webnovel

chương 1

Tôi và Khai là bạn với nhau từ lâu. Tính đến bây giờ đã là 2 năm 4 tháng và 16 ngày. Đó là khoảng thời gian khá lâu... Lâu cho đến nỗi người bạn đã từng thầm thích một chàng trai đã 'làm' nhau đến giường sập tận mấy lần. Còn bản thân tôi thì...vẫn chưa đến gần được từ 'người yêu' đối với nó một chút nào.

Nghĩ đến lại buồn, vừa đi vừa rơi nước mắt trở lại phòng, lấy chai nước từ trong từ lạnh ra dội để xoa dịu trái tim trước đã, đổ được đến chai thứ hai thì cũng hết, nhưng nỗi buồn vẫn chưa nguôi đi. Vì vậy, tôi nhanh chóng tìm lối thoát cho bản thân bằng cách lấy điện thoại ở đầu giường lên để liên lạc với ai đó.

"P'...nước không chảy được, đến sửa giùm cái."

"..."

"Đang buồn ạ, muốn dội nước để xoa dịu trái tim."

"..."

"P' đưa thợ đến sửa nhanh nhanh nhé. Em sẽ repeat bài hát để đợi." Nói xong liền nhanh chóng kết thúc cuộc hội thoại bằng cách cúp máy trước khi ném mình lên giường một cách tuyệt vọng. Ướt hết giường tao rồi...

Hôm nay, thằng Khai đang đi tán tỉnh người nào đó mới. Hỏi có đau lòng hay không à? Nếu trả lời là không đau lòng thì có vẻ giả tạo quá. Nhưng thời gian 2 năm chưa lần nào làm tôi sợ hãi việc thích thầm dù chỉ một chút. Cũng từng nói với bản thân nhiều lần là đủ rồi, ngừng thích chạy trốn sang Mỹ như trong phim thì hơn, nhưng trong thực tế, tao vẫn chưa tốt nghiệp.

Thử biến mất khỏi cuộc sống của người còn lại xem thử lỡ may nó sẽ thấy nhớ, nhưng mỗi ngày mẹ nó đều gặp nhau ở lớp vào 8h00 sáng.

Nếu chuyển khoa rồi thì tao sẽ đi học cái qu��i gì được?

Muốn tìm người mới để thích nhỡ đâu sẽ quên được nhưng cũng không làm được như đã từng.

Ngày nào muốn tìm hoạt động để làm để không để bản thân bị phân tâm, thì tôi nhận ra rằng hoạt động đó luôn luôn có thằng Khai tham gia cùng. Đến đi xem phim nó cũng nhảy vào đi cùng, ăn cơm chúng tôi cũng có cùng quán quen, càng là rượu thì càng không cần nhắc đến, P'Khai bàn 18 còn P'Third chắc chắn là...

Bàn 18 giống nhau, phiền quá, thằng quần!

Tóm lại là vẫn cứ ở đây, ở lại xem gai đâm vào tim bản thân từng chút từng chút một.

Chán từ bạn thân nhưng không thể làm được gì, giống như từ đó là từ rất là to lớn (ý nghĩa) đối với bọn con trai. Và nếu là thằng Khai nữa thì, tôi nói luôn là nó thờ cúng đưa từ này lên đặt trên đầu. Bất cứ ai cũng bị cấm thay đ��i trạng thái với nó, bất kể là từ bạn bè trở thành người yêu, hay thậm chí từ bạn trở thành kẻ thù.

Tôi và nó học Nghệ thuật Truyền thông, chúng tôi đều quen nhau hết, bất kể nam hay nữ, bởi vì phải làm việc cùng nhau. Càng là mấy năm cuối càng không cần nhắc đến, công việc nhóm, dự án nhóm đập vào mặt để làm cho đến nỗi rung tay.

Ting! Điện thoại di động bị ném trên giường vang lên, tôi quay người lại liếc qua và luôn tự nhủ với bản thân rằng cấm không được bấm vào xem. Điều làm được duy nhất là chờ thợ đến sửa ống nước và mở bài hát cũ để cân bằng tâm trạng thế thôi.

Ting!Ting!Ting!

Hát, tao phải hát, phải không quan tâm cái gì sẽ xảy ra trong đó.

"Thu thập tâm trạng xấu của bạn, thu thập những vấn đề đó và để nó đi

Thu thập sức mạnh mà bạn sẽ sử dụng để yêu người khác và giữ nó cho chính mình

Tốt hơn là giữ lấy nó và khóc..."

Một phút đồng hồ trôi qua... Thợ vẫn chưa đến.

"Thu thập trái tim của bạn, thu thập tình yêu bạn đã trao cho cậu ấy

Thu thập sự chân thành của bạn

Và những giấc mơ bạn từng tạo ra với cậu ấy

Lấy lại chúng, đừng lãng phí trái tim của bạn"

Năm phút đồng hồ trôi qua... Tao nghe bài hát cũ hai lần rồi...

"Cưỡng lại trái tim của bạn, thậm chí bạn có còn yêu cậu ấy, nhưng cậu ấy không yêu bạn

Chúng ta phải để cậu ấy đi, tốt hơn là để cậu ấy đi

Và nó sẽ trôi qua một cách tốt đẹp

Và trái tim của bạn sẽ thay đổi

Và một ngày nào đó, cậu ấy sẽ biến mất

Mặc dù bạn vẫn cảm thấy nó ngày hôm nay, mặc dù bạn vẫn nhớ cậu ấy với từng hơi thở bạn có..."

{ Bài hát Bploy by Pop Pongkul }

Bây giờ đã 10 phút rồi, tao không thể chịu nổi nữaaaaaaaaa, đưa ra quyết định là lần cuối cùng bằng cách lấy điện thoại trên giường lên và nhấn nút Home. Lắm chuyện mẹ nó chết hết luôn đi.

Tất nhiên, người mà ở trong thông báo mười phút trước, vẫn còn là bạn thân của tôi. Bởi vì nhóm line 'Những chàng trai ầm ĩ', đang vui vẻ với việc nói về vấn đề của thằng Khai cùng nhau một cách say sưa mặc dù chỉ có 4 người đi chăng nữa.

BoneChone

Mày FA bao giờ, add gái thành cả đàn luôn rồi nhá, thằng quần Khai.

Tatt'oo

Phải gọi là ngồi nhấn add một cách nghiêm túc thì đúng hơn, thằng quần.

BoneChone

Thông báo thằng bạn FA vui lòng thu nhận.

Vậy xem cái thằng tính cách tốt nó đã từng từ chối cái gì với ai bao giờ chưa.

K.Khunpol

Cái gì? Tao không có add, t��� vào mà.

Tatt'oo

Tao nghĩ là một lát nữa là mày lại không FA nữa, thằng Third mày quản chặt chồng yêu của mày đi.

Câu mà tôi trả lời được chỉ có...

Third có nghĩa là 3

Liên quan gì đến tao thằng quần! Nó có yêu ai thì chẳng thấy liên quan gì đến tao hết.

Tôi có phải người yêu đó đâu dù trong lòng vẫn luôn hi vọng từ lâu. Thậm chí còn mơ rằng một ngày nào đó nó sẽ gửi tin nhắn nói yêu tôi trong nhóm line. Mơ ước từ lâu, từ lúc năm hai đến bây giờ thằng Khai đã đổi được khoảng mười vợ rồi. Cho đến khi mà thành sự thật thì chắc tao chỉ còn mỗi bộ xương thôi.

K.Khunpol

Liên quan chứ.

Mày là bạn, người mà luôn luôn ở bên tao khi tao không còn ai nữa cả.

Third có nghĩa là 3

Mày không cần phải nói hay ho thằng khốn nạn.

Có lúc mà mày không còn ai nữa hả, tao không nhớ được đó.

Tatt'oo

5555555555555555 (nghĩa là hahahahahahaha)

Cuộc đối thoại bị cắt ngang bởi đếm không hết những số 5 từ những tin nhắn được gửi đến. Tôi không quên rằng hôm nay nó trốn đi nói chuyện với những ai đâu. Vì vậy nên phải thoát ra khỏi để chữa vết thương lòng trước đã. Cho dù chuyện đó xảy ra một năm mấy lần đi chăng nữa.

Rrrrrr...!

Nghe tiếng thông báo từ line chưa được bao lâu, tôi lại phải nhăn mặt với nhạc chuông phát ra từ chiếc điện thoại di động. Và chủ nhân của số điện thoại không phải là ai khác, ngoài thằng bạn thân mặt nồi mà tôi vừa thầm mắng trong lòng cách đây không lâu.

Lạ thật, tôi không thể cưỡng lại bản thân để từ chối cuộc gọi của nó được dù chỉ một lần, không biết thằng Khai nó có bùa phép gì hay không, chứ cả giọng nói, cả cách nói chuyện, thậm chí đến cả tiếng cười mẹ nó cũng làm người nghe bị cuốn hút theo. Không phải chỉ con gái đâu, tao cũng là một trong số đó.

"Có chuyện gì?" Ngay khi vừa bắt máy, tôi liền hạ giọng xuống ngay lập tức, không thể cư xử nhẹ nhàng với nó được nếu không nó lại được nước làm tới.

