webnovel

1

""Bạo lực học đường" nó khiến tôi khá ngán ngẩm cuộc sống này rồi.. Tôi luôn tự hỏi tại sao tôi lại bị đối xử như vậy, bất công thật."

"Aigooo, tụi trẻ thời nay có vẻ thích viết văn nhỉ? Coi coi còn gì để xem không đây.."_ Eung-kwan ngồi vắt chân còn tay thì lướt lướt chiếc điện thoại thông minh mới nhặt được.

"Đại ca, có người cần gặp anh.."_ Tên thuộc hạ Dong-min nhẹ nhàng mở cửa.

"Ồ! Là thầy giáo, mời ông ấy vào đây đi"_ Eung-kwan chỉnh lại quần áo rồi để chiếc điện thoại sang 1 bên.

Soo Eung-kwan, năm nay 49 tuổi. Ông là một ông trùm xã hội đen máu mặt tại Hàn Quốc.

Nhưng từ nhỏ ông chưa được học hành đàng hoàng nên hiện tại muốn thực hiện con đường học hành dang dở. Hiện tại ông chọn thuê gia sư và học tại nhà để thi đại học thực hiện ước mơ của mình.

Nhưng buổi học nào kết thúc ông cũng phải tìm gia sư mới, bởi có quá nhiều cú sốc cho từng gia sư nên ai đến dạy ông học cũng xin phép rút lui.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, vì thế nên ông hơi hụt hẫng.

Sẵn tâm trạng không tốt, ông lái xe đi một vòng quanh thành phố.

"Cứ như vậy thì không kịp thi đại học mất thôi.."_ Eung-kwan chán nản chờ đèn đỏ.

Nhưng có vẻ hơi lâu nên ông quyết định ra khỏi xe hóng gió trời.

Nhìn quanh quanh thế nào mà lại nhìn trúng thằng bé đang ngồi trên thành cây cầu vượt cho người đi bộ.

Biết được ý định của thằng bé, Eung-kwan vội chạy đến.

"Ya! Cậu học sinh! Làm gì thế hả!?"_ Vừa chạy ông vừa hô to.

Nhưng đến nơi thì cậu bé quyết định nhảy xuống, đang giơ tay ra định đỡ thì đèn đỏ hết thời gian.

Nhưng may mắn làm sao, hai người lăn vào vùng an toàn.

Khi đến bệnh viện, Eung-kwan mơ màng tỉnh dậy.

"Gì vậy? Bệnh viện à?"_ Ông từ từ ngồi dậy.

"Cậu tỉnh rồi sao?"_ Dong-min từ lúc nào đã ngồi bên cạnh ông khiến ông giật mình.

"Ya.. Yoon Dong-min, cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai thế, hả?"_ Eung-kwan có hơi bất ngờ về lời nói của Dong-min.

"Tôi cũng bất ngờ đấy? Ranh con, cậu là ai hả?"_ Dong-min tức giận nắm lấy cổ áo của ông rồi gằn giọng.

"Gì thế!? Buông ra đi, cậu bị điên rồi sao!?"_ Ông tức giận mắng chửi Dong-min.

"Mày là ai!? Tại sao đại ca tao phải cứu mày chứ!? Đã cứu rồi còn già mồm à!?"_ Dong-min tức giận nắm áo Eung-kwan lắc mạnh.

"Gì- hh!..-"_ Eung-kwan thở dốc.

*Sao lại khó thở vậy nhỉ, có cảm giác như mình đã nhẹ hơn 1 nửa vậy?..*_ Eung-kwan nghĩ thầm.

Bỗng chốc nhìn quanh, ông sững sờ trước chiếc gương bên cạnh.

Là gương mặt của thằng nhỏ đã nhảy cầu và đáp vào người ông.

"..gì?"_ Eung-kwan thở hổn hển.

"Bỏ ra!!"_ Ông hét lớn vào mặt Dong-min.

Dứt khoát rút kim truyền nước ra, ông vội đứng dậy nhưng lại ngã quỵ

"Dong-min.. Là tôi! Là Eung-kwan đây!"_ Ông ngồi dưới sàn cố gắng giaie thích.

