tay hắn hằn cả dấu răng rướm máu.
Đùng.
Hồ Mẫn bị Ma Kim sút một phát văng dính vách. Hắn lắc nhẹ cái tay cho đỡ đau rồi nói tiếp:
- Ngươi biết gì không? Vũ Nguyệt cô nương còn sống. Trên mông của ả có nốt rùi son duyên dáng. Ả lúc nào cũng bảo sẽ có người đến giải cứu, xem ra vô ích rồi. Ha ha.
- Ngươi nói dối! Trương lão đã nói nàng mất máu quá nhiều, không thể cứu chữa được nên mới rời đi.
- Không tin à? Ta còn có vài nét bút của ả nè! Ta đã bảo ả ghi lại cách thức tu luyện liễu kiếm ra giấy.
Ma Kim giơ cuốn sách ra phía trước, không quên lật nội dung cho đối phương xem kỹ.
Triệu Lâm tức điên lên tính giật lấy cuốn sách nhưng Ma Kim đã rút tay lại:
- Ái chà, đừng như thế, bản này là bản gốc đó. Công sức ý chung nhân của ngươi viết ra cả. À, ta nhớ rồi, còn có thứ này thú vị cho người xem.
Ma Kim cất bí tịch vào túi trữ vật rồi lôi ra một bức tranh. Trên đó vẽ cảnh Vũ Nguyệt đang lõa thể dạy kiếm pháp cho các nữ nô dưới hầm ngục.
Triệu Lâm không tin vào mắt mình, y lùi lại vài bước lắc đầu hét lớn:
- Không thể, không thể nào! Nàng ấy sẽ không bị khuất phục như thế.
Ma Kim ung dung bước tới vỗ vai đối phương và ghé đầu nói nhỏ không để cho Thiên Khả nghe thấy:
- Để xem nào, sau khi giết ngươi xong, ta sẽ kêu đám thuộc hạ luân phiên cưỡng bức ả đến khi ả mất trí thì thôi! Ban nãy ngươi mà lựa chọn khác thì hay biết mấy. Ta tính cho ngươi và ả sống hạnh phúc dưới trướng của ta. Dù gì ả ta vì ngươi mà giữ gìn cái ngàn vàng đến tận bây giờ.
- Ngươi!!!
Triệu Lâm tức điên lên, bàn tay nắm chặt lại muốn khuyến mãi cho Ma Kim thêm một quyền, nhưng suy đi nghĩ lại thì y quyết định ngậm bồ hòn làm ngọt, vứt bỏ phẩm giá thân phận hoàng tộc, quỳ xuống ôm chân Ma Kim khẩn thiết van xin:
- Ta... ta sai rồi, ta không muốn chết. Nếu đại nhân tha mạng cho ta và Vũ Nguyệt, ta nguyện trung thành với ngài.
Ma Kim nhẹ nhàng xoa đầu tên hèn nhát kia an ủi:
- Ngươi nghĩ làm như vậy có thể khiến cho ả ta không bị giày xéo sao? Ngươi đúng rồi đó. Ta toại nguyện cho ngươi, ta hứa sẽ tha cho ả.
- Đa tạ đại ơn đại đức của ngài.
- Nãy người chửi ta là chó, ta giận lắm, giờ ngươi sủa cho ta nghe xem nào.
- Gâu... gâu!
- Ngoan. Giờ thì ta có câu hỏi cuối cùng. Ngươi bảo sẽ trung thành với ta, điều đó có phải sẽ tuyệt đối tuân lệnh ta không? Dù rằng điều đó gây nguy hiểm tới tính mạng của ngươi?
- Vâng, tất nhiên rồi ạ.
- Thế thì ta ra lệnh cho ngươi...
Ma Kim bất ngờ bóp mạnh đầu của Triệu Lâm, chưa tới nửa giây, năm ngón tay của hắn đã xuyên qua não nạn nhân.
- ...chết!
Hắn đưa tay lên mút một cách ngon lành. Nhưng khi quay người lại thì hắn bắt gặp ánh mắt kinh hãi của Thiên Khả.
"Thôi bỏ mẹ rồi, hăng quá quên mất nàng ấy đang nhìn." Ma Kim vội khép tay lại cho vào túi áo như chưa có gì xảy ra.
Thiên Khả hét lên:
- Tên tu ma độc ác biến chất!!!!
Boong.
Nàng cầm tấm khiên lên quét ngang đập mạnh vào Ma Kim khiến hắn văng ra xa.
.
Đợi đến lúc Đại Nô và Trương Định Hùng quay trở lại thì Ma Kim còn chưa dỗ dành được Thiên Khả.
Tên biến thái lúc này đang đè tiên nữ ngây thơ ra sàm sỡ, cái mặt úp vào khe núi mềm mại không ngừng thốt lên hai từ xin lỗi.
Cái xác của Triệu Lâm thì đã bị Bạch Miêu lôi ra góc khuất ăn hết nửa thân trên.
Hồ Mẫn thì đang ngồi lục lọi đống đồ linh tinh mà Trương Định Hùng ban nãy bỏ lại.