[ Rảnh không? Định rủ đi ra ngoài.]

"Mày bị gì thế? Sao bảo là đi xây dựng mối quan hệ mới với em Milk mà."

[ Thì đó, nhưng giống như là tao sẽ gặp chuyện gì đó đáng ngờ.] Tiếng trả lời được truyền đến một cách nhanh chóng.

"Đáng ngờ chỗ nào?"

[Bây giờ vẫn chưa chắc, tao hẹn gặp em ấy rồi nên muốn mày ghé qua tìm tao một lát.]

"Hẹn gặp em ấy rồi kêu tao đi làm bóng đèn làm gì? Thế đã nhá, nước trong nhà tắm của tao kh��ng chảy được." Sau đó tôi vội vàng cúp máy, không cho nó cơ hội để nói thêm gì nữa, chỉ thế thôi cũng đủ đau lòng lắm rồi. Có người bình thường nào sẽ đến để ngồi nhìn người mà bản thân thích tán tỉnh người khác ngay trước mặt mình chứ. Mày đi tìm ở MV nhạc Thái đi thằng quần.

Tình yêu đích thực không phải là sự chiếm hữu, cũng không phải là hành động mù quáng!

Nếu không còn yêu nữa, có cảm giác là không muốn được trở thành một phần trong cuộc sống của người ấy thì không được gọi là yêu đâu. Nó chỉ là câu nói của những người yêu không đủ nhiều rồi tự nhận rằng bản thân là người tốt, thế thôi. Hoặc là mày tự lừa dối bản thân giống như tôi vẫn hay làm.

Phải tự an ủi bản thân, chỉ có thể luôn nói rằng không sao khi thằng Khai chia tay với người yêu cũ, và chỉ có thể cười trước mặt mà trong lòng rơi nước mắt khi nó lại giới thiệu người yêu mới chỉ sau vài ngày. Mọi thứ trong cuộc sống của tôi cứ lặp đi lặp lại như thế một cách không có điểm dừng. Hỏi rằng có muốn tìm người mới không, suy nghĩ như thế cũng lóe lên rất thường xuyên trong tôi nhưng cuối cùng tôi cũng không thể thành công bởi vì sự thành thật của bản thân.

Nếu tôi là người có thể quên cái gì đó một cách dễ dàng, như thằng Khai, bây giờ chắc tôi đã hạnh phúc rồi, không cần phải chôn chặt bản thân với một người duy nhất đến tận 2 năm đâu.

Nghĩ rồi cũng chỉ cảm thấy buồn ngủ, vừa chờ thợ đến sửa ống vừa ngân nga bài hát tiếp.

"Tớ đã là tất cả cho cậu rồi cho dù chúng ta chưa bao giờ là gì của nhau..."

{Bài hát Everything – Room39}

Sau đó tôi chuyển sang nghe bài hát khác để an ủi trái tim đang bị tổn thương, rồi ngày mai tôi sẽ trở lại thành thằng Third như trước, là người mà chấp nhận được mọi chuyện và vẫn luôn luôn ngầu như cũ.

Sáng ngày hôm sau, tôi đi học như bình thường, sinh viên Nghệ thuật Truyền thông thích đóng đô ở một vài chỗ, một là nhà ăn khoa Nghệ thuật Truyền thông, và hai là dưới gốc cây trước sân tổ chức hoạt động nơi mà có đầy những chiếc bàn gỗ và tất cả đều là người quen!

Tụi tôi có một chỗ ngồi quen thuộc, sáng đến là phải đến ngồi ở đây, ăn cơm cũng ăn ở đây, làm tất cả giống như đây là nơi riêng tư. Giống như đã nói, nhóm tôi có tất cả 4 người, quen nhau từ tận năm nhất nhưng để tập hợp được lại với nhau như thế này cũng cần phải dùng hết thời gian gần hết một học kỳ mới làm được.

Trước đó tôi không ở trong nhóm này đâu, nhưng những người có nhiều thói quen giống nhau sẽ ở cùng nhau được. Vì vậy, sau khi không thể ở cùng với nhóm cũ được nữa, tôi mới phải chạy đi rúc vào một nhóm mới. Đó chính là cái bọn này đây.

Nhiều người thích gọi chúng tôi là 'Băng man rợ'.

Mặt mũi chúng tôi không có hung dữ. Nhưng một số thói quen đặc biệt của từng người mới là man rợ đến mức bị đem ra bàn luận. Phần lớn đàn anh và đàn em trong trường mà không thân quen gần như không dám gọi tên chúng tôi nữa cơ, nhưng sẽ dùng từ man rợ thay cho tên của cả 4 người. Tóm lại là bốn người chúng tôi mẹ nó đều tên man rợ hết, đm!

Nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì bị gọi là thằng man rợ cũng tốt hơn bị gọi là thằng khốn nạn gấp nhiều lần. Khi nào mà có tin đồn về thằng man rợ là liền cần phải phân tích xem thử tin đồn đó về ai, là người nào, bởi vì mỗi người đều là sự kết hợp của những người tốt mà xã hội sợ hãi.

"Thằng quần, mày đến trễ." Giọng nói được đề cập đầy chế giễu này là của thằng Too, thành viên VIP của sự man rợ, chủ nhân của kiểu tóc ser hot, dài đến nỗi phải buộc gọn lại ở sau lưng. Hôm nay nó mặc đồng phục sinh viên ngắn tay, vẫn không thích thắt cà vạt như cũ. Nói thật, trong nhóm chúng tôi gần như không hề thắt cà vạt nữa kể từ khi lên năm hai.

Thằng Too là người có tài năng, đặc biệt là việc chụp ảnh, phải công nhận nó là số một của cả khóa. Sự man rợ mà mọi người bàn luận không phải ở sự tài giỏi của nó đâu, mà là ở 'khẩu vị' trong việc chụp ảnh của nó thì đúng hơn. Bởi vì khun Too cậu ấy chỉ chụp những đường cong sexy, chỉ tập trung vào những cô gái đầy đặn tưng tửng thôi. Hình tự nhiên, hình phong cảnh, hình cây cối gì gì đó đừng có hỏi thằng này thì hơn, nó chỉ biết có một điều đó là tìm mông tìm ngực thôi.

Tính cách cá nhân chính là khả năng ăn rất nhiều, nhưng gái cứ dính lấy nó cả đàn bởi vì nó nổi tiếng là hot boy ser (kiểu như Hugo Chakrabongse Levy á, lên google search là ra nha) hiếm có khó tìm. Thậm chí trong bộ sưu tập ảnh của nó còn đầy người mẫu ảnh nữ xinh đẹp mà phần lớn trong số đó... từng là người yêu của nó trước đây.

"Xin lỗi nha mày, đêm qua cho đến khi thợ đến sửa được xong ống nước thì cũng đã khá muộn rồi." Tôi nói trong khi ngồi xuống ghế trước khi người ngồi đối diện tôi, người mà đang cúi mặt ăn cơm sẽ ngóc đầu lên để tra hỏi tôi.

"Sửa ống hay là sửa điều hòa huyền thoại." (Sửa điều hòa huyền thoại là câu nói đùa có nghĩa là Của tôi không 'nhỏ')

"Thằng Bone, thằng quần."

"Hahaha của tôi không 'nhỏ' đâu nha khun Third."

Thằng miệng chó này tên là 'Bone', một trong những thành viên đầu tiên thành lập nên 'Băng man rợ' này. Thật ra nó thân với thằng Khai hơn cả tôi nữa bởi vì nó là kiểu người ai rủ đi đâu cũng đi cùng, thậm chí nếu rủ nó xuống địa ngục thì nó cũng sẽ đi.

Thằng Bone là thằng con trai có làn da rám nắng, người duy nhất trong nhóm cắt tóc ngắn gần sát da đầu. Với vẻ bề ngoài bad boy cộng với tính cách ghẹo gan làm cho nhiều người rơi vào hố tình yêu với nó liên tục. Việc trăng hoa với gái là sở thích của nó, nhưng cũng rất lạ là nó chưa bao giờ tán tỉnh bất kì ai, không phải đang chờ tình yêu đích thực đâu, chỉ là con gái không cho nó cơ hội để tán tỉnh bởi vì thường thì phía tiếp cận luôn tốn kém nhiều hơn.

"Thế công tử Khunpol còn chưa đến nữa à?"

"Không biết, có lẽ nó đang bận ở với gái nên ngủ dậy muộn."

"Bận ở với gái hay bận ch*ch?" Thằng Too bổ sung vào ngay lập tức.

"Thôi đủ rồi, cứ kệ nó đi." Thế thôi, tôi không muốn xía vào...

"Đang nói đến tao à?"

Chết thật, chết thật, chết mẹ rồi! Chủ nhân của âm thanh ấy đang đi thẳng đến chỗ bàn làm cho tôi và hai đứa bạn phải quay lại nhìn. Hôm nay, thằng Khai mặc áo đồng phục dài tay, gấp ống tay áo lên một nửa, với chiếc quần jean, đứa con yêu quý giá trị mấy chục nghìn bath của nó. Nó từng nói với tôi rằng mặc vào đảm bảo sẽ cực kì quyến rũ. Và cả ngày hôm nay nó cũng cực kì quyến rũ đối với cả nam lần nữ thực sự.