"Ya.. vì cậu.. Vì cậu mà đại ca tôi chết rồi! Đừng nói nhảm nữa nhãi ranh!"_ Dong-min hét lên khiến Eung-kwan sững sờ.

"Cậu mới nói nhảm ấy? Tôi đây! Soo Eung-kwan đây! Tôi vẫn còn sống trước mắt cậu mà!!"_ Eung-kwan không tin nên vẫn cố giải thích.

"Cậu cần thấy tận mắt thì cậu mới tin.. đúng chứ?"_ Dong-min tiến đến chỗ Eung-kwan.

Chưa kịp hiểu ra điều gì ông liền bị Dong-min nắm áo nhấc bổng.

"Ya..ya! Bỏ tôi ra đi!"_ Eung-kwan giãy giụa.

Sau một hồi, Dong-min thả Eung-kwan tới chỗ mà tất cả đàn em đã tụ họp đông đủ.

Chen qua đám đông, ông thấy một bàn tang lễ ở đó và người trong bức ảnh chính là bản thân mình.

"Cái gì chứ!?"_ Eung-kwan không tin nổi vào mắt mà ngã quỵ.

"Các cậu không thấy tôi vẫn sống sao? Tại sao dám tổ chức tang lễ trong khi tôi còn sống!?"_ Ông tức giận quay phắt người ra đối diện với đám đàn em.

"Mau.. cúi đầu cảm ơn ông ấy vì đã cứu cậu đi.. Nhanh lên!"_ Jin-sung tức giận đá Eung-kwan 1 cái vào chân.

"Bố..."_ Ông tuyệt vọng hướng ánh mắt về phía người đứng đầu luôn được gọi là bố.

"Cậu mau về đi.. Hãy sống thay cuộc đời của Eung-kwan.. mau lên"_ Lão buồn bã nhìn ông.

Eung-kwan chỉ biết chấp nhận đứng dậy rồi đi qua đám người.

"Tôi sẽ sống dậy, các cậu chờ đấy.."_ Ông lạnh lùng quanh mặt lại nhìn bản thân mình lần cuối rồi tiến về phòng bệnh.

___________

"Chuyện gì vậy? Phải sống trong cớ thể này sao.. giấc mơ này chân thực quá"_ Ông thất thần ngồi trên ghế suy ngẫm.

"Thằng nhỏ này tên gì nhỉ? À.. Seo Na-in, tên ngay trên giường bệnh mà.. Mà nó là trẻ mồ côi sao? Chẳng thấy ai đến thăm nhỉ.."_ Một mình trong phòng, chán nản nên một loạn suy nghĩ nảy ra.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Một người phụ nữ đeo kính râm có vẻ hống hách mở cửa bước vào.

*Có vẻ đây là mẹ cậu ta*_ Ông nghĩ thầm.

"Chào cô"_ Ông đứng dậy lễ phép cúi đầu.

"Gì thế? Đứa trẻ này kì lạ thật.. Tôi đang tự hỏi tại sao tôi phải đến để chăm sóc cho đứa con trai ngoài giá thú của chủ tịch nhỉ.."_ Bà cô cứ liên tục lải nhải trong lúc lấy đồ ra khỏi túi.

*Hình như đây không phải mẹ của thằng nhỏ rồi..*_ Ông lại nghĩ thầm.

"Này.. cậu nghĩ cậu là ai mà tôi phải đến đây với cậu nhỉ? Mẹ cậu thì nghiện rượu, bố thì.. thật ra cậu cũng không đến mức là con của chủ tịch. Cậu nên nhớ, tôi đến đây là vì chủ tịch chứ không phải mẹ con cậu. Tôi sẽ làm mọi cách để giành được chức vợ chủ tịch.."_ Cô ta vừa nói vừa cười ác ý.

"Ý cô ra sao?"_ Ông nhẹ hất mái tóc dài che mắt ra rồi trừng mắt nhìn cô ta.

"Này.. ánh mắt đó là sao nhỉ?"_ Cô ta có vẻ hơi khó chịu sau khi thấy ánh mắt đó.

"Có vẻ cô đến đây cũng không có ý tốt đẹp gì nhỉ? Thì là vậy mà.. có cần tôi tiễn cô đi không?"_ Ông nhắc nhở.