Đối với thằng Khai, tôi biết tất cả mọi thứ liên quan đến nó, giấc mơ xuân đầu tiên trong cuộc đời, người yêu đầu tiên, lần đầu tiên thất tình, và những thứ riêng tư khác tôi cũng tìm hiểu cho đến khi biết được hết. Nó có thân hình cao, da trắng do có phần lai Trung Quốc, nhưng kiểu tóc và cách ăn mặc của nó phải nói luôn rằng khác xa so con trai Trung Quốc.

Thằng này cũng là tên man rợ trong nhóm trong việc mặt nồi (có nghĩa là người đào hoa), lăng nhăng, được cái đẹp trai lại nhiều tiền, nhìn có vẻ giống chàng trai hoàn hảo nhưng xin nói rằng nó ngu ngốc lắm ạ, đặc biệt là những chuyện không nên ngu ngốc.

"Mày đến là tốt rồi, thằng Khai đâu rồi, đến cho bạn phỏng vấn chút nhanh lên." Vừa đến đầy đủ cái, cuộc hội thoại liền chuyển sang hỏi chuyện gái gú và trở thành trọng điểm của câu chuyện một cách nhanh chóng.

"Phỏng vấn cái đéo gì."

"Tối qua đã ấy ấy nhau chưa." Thằng Bone hỏi. Tim tôi giống như bị dao nhọn sắc bén đâm vào vậy.

"Chưa mày ạ."

"Hả? Cái thằng không được việc."

"Bắt được đã rồi nói, em ấy mẹ nó còn đang quen với người khác nữa. Mày cũng biết là tao không thích trở thành kẻ dự bị của ai cả." Phải! Mọi người đều biết rõ, thằng Khai khá là tự tin vào sự quyến rũ của bản thân. Mỗi lần khi nó đến tìm ai cũng gần như chưa từng bị từ chối, và nếu như biết được người nó đang nói chuyện cùng đang có ý định chân đạp nhiều thuyền thì... đừng có hi vọng là sẽ được nói chuyện với nó nữa.

"Vậy định làm thế nào."

"Đá chứ còn gì nữa, đau lòng chết đi được, đàn anh đó tốt hơn, ờ... tốt thật chứ, nam khôi của trường mà."

"Nam khôi trường thì sao, nam khôi trường cũng lắm cặn bã lắm." Tôi an ủi trái tim người bạn thân bằng cách cổ vũ tinh thần nó, dù sâu trong lòng thầm vui vẻ khi đương sự không thể tiếp tục mối quan hệ với em ấy.

"Không giống như mày, không bị cái đéo gì cũng cứ cặn bã."

"Thằng quần." Tao ghét thằng Too muốn chết, có chuyện đéo gì cũng xỉa xéo tao hết.

Tôi là thành viên cuối cùng của 'Băng man rợ'. Ban đầu cũng thắc mắc rằng tao man rợ chỗ nào, nhưng đến lúc đi hỏi đàn em hay bạn bè trong khoa xem thì mọi người đều có cùng một trả lời là... tôi man rợ trong việc thích làm hại tâm hồn của người khác.

Nói thật thì từ lúc đầu vào học năm nhất, có rất nhiều người bước vào cuộc sống của tôi, và mọi người đều hi vọng rằng sẽ phát triển được mối quan hệ với tôi. Nhưng cuối cùng, tôi lại loại họ ra khỏi cuộc sống của tôi bằng cách từ chối một cách thẳng thừng. Nên mọi người mới thích chửi tôi là thằng khốn nạn làm bọn họ đau lòng.

Nếu như không phải là tao thích thằng Khai, tao đã có cả trăm vợ rồi thằng khốn nạn!

Khi yêu hoặc thích ai đó, tôi sẽ không có biểu hiện gì hết, không kể, không nói bất cứ điều gì, nhiều lúc có vẻ như vậy là ngang bướng, nhưng nếu như tôi xem xét tình hình rồi rút ra được kết luận là người đó không đời nào thích mình thì tôi sẽ không đem bản thân mình đi liều lĩnh bằng cách tỏ tình với người đó. Giống như điều tôi đang làm với thằng Khai hiện tại.

Bởi vì nếu tỏ tình với nó trong khi nó vẫn chưa ngừng lăng nhăng, và cũng chưa chắc chắn được rằng sẽ sẵn sàng mở lòng với tôi hay không thì cuối cùng, tôi có thể sẽ đánh mất nó.

"Hôm nay cúp học không..." Thằng Khai nói một cách ngắn gọn, làm cho ba người chúng tôi nhìn mặt nhau.

"Cũng được đó, tao cũng không muốn học tiết của Sompong."

"Tao với."

"Cúp thì cúp."

Bốn người chúng tôi là bạn cực kì thân thiết, và nhiều loại suy nghĩ cũng đồng điệu một cách khó tin, khi ai đó bảo cúp học là chúng tôi liền cúp luôn cả bọn, chưa từng có một người nào ngăn cản hay phản đối gì hết. Triển luôn đi mày.

Vì vậy, sau khi học hết tiết buổi sáng, chúng tôi liền cúp học đi dạo quanh trung tâm mua sắm để thư giãn tâm trạng, ngồi ăn cơm, ghẹo gái, chia sẻ trên Facebook, add line gái cùng nhau một cách vui vẻ. Trời bắt đầu tối thì mọi người giải tán, bởi vì đều có hẹn riêng, chỉ còn mỗi tôi và thằng Khai hai người ngồi nhìn mặt nhau.

"Thằng Third."

"Cái gì."

"Cùng nhau đi cắt tóc đi, tao muốn thay đổi vẻ ngoài." Không biết bị cái quái gì, nhưng tôi nghĩ rằng nguyên nhân có thể là do nó cảm thấy mất tự tin từ việc của cô gái đó. Còn tôi thì không có khả năng làm gì được ngoại trừ gật đầu và đi theo nó vào tiệm làm tóc.

Bình thường tóc thằng Khai khá dài bởi vì nó nuôi tóc để đọ với thằng Too về cái sứ mệnh chinh phục gót chân quái gì của bọn nó không biết. Nhưng hôm nay, mọi thứ đang chuẩn bị thay đổi khi nó đặt cái mông của nó lên ngồi trên thớt.

Dùng thời gian để ngồi một lát, ngủ một lát, ở trong tiệm hàng giờ đồng hồ, cuối cùng thằng Khai cũ đã chết ngay khi đương sự đứng dậy từ chiếc ghế, sau khi tất cả các nhân viên hoàn thành hết tất cả mọi việc.

"Thế nào?" Nó hỏi trong khi nháy mắt với tôi.

"Nhìn khốn nạn hơn trước gấp mấy lần." Tôi cứ nhìn chằm chằm mặt nó như thế, trừng cho đến nỗi gần như kém chút ăn cả đầu đối phương. Có thể do không quen mắt hoặc do sự thay đổi lần này diễn ra quá nhanh, thế giới của tôi mới lung lay mãi không chịu dừng.

Không còn cậu Khunpol nỗ lực nuôi tóc dài nữa bởi vì muốn có vẻ bề ngoài ser, chỉ còn thằng con trai tên Khai với khuôn mặt đểu cáng, chỉ duy nhất một người mà thôi.

Không biết nó nói với nhân viên của tiệm như thế nào, chứ undercut cao còn làm straight line ở chỗ phần tóc bị cắt, càng góp phần tạo nên hình tượng bad boy của nó một cách hoàn hảo, tai xỏ 3 lỗ đeo khuyên tai màu đen tạo nên sự quyễn rũ vô cùng cho chủ nhân, làm cho người trong quán khen nó không dứt miệng.

Em ấy tốt như này, thành quả tốt như thế kia, ờ! Chấp nhận cũng được.

"Cùng đi xem phim đi."

"Hả?" Nó rủ tôi một cách bất ngờ khiến tôi không lường trước được.

"Đi xem phim đi, bởi vì hôm nay cắt tóc nên tâm trạng tốt." Rồi ngày mai mày sẽ lại đi tán tỉnh người con gái mới, tao biết mà, nhưng với việc tôi là thằng Third, cái thằng Third mà đơn phương thích thằng Khai, nên sẽ không dám từ chối.

"Đi đi."

"Hôm nay có phim gì được chiếu nhỉ?"

"Không chắc nữa, đi xem danh sách trước đã rồi tính."

Cuối cùng, chúng tôi cũng đã vào ngồi trong rạp chiếu phim, chỗ ngồi E9 và E10. Thường có một góc quen thuộc trong khu vực rạp phim còn nhiều chỗ trống như hôm nay bởi vì đây là lần chiếu phim cuối cùng trong ngày. Cả hai chúng tôi quyết định chọn một trong những bộ phim của Anh bởi lí do xuất phát từ sự chán ngán những bộ phim khác.

Hành động mà chúng tôi thường làm trong rạp chiếu phim đó chính là xem... cùng nhau xem một cách yên lặng, chờ đến khi Ending credits (phần ghi tên những người có đóng góp cho bộ phim ở cuối phim) xuất hiện, chúng tôi sẽ ngồi đọc tên của những người làm phim. Sau đó mới tranh luận vào ngày hôm sau rằng bộ phim có tốt hay không. Thằng Khai ghi lại tất cả mọi thứ với cuốn sổ tay của nó sau khi xem

xong, còn tôi ghi lại tất cả mọi thứ bằng video và đăng l��n Youtube.

Tôi có cả kênh Youtube tên là 'Movie quá đỉnh' mặc dù chỉ có vài người xem đi chăng nữa.

"Popcorn của mày." Một bàn tay to đưa hộp popcorn cho tôi trong khi màn hình đang chiếu quảng cáo.

"Mày cầm đi, tao lười cầm." Tôi trả lời ngắn gọn trước khi nó lại hỏi lần nữa.

"Ăn vị cheese hay ngọt?"

"Cheese." Tôi chỉ nói thế thôi là một đống popcorn vị cheese từ trong tay của thằng Khai liền được đưa vào miệng tôi. Chúng tôi thường xuyên làm như thế này, nó đút popcorn cho tôi, tôi đút nước cho nó, giống như là một đôi yêu nhau nhưng lí do không phải là do chúng tôi là một đôi.

Lúc nào mua cũng ăn không hết, lãng phí!

Ăn hết không, nếu nó nói là ăn hết thì tao cũng ăn hết, sau đó, nhét vào miệng nhau cho đến nỗi mắc nghẹn nhưng cuối cùng cũng ăn được hết.

Phim bắt đầu rồi, có vẻ giống phim của đạo diễn Vương Gia Vệ quá nhỉ.

"Ờ."

Tất cả mọi âm thanh đều yên tĩnh lại, hai chúng tôi đều xem phim một cách im lặng, dù cả rạp không còn ai khác đi chăng nữa. Đôi lúc cũng có nói vài câu nhưng rất nhanh sẽ quay lại tập trung xem phim.

Phim kể về câu chuyện của một cô gái thích bạn thân của mình nhưng không dám nói ra. Đm! Giống với tình cảnh của tao vãi, càng xem càng deep, ngược lại với thằng Khai, nó không đồng ý với logic của nhân vật chính.

"Tao chán nữ chính quá."

"Mày bị cái đéo gì vậy?" Tôi hỏi.

"Mẹ nó, cứng đầu vãi ra."

"..."

"Thích thì cứ nói là thích. Cứ giữ lại làm cái quái gì." Tôi quay đầu sang nhìn người ngồi bên cạnh ngay lập tức.

"Mày nghĩ thế à?"

"Ừ. Nếu không nói ra thì thằng nam chính nó làm sao biết được, nếu không nói ra thì làm sao có cơ hội được như nguyện, đồ thần kinh."

"Nhưng nếu như cô ấy không muốn mất đi đối phương thì sao? Hai người họ còn là bạn của nhau nữa đó." Nói ra cũng giống cuộc sống của bản thân vãi, đạo diễn phim này ngồi ở trong tim tao cái chắc luôn, nói ra kém chút nữa bật khóc.

"Thì phải thử liều xem thử chứ, tốt hơn là không làm gì hết."

"Thế à?" Cho dù thằng Khai từng nói với tôi rằng sẽ không thích bạn bè hoặc người học cùng khoa với nhau, nhưng tao cũng muốn thử liều một lần dù không chắc rằng bản thân sẽ được như nguyện trong lần yêu này hay không.

Ok... Nếu mày đã nói như vậy, nếu mày đã nói với tao rằng nên cố gắng.

Tao sẽ tỏ tình với mà

Tôi cố gắng suy nghĩ cho đến nỗi đầu sắp nổ về việc sẽ dùng cách gì để tỏ tình với thằng Khai để thể hiện được sự chân thành và nó sẽ không nổi giận. Cách mà tôi tìm được đến từ những đĩa phim mà tôi mua về cất giữ ở trong phòng này, ngồi xem cho đến nỗi cay hết cả mắt tận ba ngày liền đến khi tôi tìm được một bộ phim tên là Love actually, tôi mới lấy nó ra phủi bụi rồi ngồi xem một lần nữa.

Bộ phim này kể về một chàng trai trót yêu người yêu của bạn thân mình nên không được như nguyện trong tình yêu. Nhìn thì có vẻ như là một bộ phim buồn, nhưng thật ra, nó lại là nỗi buồn đẹp đẽ.

Tôi góp nhặt hết tất cả những kỉ niệm tôi từng có với thằng Khai, những hình ảnh ở mọi khoảng thời gian trong album, tất cả những tấm vé xem phim được dán trong quyển art book dày, cùng với những cảm xúc từ việc xem bộ phim đó, những tệp footage (nghĩa là tệp lưu trữ cảnh quay video clip hoặc một đoạn phim) được lưu trữ trong laptop khi chúng tôi làm những bộ phim ngắn cùng nhau từ hồi năm nh���t còn dư lại.

Tất cả những thứ có liên quan đến nó, tôi đều cất giữ lại hết.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa phòng làm cho tôi giật mình, nhanh chóng đáp lại bằng giọng nói hốt hoảng nho nhỏ.

"Ai đó ạaaaaaaaaa?"

"Tao đây." Người ngoài cửa trả lời một cách suôn sẻ.

"Thằng Too à?"

"Ờ. Mở cửa đi." Khi biết rằng thằng bạn thân đến thăm tận phòng, tôi liền nhanh chóng dùng chân đá tất cả những kỉ niệm có liên quan đến thằng Khai xuống dưới sofa, đồng thời dấu album ảnh xuống dưới chăn. Khi thấy tất cả đã xong xuôi rồi tôi mới đi ra mở cửa theo yêu cầu.

"Sao chậm thế thằng khốn nạn?" Nó vừa làm mặt khó chịu vừa đi vào ngồi trên sàn nhà, đặt lưng dựa vào sofa và trố mắt lên xem bộ phim trước mặt không chớp mắt.

"Mày đến làm gì muộn thế này?"

"Phòng của mày ở ngay trên đầu tao mà. Tại sao tao lại không được lên?"

"Biến đi." Mày lên lúc nào cũng được ạ, nhưng không phải là lúc này.

Ba người của 'Băng man rợ' thuê phòng cùng một chung cư nhưng mỗi người một tầng khác nhau, ngoại trừ thằng Khai là mẹ nó mua c��n hộ để nó ở một mình. Khi nào rảnh rỗi thì hai tên kia thường thích chạy đến gõ cửa phòng của tôi. Mục đích thì rất đa dạng: bàn chuyện gái gú, chép bài tập về nhà, làm báo cáo, rủ đi xem phim, kiếm đồ ăn chùa, kể cả mượn dùng nhà vệ sinh.

Nhưng hôm nay không biết thằng Too nó đến có mục đích gì.

"Có chuyện gì thì nói đi. Đừng úp úp mở mở."

"Mượn máy tính chút đi. Máy tính của tao hỏng rồi."

"Thằng quần." Tôi thấy nó than vãn nhiều ngày rồi mà vẫn không chịu đem đi sửa. Cứ cứng đầu, xài cho đến khi hỏng luôn rồi thấy chưa.

Sinh viên Nghệ thuật Truyền thông và máy tính là hai thứ không thể tách rời nhau được. Bởi vì phần lớn công việc của chúng tôi phải dựa vào máy tính. Thằng Too nó có một cái máy tính và một cái laptop, đứa con yêu quý của nó. Nhưng vừa tuần trước đây, em MacBook con yêu của nó đã được đi say hello với thợ ở iStudio rồi. Thế nên nó mới mặt dày đến tìm tôi mượn.

"Nhanh đi mày. Mấy đứa con gái chuẩn bị lấy ảnh rồi, tao phải nhanh chóng edit."

"Mày có chuyên tâm như thế với chuyện học không hả?"

"Học thì chỉ được điểm, yêu thì được trái tim, mày thấy cái gì đáng đầu tư hơn?"

Ọe, tao chưa từng thấy mày yêu một ai nghiêm túc cả, chỉ có là những gì đã qua rồi thì cho qua luôn.

"Lấy laptop tao đi cũng được."

"Ờ." Thằng Too xòe tay ra chờ nhận laptop một cách đầy mong đợi. Nhưng khi cầm laptop lên tôi mới nhận ra rằng bản thân đang mở xem video footage lưu trữ chuyện kể của thằng Khai ở trong đó.

Chết mẹ rồi!

"Mày làm cái gì thế thằng Third? Mở xem mấy video cũ à?"

"Ờ." Tôi nhanh chóng đóng tệp lại ngay lập tức trước khi đưa laptop cho nó. Thằng Too cũng nhận lấy mà không thắc mắc cái gì ngoài việc vẫn dựa vào sofa như cũ để xem phim.

"Không vội đi edit hình cho gái à?"

"Tao đang suy nghĩ là tại sao mày lại thích xem phim tình cảm thế? Thích thầm ai không đó?"

Tôi giật mình, lập tức từ chối bằng giọng hoảng hốt.

"Không, không, tao không thích ai cả, tao cũng có hứng muốn xem cái gì giống như thế này chứ. Tao chưa từng... có lúc thích thầm ai như thế này."

"Ờ, biết rồi, phản ứng lớn như thế làm gì." Nó nói rồi đưa tay lên đặt trên sofa một cách thoải mái trong khi cả hai mắt vẫn dính lên cái màn hình TV.