Cô ta không nói gì mà chỉ liếc một cái rồi bực tức đi ra khỏi phòng bệnh.

"Biết mở mà không biết đóng"_ Ông khập khiễng đi ra đóng cửa rồi ngồi vào ghế.

"Để xem.. đồ của bọn trẻ có gì hay nào"_ Ông cầm lấy chiếc ipad của thằng bé lên xem.

"Cái đồ này giống thứ mình nhặt được nhỉ nhưng to hơn.."_ Ông bấm thử nút nguồn.

Vui lòng đưa mặt vào camera để nhận diện.

"Wa.. đúng là cái thứ để quét mặt nè"_ Ông thích thú vuốt tóc lên để lộ hết mặt.

"Pe seu.. buk(Facebook)"_ Ông ấn vào thứ mình hay xem ở chiếc điện thoại mình nhặt được.

"Ô.. đây là.."_ Ông bất ngờ khi thấy một bài viết trong trang cá nhân của thằng bé.

"Bạo lực học đường" nó khiến tôi khá ngán ngẩm cuộc sống này rồi.. Tôi luôn tự hỏi tại sao tôi lại bị đối xử như vậy, bất công thật."

"Là thứ mình thấy ở chiếc điện thoại kia mà"_ Ông lại buồn tay lướt xem 1 vài thứ trong trang cá nhân của cậu bé.

Tới giờ ông mới hiểu lý do tại sao thằng bé chọn nhảy cầu.

Sau một hồi xem tất cả bài viết mà thằng bé đăng lên, ông phát hiện ra đứa bé này luôn bị bắt nạt bởi một đứa bé tên Phi Gong-yoo và tất cả chỉ mới 17 tuổi và đây là kì nghỉ lên khối 2 của cậu bé.

"Tôi muốn làm bạn với Hong Min-ki.. Cậu ấy là một người mà tôi luôn ngưỡng mộ, cậu ấy có nhiều bạn và còn là một đứa trẻ gương mẫu. Nhưng Gong-yoo thì luôn nghĩ tôi là một kẻ bám đuôi .

Cậu ta bắt tôi phải trộm đồ quý và đắt tiền trong nhà để nộp cho chúng, nếu tôi từ chối thì sẽ phải chịu đòn.

Tôi muốn chết quá, tôi kiệt sức rồi. Tôi phải đi tìm Min-ki để nhờ giúp đỡ, cậu ấy"

Nhật kí đến đấy là hết, hôm viết nhật kí là ngày cậu ta đáp vào người của Eung-kwan.

"Hiểu rồi.. vậy đây có lẽ là sứ mệnh của tôi trước khi chết hoàn toàn nhỉ?.."_ Ông vứt chiếc Ipad xuống ghế rồi lên giường nhắm mắt.

________________

Sáng hôm sau mở mắt thì ông thấy một người đàn ông đã ngồi cạnh giường.

"Cậu Na-in, tôi mừng vì cậu không bị thương nặng. Bác sĩ nói rằng chân cậu cần phải bó bột 1 thời gian mới có thể tháo nhưng hiện tại cậu đã có thể về nhà nên tôi đến để đưa cậu về"_ Bác ấy nói.

*Có vẻ đây là quản gia của nhà thằng bé, đỡ mất công mò đường rồi..*_ Na-in giả nghĩ thầm.

"Được rồi, chờ tôi một chút"_ Vừa ngồi dậy định nhặt đồ trên ghế thì không thấy đâu nữa.

"À.. anh dọn hết đống kia rồi sao? Đi thôi"_ Ông vội đứng dậy.

"Đây là nạng của cậu, nên cẩn thận khi sử dụng nhé"_ Bác quản gia đưa chiếc nạng cho Na-in.

Ông cầm lấy rồi đi theo quản gia ra khỏi bệnh viện.

________________

*Gia đình có căn nhà to như vậy thì chắc hẳn phải giàu lắm. Vậy mà lý do gì khiến thằng bé bị bắt nạt cơ chứ?..*_ Bước xuống xe, ông nghĩ thầm.

===============

Tui là Wonwon .