"Mày để cái gì ở chỗ này thế?" Nó chỉ nói có thế rồi lấy tay nắm lấy một góc chăn đem chăn vứt xuống sàn, sau đó cầm album ảnh mà tôi đã giấu lên xem một cách đầy tò mò.

Ôiiiiiiiiii thằng Too! Thằng khốn nạnnnnnnnnn.

"Mày đừng." Tôi nói nhưng không kịp nữa rồi bởi vì đối phương đã lật album đó xem mất rồi. Bên cạnh đó nó còn nhìn hết một vòng một cách đầy tò mò rồi vừa cười vừa lấy quyển art book bị giấu dưới ghế sofa ra.

"Thế này nghĩa là sao hả, thằng Third?"

"..." Tôi không thể trả lời câu hỏi của nó, ngoại trừ cứ đứng ở chỗ cũ cho mồ hôi chảy ướt cả lưng.

"Mày... thích thằng Khai à?"

"Há... ai nói là tao thích... tao đâu có thích nó."

"Thế con trâu nào viết cái này, vừa nhìn là biết đây là chữ viết tay của mày." Tôi cúi người xuống ngồi xổm, nhìn vào mặt thằng Too với ánh mắt năn nỉ.

"Đừng nói với nó nha."

"Mày cũng biết là thằng Khai nó có nguyên tắc là không thích bạn bè. Vậy mà mày vẫn..."

"Thì đó, nên tao mới luôn giữ kín bấy lâu nay. Bây giờ mày biết sự thật rồi thì mày cũng giúp tao giữ đi." Tôi nói như muốn khóc đến nơi. Có rất nhiều lần tôi muốn có được sự can đảm để tỏ tình với nó, nhưng cũng có rất nhiều lần tôi thậm chí còn không dám mở miệng ra để nói với nó.

"Đã bao lâu rồi?" Thằng Too làm vẻ mặt nghiêm túc, không có sự bỡn cợt như thường ngày. Nói thẳng ra là nó chắc cũng bất ngờ lắm, tự dưng một ngày biết được chuyện không phù hợp, không nên xảy ra trong nhóm bạn thân.

"Cũng không lâu đâu."

"Tao hỏi là đã bao lâu rồi, thằng quần. Mày trả lời đúng câu hỏi giùm tao cái, thằng Third."

"Hơn hai năm rồi."

"Há!"

"Kể từ lần đầu tiên gặp nó."

"Rồi mày cứ giữ kín mà không thể hiện gì cả thế à. Nếu hôm nay tao không đến thấy chắc tao cũng không biết được. Đm, giữ kín vãi, thằng quần."

"Rốt cuộc mày đang khen hay là đang chửi tao thế?"

"Thằng Third, chuyện này tao nghiêm túc đấy, mày biết đúng không rằng thằng Khai thích con gái."

"Ừm..." Tôi gật đầu biểu thị hiểu rõ. Đây là một lí do khác làm cho tình yêu của tôi và thằng Khai không bao giờ đến được với nhau. Nghĩ đến lại đau lòng.

"Thế mày đã từng nghĩ rằng mày sẽ luôn giữ kín được chuyện đó một cách an toàn cho đến cuối không?"

"Chỉ không lâu nữa là tốt nghiệp rồi. Hai năm qua tao vẫn luôn giữ kín đó thôi."

"Mày cũng biết là ngành nghề này rất hẹp. Bốn người chúng ta vẫn chưa có ai quyết định là sẽ đi học tiếp.Với cả lời hứa của 'Băng man rợ' là làm bạn với nhau cho đến lúc chết đó mày, không phải chỉ là bạn khi còn học đại học."

"..." Tao choáng luôn rồi, giống như là có bố ngồi dạy dỗ tôi ở trong phòng.

"Thế này đi, để tao giúp."

"Há!!"

"Việc thích ai mà không nói ra được nó thật sự là một sự tra tấn, thế nên tao mới quyết định tỏ tình với đứa con gái mà tao chọn."

"Nhưng mày tỏ tình với tất cả những ai là người mẫu ảnh của mày, thằng khốn nạn."

"Thôi mà, mày tên man rợ giống tao, do đó man rợ như mày sẽ được như nguyện thôi."

"Mày giúp tao làm cái gì? Mày chấp nhận được tao như thế này à?"

"Chấp nhận được chứ. Bởi vì mày là bạn của tao mà."

"Thế thằng Khai thì sao?"

"Thằng Khai cũng là bạn tao nhưng nó chưa bao giờ yêu ai thật lòng. Tao chỉ muốn biết rằng nếu nó yêu ai một cách nghiêm túc thì người đó có thể là mày hay không?"

"Thế mày định giúp tao như thế nào? Bây giờ tao thậm chí còn không dám thể hiện ra là thích nó."

"Tỏ tình luôn đi. Can đảm lên đi bạn." Thằng Too vỗ vai tôi để cổ vũ.

"Tỏ tình bằng cách nào được?"

"Thì bằng cách này này..."

Hai chúng tôi quay đầu sang nhìn màn hình TV vẫn còn đang chiếu bộ phim Love Actually, cách tỏ tình trong bộ phim này là cách mà không cần phải nói gì cả vẫn thể hiện được tất cả tình cảm mình dành cho người đó.

Cốc cốc cốc.

Tôi hít một hơi thật sâu khi đứng trước cửa phòng của thằng Khai. Thằng Too quyết định gọi cho nó 15 phút trước để chắc chắn rằng chủ nhân vẫn còn ở trong phòng.

Mỗi một giây đều tràn đầy sự hồi hộp. Bình thường lúc gõ cửa rồi chờ đối phương mở cửa không phải là chuyện đáng sợ như thế này cho đến ngày tôi quyết định là sẽ tỏ tình với nó, thậm chí tôi còn bị thằng Too bỏ rơi giữa đường nên chỉ còn một mình.

Thôi được rồi. Chết thì chết.

Krắk!

"Ow! Thằng Third, mày đến làm gì thế?" Khuôn mặt đẹp trai của nó nhìn tôi đầy tò mò.

Nhưng tôi không nói gì cả ngoại trừ việc mỉm cười rồi cầm những tấm bảng màu trắng trên tay. Sau đó từ từ mở từng tấm bảng ra bằng bàn tay run rẩy. Những tấm bảng mà tối qua thằng Too chấp nhận hy sinh niềm vui gửi ảnh cho gái của nó để viết giùm.

Tấm đầu tiên có dòng chữ là...

'Xin chào.'

Tôi chuyển tấm bảng sang để trên sàn trước khi những dòng chữ được viết trên tấm bảng thứ hai, thứ ba và những tấm bảng tiếp theo xuất hiện.

'Hôm nay trông như một ngày bình thường nhưng tao có một chuyện không bình thường muốn nói với mày.'

'Mày giống như một điều đặc biệt.'

'Không phải đặc biệt như thế này đâu nha.'

Tấm bảng tiếp theo xuất hiện hình rất nhiều siêu nhân, như là Batman, Superman, hay thậm chí còn có cả Captain America.

'Nhưng mày đặc biệt hơn thế.'

'Hôm nay tao mới muốn nói với mày về điều đặc biệt đối với tao.'

Ba tấm bảng cuối cùng ở trên tay tôi đã nói ra tất cả tình cảm mà tôi dành cho thằng Khai.

'Tao'

'Thích'

'Mày'

Sau khi mở hết tất cả các tấm bảng, điều duy nhất tôi có thể làm là đứng yên tại chỗ và cười với nó. Có vẻ như người cao hơn đang đứng trư���c mặt tôi đang ngẩn ra một chút trước khi cất lên giọng nói mỏng manh.

"Thằng Third, mày..."

"Giờ mày đã hiểu được cảm xúc của tao dành cho mày rồi đúng không Khai. Tao..."

"..."

"Siêu ngầu luôn thằng quần! Cho tao mượn dùng cái này đi tán gái nha. Tao đã suy nghĩ rất lâu xem thử nên dùng cách nào tán gái cho độc đáo đây."

"Ờ..."

"Mày nghe được từ thằng Bone phải không rằng tao đang tìm cách tán gái. Cảm ơn nhiều nha, bạn Third. Mày làm tao nhớ đến 'Love Actually' đó."

Mày cũng làm tao nhớ đến 'Công viên kỷ Jura' đó.

"Tao yêu mày quá."

Nhưng tao cực kỳ ghét mày, thằng quần.

Nhưng điều mà tôi trả lời được chỉ có...

"Không có gì." Và bị nó kéo vào ôm giống như là tôi tỏ tình thành công.

Ôiiiiiiiiiiii, thằng nghiệp chướng! Tôi tin rồi ạ, rằng người ngu như nó thì có dù nói cái gì với nó đi chăng nữa, nó cũng cứ ngu như thế thôi. Tao thật sự rất muốn vào nhà vệ sinh rồi nhét đầu vào bồn vệ sinh đến chết. Thằng Khai, thằng đần, tao thật sự thắc mắc là làm thế nào tao có thể thích mày được nhỉ!!

Yếu lòng...

Tình yêu thật sự mặt mũi nó trông như thế nào? Tôi muốn biết là nó có phải mặt nhìn ngu ngu như thằng Khai không.

Sau khi lên kế hoạch và chuẩn bị những tấm bảng cùng với thằng Too cả đêm, kết quả đạt được cuối cùng lại khiến tôi mất hết hy vọng. Đã thế nó còn kéo tôi vào ôm cùng một cách vui vẻ nữa chứ. Mày nghĩ rằng việc tao để mày ôm nghĩa là tao cũng vui vẻ à, thằng quần. Đmmmmmmmm.

Sau khi ôm tôi thể hiện lòng biết ơn, nó liền dẫn tôi vào trong phòng. Không phải tính làm chuyện gì 'xấu' cùng nhau đâu nha. Bởi vì cái thằng này nó 'cao cấp' hơn người khác nhiều. Nó đi vào trong bếp l��y gói mì tôm to to ra, đã thế còn tốn thời gian nấu một cách tỉ mỉ. Sau khi nấu xong còn đưa đến cho tôi với ánh mắt nhiệt tình tràn đầy sự quan tâm. Tôi cảm động đến sắp khóc luôn rồi.

Mày cho tao ăn mì tôm à.

Đm! Mày nấu cái gì cho xứng đáng với cái dạ dày mỏng manh của tao giùm cái, thằng khốn nạn.

Nhưng với tình yêu dành cho thằng bạn, tao còn có thể làm gì được. Chỉ có thể ngồi ngay trước TV ăn mì tôm để cho nó vui lòng. Chết có nhắm mắt không hả mày?

"Ăn nữa không? Vị tomyum tôm, món ruột của mày đó."

"Lần sau tao xin thêm thịt lợn." Lần này mặn đến nỗi mồm tao mất vị giác luôn rồi.

'Băng man rợ' luôn luôn có món ăn yêu thích mỗi khi chúng tôi cùng tụ tập lại trong phòng. Lúc nào xem phim mà có rượu thì luôn có đồ ăn kèm để ăn cùng. Và cái món mì tôm này cũng là một món rất được ưa thích trong nhóm chúng tôi. Càng là thằng Bone thì càng không cần nhắc đến, nó ăn sống ngay luôn trong bao. Bệnh thận chắc sẽ đến thăm hỏi nó sớm thôi.

Và bởi vì mì tôm là đồ ăn nhẹ duy nhất mà chúng tôi thường xuyên có nên thằng Khai nó mới cho rằng tôi cũng thích mì tôm như nó. Thế nên nó mua về tận bốn, năm bịch cất trong tủ. Mày cất nhiều thế để cả nhóm đi cúng Phật à?

"Mày muốn cái gì đều được hết."

"Đương nhiên là nên như thế rồi. Tao đã phải bỏ nhiều công sức ra để giúp mày như vậy mà." Thật ra, có phải tao muốn giúp mày đâu, tao làm hoàn toàn là vì bản thân tao. Nhưng mà nó đã lỡ hiểu lầm rồi thì...Ờ, cũng được, kệ mẹ nó đi.

Thằng Khai nó cười một cách vui vẻ rồi ngồi xuống bên cạnh tôi cùng với câu nói đầy tự hào.

"Nhưng thật ra nếu mày không gợi ý cách tán, tao cũng có thể dùng sự khôn ngoan của tao để tán gái."

"Vâng, ngài đẹp trai. Bởi vì mày là hot boy của 'sangkhang'" (Từ 'sangkhang' có nghĩa là bệnh nấm. Third nói lái ra từ từ 'sangkom' nghĩa là xã hội để chế giễu Khai.)

"Xã hội chứ mày. Tài ăn nói của tao tốt, phong cách cũng không kém." Tôi quay đầu sang nheo mắt nhìn nó một cách chán ngán. Tôi ghét cái sự điên khùng của nó chết đi được, nhưng không thể làm được gì bởi vì tôi chưa bao giờ cãi thắng được nó.

"Tao chịu thua cái sự khốn nạn của mày."

"Con gái thích người xấu mà." Đừng nói chỉ có con gái. Đến cả tao...tao cũng thích.

"Thế em mà mày định tán thì sao? Ẻm tên là gì?" Sau khi đau lòng từ việc N'Milk chơi trò bắt cá hai tay với nam khôi trường, thằng Khai nhanh chóng quẳng chuyện đó ra sau đầu. Có lẽ là vì nó chỉ chơi đùa như vậy với tất cả mọi người, cho nên tôi mới thấy nó thay người yêu như thay áo, và còn chưa lần nào có ý định thật lòng hoặc yêu người nào lâu lâu.

"N'Ging, sinh viên năm hai khoa Điều dưỡng."

"Làm sao gặp nhau được?"

"Bạn của bạn của bạn của bạn. Ngực ẻm to nên tao thích."

"Người yêu mày ai cũng ngực to nhỉ? Vừa thấy một phát là tim đập thình thịch."

"Nhưng người này tao không quen để làm người yêu đâu. Tao mệt rồi."

"Há!" Nó nói cái quái gì vậy? Không làm người yêu thì mày tán người ta làm cái gì? Câu trả lời này có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng tôi cũng không có ý định hỏi tiếp nữa mà quyết định im lặng chờ đối phương t�� nói ra suy nghĩ của bản thân.

"Tao định sẽ không xây dựng mối quan hệ hay có trạng thái ràng buộc với bất kỳ ai nữa. Có người yêu thì phải mệt mỏi chạy theo dỗ dành, đã thế còn phải vất vả báo cáo tình hình mọi lúc mọi nơi, còn thích khiến người khác xoay vòng vòng. Không ràng buộc với nhau, đến lúc thì đường ai nấy đi tốt hơn nhiều."

Ô hố! Hôm nay có vẻ nghiêm trọng rồi đây. Liệu thằng Khai nó có trở thành thằng con trai nổi tiếng có hàng nghìn vợ của khoa hay không? Chỉ tưởng tượng thôi tôi đã cảm thấy lạnh cả sống lưng rồi. Mặc dù đúng là khi mày gặp chuyện gì tao đều bảo vệ, bao che mày nhưng dù sao thì tao cũng không thích việc mày ở cùng với người khác.

Cho dù việc nó sẽ không đặt tình trạng với bất kỳ ai có làm cho tôi cảm thấy tốt hơn đi chăng nữa.

"Mày nghĩ thế nào? Tao làm như thế ổn không?"

"Thằng khốn nạn, được đó, like like." Tôi nên nói với thằng Too như thế nào được. 'Hiện giờ thằng Khai nó có triệu chứng nghiêm trọng rồi đó mày.' Như thế này à?

"Chỉ toàn nói chuyện yêu của tao. Còn mày thì sao? Từ chối người khác thành quen luôn rồi, mày không có ý định yêu ai cả à?" Cả trăm ngàn năm mày cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu chuyện này của tao chút nào đâu nhỉ? Nhưng tôi cũng vui lòng trả lời lại bằng những lời nói dối lặp đi lặp lại của bản thân.

"Không."

"Mày đã từng thích ai chưa?"

"Rồi." Mày đó, thằng quần. Hỏi ngu. Nếu muốn tôi nói thẳng thì tôi không làm đâu bởi vì tôi là người da mặt mỏng.

"Đã tỏ tình được chưa?"

"Chưa."

"Tại sao?"

"Nếu là mày thì mày cũng không dám nói đâu."

"Thằng Third, mày..."

"..."

"Thích vợ của người khác à?"

Ôiiiiiiiiiiiiiiiiiii, thằng nghiệp chướng. Đủ rồi. Yêu ai mà không thể có được người đó cũng không có nghĩa đó là vợ của người khác chứ. Tại sao não của nó chỉ nghĩ được những thứ tồi tệ như thế hả?

"Tao không yêu ai hay nói lời yêu với ai một cách dễ dàng như mày đâu nhá."

"Tao cũng không yêu ai một cách dễ dàng. Những thứ mày thấy đây chỉ là sở thích cá nhân thôi."

Vâng. Cứ cho là vậy đi.

Tôi chỉ có thể làm mặt chán ngán ăn hết mì tôm rồi đi ra một cách bực bội. Còn lý do thì cũng nên chấp nhận được rồi. Bởi vì nếu không thì tôi cũng không thích thầm nó được tận hai năm. Và đến khi tôi trở lại phòng của mình, tôi liền nhìn thấy thằng Too đang ngồi trên sofa một cách đầy mong chờ cùng với câu nói cực kì nhiều chuyện của nó.

"Thế nào rồi mày? Thành công không? Chia sẻ cho tao với."

"Thành công cái đéo gì. Bây giờ nó đang chuẩn bị đi tán người mới rồi."

"Ow, thằng nghiệp chướng. Sao lại thế?"

"Mày line hỏi nó đi." Tôi cởi giày ra để ở bên cạnh tường xong liền sải bước đi đến sofa rồi nằm xuống một cách tuyệt vọng. Muốn ở bên cạnh thằng boy ser của nhóm đã hết mình lên kế hoạch cùng tôi.

"Chuyện gì? Như thế nào? Kể cho tao nghe đi rồi tao giúp."

"Kế hoạch cao cấp của mày thất bại rồi. Có lẽ là nó cũng nghi ngờ nhưng quan trọng là thằng Khai nó ngu. Nó nhiều chuyện nghĩ rằng việc tao đi gõ cửa phòng nó thú nhận tình cảm chính là cách tỏ tình mà tao gợi ý cho nó để đi tán gái."

"Ngu chết mẹ đi được."

"Đúng không?"

"Ý tao là mày cơ. Nó hiểu lầm thì phải nhanh chóng sửa chữa lại chứ không phải ậm ừ theo nó."

"Lúc đó não tao ngừng hoạt động luôn rồi, tao không nghĩ được gì nữa cả. Điều quan trọng là bây giờ nó còn nói với tao rằng nó sẽ không ràng buộc với bất kì ai nữa, sẽ cứ lăng nhăng tiếp, kiểu như cuộc thi đấu vậy. Mày cứ thử nghĩ xem tao sẽ ở đâu trong world tour của nó?

"Không ràng buộc thì tốt chứ sao? Ít nhất mày cũng không cần phải tội lỗi khi nó có vợ."

"An ủi tao giỏi vãi, thằng khốn nạn."

"Tao sẽ nghĩ kế hoạch mới cho mày, đảm bảo sẽ hiệu quả."

"Kế hoạch quái gì nữa? Chỉ thế thôi vẫn chưa đủ nát à?"

"Vứt bỏ cái sự mỏng của da mặt mày đi sẽ tốt thôi, tin tao đi."

Thằng Too nó không quan tâm đến chuyện phương pháp đâu ạ, nó chỉ quan tâm đến kết quả thôi. Và cuối cùng nó cũng thật sự giúp tôi nghĩ kế hoạch và cách diễn xuất giả dối cho sáng hôm sau một cách hết mình...

"Mày sao thế, thằng Third?"

"Tao..."

"Có chuyện gì? Làm mặt như mắc ị mà không đi được thế." Thằng Khai hỏi lần nữa. Cùng lúc đó, thằng Too cũng đá chân tôi ở dưới bàn. Thế mày thật sự bắt tao phải nói ra à? Xấu hổ với ông bà tổ tiên quá mọi người ạ.

"Chuyện là dạo này gia đình tao gặp vấn đề về tài chính nên tao không có tiền trả tiền thuê phòng ở chung cư. Bây giờ người chủ phòng cũng cho người thuê mới dọn vào ở luôn rồi." Tôi nói với vẻ mặt buồn bã như điển hình trong chương trình 'Vòng tròn cuộc sống'. Từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên tôi dựng ra được câu chuyện nghe có vẻ hợp lí đến thế.

"Vãi. Từ bao giờ vậy? Sao mày không nói với bọn tao?" Lần này đến lượt thằng Bone nhảy cẫng lên lo lắng. Tao thật sự muốn nói lắm, rằng chuyện này mới xảy ra tối qua lúc tao nghĩ kế hoạch cùng với thằng Too. Nhưng với sự độc ác của trái tim nên tao trả lời lại là...

"Gần một tháng rồi mày ạ."

Lại buồn nữa, tôi làm mặt giống như tất cả mọi người trên thế giới chết hết trước mặt mình vậy. Cho dù không học diễn xuất nhưng sinh viên chuyên ngành Phim ảnh cũng có kĩ năng và cảm xúc tiềm tàng bên trong bản thân.

Năm nay đừng quên trao giải Oscar cho tao nha, La La Land sẽ phải rớt nước mắt.

"Mày giấu làm gì? Không xem bọn tao là bạn à?" Thằng Too cũng tham gia vào. Năm nay cũng đừng quên đề cử tên nó vào giải diễn viên phụ để bình chọn nha. Tao quỳ.

"Tao không muốn làm phiền bọn mày. Nhưng bây giờ tao không còn chỗ để ngủ nữa nên mới xin ở nhờ ba người bọn mày luân phiên mỗi đứa một tuần khoảng hai, ba ngày cho đến khi nhà tao vượt qua giai đoạn khó khăn."

"Phòng thằng Khai được không? Căn hộ của mày có tận 2 phòng ngủ." Thằng Bone buột miệng nói ra làm cho chủ nhân của cái tên cụp mắt xuống suy nghĩ một lát.

Không phải là nó không phải người hào phóng với bạn bè đâu ạ. Ai cũng cho nó đầy 100 điểm cả. Nhưng thấy nó suy nghĩ lâu lâu, chắc là do mấy đứa con gái mà nó thích dẫn về phòng thì đúng hơn. Áaaaaaaaaaaaa. Tao không muốn bị tổn thương nhưng tao phải đi đến cùng.

"Nếu mày thấy khó xử thì không cần đâu, thằng Khai. Tao xin ở cùng thằng khốn Too và thằng Bone trước cũng được. Mặc dù đồ đạc của tao chỉ có thể rải rác ở phòng của bọn mày mỗi nơi một ít. Mất cái gì thì cũng kệ mẹ nó đi, tao sẽ mua cái mới sau."

Tinh vi chưa? Đủ đáng thương chưa?

Nhưng khi thấy vẻ mặt đầy cảm thông của thằng Khai thì tôi liền cười thầm trong lòng. Thằng Too nói rằng sự gần gũi chính là bắt nguồn của tình yêu. Mặc dù bây giờ tao cũng đã gần đến nỗi sắp không có chỗ trống luôn nữa rồi, nhưng không sao cả, tao muốn càng gần.

"Hay tao bán xe lấy tiền trả tiền thuê phòng được nhỉ? Thôi kệ đi, tao chịu mệt cũng được, ngồi taxi với lên BTS (tàu điện của Thái) cũng rất thoải mái." Nói xong tôi liền liếc mắt sang nhìn thằng hot boy bên cạnh. Mày rơi vào bẫy của tao chưa thế???

"Ờ, ờ, đến ở với tao."

"Thằng Khai, mày nói thật à?" Yes!Yes!

"Thật, tao sẽ không để cho mày phải rơi vào tình cảnh khó khăn đâu bạn tốt. Nhưng mày phải chấp nhận chuyện gái gú của tao một chút nhá."

"Không thành vấn đề."

"Vậy hôm nay tao đi giúp mày chuyển đồ."

"Tao nữa!" Hai thằng bạn thân còn lại nhanh chóng nói.

"Hố...được thôi." Nhưng tối hôm qua tao đã đóng gói đồ đạc xong xuôi hết rồi, chỉ còn chờ chuyển đi thôi. Yeahhhhhhhhhh.

Sau khi học xong, chúng tôi liền kéo nhau đi chuyển đồ từ phòng tôi sang căn hộ của thằng Khai, nơi mà được cho rằng là cái tổ tình yêu của nó với ai cũng không biết. Tôi chắc sẽ thấy khó khăn lắm nếu nó đưa gái về phòng. Nhưng thôi mặc kệ đi, chuyện đã đâu vào đó hết rồi.

Thằng Too và thằng Bone giúp chuyển đồ xong, chúng nó liền giải tán trở về phòng của mình. Chỉ còn mình tôi và thằng Khai giúp nhau sắp xếp đồ đạc vào cho đúng chỗ hết cả tiếng đồng hồ. Đến lúc tôi nhận ra thì bóng dáng cao cao của thằng bạn thân đã không còn ở trong phòng này nữa rồi. Tôi mới đi ra, nhìn thấy nó đang đứng hút thuốc lá một cách cool ngầu ngoài ban công.

"Chỉ giúp tao sắp xếp có chút đồ đạc mà stress luôn à mày?"

"Tao đang suy nghĩ là nếu đứa con gái của tao bước vào phòng của mày thì có cảm thấy khó chịu không?"

"Mày làm bạn với tao bao nhiêu năm rồi. Với lại tao với mày mỗi người ngủ một phòng. Không cần lo lắng đâu."

"Nhưng nhà tắm chỉ có một cái chứ sao, bạn Third." Đã thế còn ở trong phòng ngủ của nó nữa.

Tôi đưa tay ra xin thuốc lá từ nó, đương sự liền chuyển cái điếu đang ở trên miệng nó đưa cho tôi. Còn tôi thì nhận lấy hút tiếp mà không nói điều gì ngoại trừ nhả khói ra. Bởi vì đầu tôi cũng bắt đầu trì trệ luôn rồi. Ờ nhỉ! Nếu nó đang chuẩn bị 'làm' với gái lúc tao mắc ị thì sao? Trái tim chắc tan nát luôn ngay tại chỗ luôn quá.

"Tao xuống dưới chờ cũng được."

"Sao được, thằng quần. Quên đi. Đến lúc đó rồi tính sau."

"Ờ."

"Tắm không?"

"Điên à. Mày rủ tao đi tắm làm gì?"

"Mày nghĩ cái gì thế, thằng trâu. Tao nhường cho mày đi tắm trước, chứ không phải tắm cùng nhau."

"Thế à." Cứ nghĩ là được tắm chung với nó chứ. Tiếc thật ~

"Đưa thuốc lá đây để tao hút tiếp."

"Châm điếu mới đi chứ."

"Tao lười. Mày hút từng ��ó được rồi, không cần nhiều đâu."

"À à, mày keo ki���t thật."

Tôi không thể làm gì khác ngoài việc đưa điếu thuốc lá màu trắng trong tay cho chủ nhân của nó. Thật ra nó cũng thích ra lệnh cho tôi. Nếu hôm nào chúng tôi hút thuốc lá, nó hút hai điếu thì tôi sẽ bị giới hạn chỉ được hút một điếu, giảm dần theo số lượng của từng ngày.

Tôi cởi quần áo vứt vào trong cái giỏ, sau đó lấy khăn tắm ra quấn quanh người rồi đi vào nhà tắm. Cùng lúc với thằng Khai cũng đi vào phòng của mình. Tôi chưa bắt đầu tắm đâu bởi vì đang bận trố mắt lên nhìn đồ dùng đặt trên chỗ bàn bồn rửa mặt một cách hứng thú. Bình thường lúc đến phòng nó tôi không có thời gian để nhìn xem nó mua cái gì để dùng đâu, cho đến ngày được chia sẻ cùng một mái nhà với nó như hôm nay.

"Đồ skin care này tao xin chia đôi xài chung với mày được không?" Tôi hỏi đùa. Người con trai cao cao đang thò mặt vào nhà vệ sinh trả lời một cách nhanh chóng.

"Cứ xài thoải mái."

"Nước hoa cũng rất thơm."

"Mày cứ xịt hết mình đi. Nhưng đừng làm có gái của tao lẫn lộn không biết ai là tao, ai là mày là được."

"Gel vuốt tóc. Vãiiiiiiiiiii."

"Định xin xài?"

"À há."

"Xài chung tất cả với tao đến thế này thì đem người mày ra trao đổi đi nhá."

"Ồ hố. Được luôn. Mày định lấy mỗi người hay lấy tim tao luôn?" Tôi nói nửa đùa nửa thật. Thằng Khai nó liền lắc đầu cùng với khuôn mặt cười cười. Vẻ mặt lúc này của nó cực kì xấu xa, kiểu như sẵn sàng lừa bóc tem gái được mọi lúc vậy.

"Uầy, thằng quần."

"Tao không thả thính. Tao nói đùa thôi mà."

"Đừng đi làm ba cái trò như vậy với ai nhá."

"Tại sao thế?"

"Nếu không người ta sẽ gục ngã vì mày mất."

Haizzzzzzz. Mọi người đều gục tao ạ, ngoại trừ mày. Thằng khác người.

Đêm nay là đêm đầu tiên mà tôi được sinh sống trong phòng thằng Khai một cách vô thời hạn. Bình thường tôi thường chỉ được ở lại phòng nó không quá hai ngày những lúc uống rượu hoặc làm dự án. Nhưng bây giờ lại khác, cả bầu không khí nhanh chóng bị hâm nóng bởi nhiều loại cảm xúc khác nhau. Kế hoạch của thằng Too cứ không ngừng hiện ra trong đầu tôi, nhưng kể cả như vậy tôi cũng không có ý định thực hiện kế hoạch đó mà muốn xem xét tình hình trước đã.

Dù thế nào thì thằng Khai cũng là bạn của tôi, vì vậy tôi mới không muốn mất đi nó.

Không khí sáng hôm đầu tiên rất trong lành ạ. Đứa con gái đầu tiên gõ cửa phòng vào lúc khoảng 6h sáng cùng với chiếc áo sinh viên bó sát ngực của cô ấy, thậm chí váy còn ngắn đến nỗi sắp thấy cả quần lót phía bên trong. Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi chỉ được nghe tiếng mẹ gọi dậy vào mỗi buổi sáng, còn đây thì toàn mấy đứa con gái ngực to ạ, thay phiên nhau đến đánh thức nó mỗi ngày một người không lặp lại luôn. Bảy ngày thì bảy người đến, cứ như là triển lãm tất cả các màu sơn tường TOA.

Đã thế tôi còn thấy sự lăng nhăng của nó tăng dần đều. Mấy đứa con gái của thằng Khai ai nấy đều rất tuyệt. Nhưng nếu hôm nào tôi không ra ngoài đi xem phim hoặc đi chơi cùng với thằng Bone và thằng Too thì tôi sẽ không thấy đứa con gái nào của nó ở trong phòng cả, ngoại trừ mỗi sáng đứng gõ ở trước cửa để gọi nó dậy thôi. Khác hẳn với hôm nay.

Cốc cốc.

Tôi cau mày lại một lát trước khi đảo mắt tìm chủ nhân của căn phòng. Nhưng âm thanh phát ra từ vòi hoa sen làm cho tôi biết đương sự còn đang tắm. Đã thế bây giờ đã là 9h tối rồi. Bình thường nếu hai tên man rợ kia muốn ghé qua thì bọn nó sẽ gọi điện báo với chúng tôi trư���c. Cho nên tôi có thể loại bỏ khả năng này ra.

Bởi vì không muốn hét lên hỏi thằng Khai nên tôi liền trở thành người phải đứng dậy từ sofa đi mở cửa đón tiếp người đang đứng trước cửa thay nó.

"Khunpol, hello."

Chết mẹ rồi. Ai đây chứ? Bởi vì ngay khi tôi vừa mở cửa ra thì bùm một cái. Không phải bom nổ đâu ạ. Ngực! Ngực to hơn cả đầu tao nữa, cạn lời luôn.

"Ờ..."

"Aw, Third. Khunpol đi đâu rồi?" Biết cả tao nữa. Nhưng mà nếu nói là cặp bồ với thằng Khai mà không biết mấy thành viên 'Băng man rợ' thì có vẻ hơi lạ một chút. Làm thế nào bây giờ?

"Thằng Khai đang tắm."

"Hảaaaaaaaaaa? Sao bây giờ mới tắm? Xin phép vào trong được không?"

"Chắc...là được." Cô gái có thân hình nóng bỏng mông ra mông ngực ra ngực đi vào trong phòng, sau đó đặt bờ mông đẹp đẽ lên sofa rồi quay sang cười với tôi. Chà...thằng Khai có mắt nhìn vãi. Người này là người đẹp nhất mà tôi từng thấy rồi đó.

"Uống nước không?" Tôi hỏi. Tôi đang chuẩn bị xoay người nhưng phải dừng chân lại ngay lập tức.

"Không cần đâu ạ. Cứ chờ Khunpol ra trước đã vì sẽ đi ra ngoài cùng nhau." Aw, hẹn nhau trước rồi à? Nhưng cũng thế thôi, chuyện gái gú của nó tôi sẽ không xía vào, chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa ghen tức như vậy thôi.

Chúng tôi ngồi dưới điều hòa được gần 15 phút thì tiếng cửa nhà tắm vang lên. Sau đó tôi liền nhìn thấy thân hình cao cao của thằng Khai bước ra từ phòng ngủ trong tình trạng chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang eo.

"Khunpol. Ối!" Đứa con gái của nó cũng giả tạo vãi, đưa tay lên che miệng nhưng mắt thì mở to như trứng ngỗng.

"Sao lại đến đây? Đã nói là nếu muốn đến thì phải gọi điện báo trước rồi mà." Giọng trầm thấp của nó nói một cách nghiêm trọng, mà đến tôi cũng chưa bao giờ nghe thằng bạn như nó nói thế với đứa con gái nào dù chỉ một lần đâu ạ.

"Thì muốn đến gặp. Cậu nói là ở trong phòng mà."

"Đúng. Nhưng không có nghĩa là muốn đến lúc nào cũng được. Đã nói là gặp nhau ở ngoài mà, ở trong phòng còn có bạn nữa."

"Hey, tao không sao. Cứ tự nhiên đi." Tao sẽ cứ ngồi ngay chỗ này nhìn chằm chằm, xem xem thử chúng nó có dám ve vãn nhau trước mặt tao không. Bởi vì nếu dám thật thì đúng là ác độc lắm lắm luôn đó ạ.

"Thấy không? Third không để ý đâu."

'Bạn tớ không để ý nhưng tớ để ý, cậu đừng vượt quá giới hạn của chúng ta chứ."

"Sao cậu nói là thích tớ mà?"

"Tớ thích cậu nhưng tớ cũng thích người khác nữa." Khốn nạn vãi. Tao chịu thua rồi. Chịu thuaaaaaaaaa. Mày đã tỏ tình với những ai vậy hả? Hoặc là ra hiệu cho tao biết thôi cũng được.

Nhưng bây giờ nên quan tâm đến cô gái đó trước ạ, ngẩn người ngay tại chỗ luôn rồi.

"Thế rốt cuộc có đi ra ngoài không?"

"Sao phải bực bội thế? Bình thường Khai đâu có cư xử với tớ như vậy."

"Tớ bực cậu bởi vì cậu vượt quá giới hạn. Sau này nếu tớ không cho phép thì đừng tự ý vào trong phòng một cách tùy tiện nữa."

"Vậy hôm nay không đi nữa. Dỗi rồi."

"Ok. Cứ thế đi."

Sau đó thằng Khai nó liền lê bước đi vào trong phòng và đóng cửa phòng ngay lập tức. Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi chưa từng thấy khoảnh khắc nào thằng bạn thân giận dữ đến như thế trước đây. Thằng Khai nó quý bạn bè, quan tâm tất cả mọi người trong nhóm thật, nhưng tôi chưa từng nghĩ là nó lo lắng cho đứa bạn ở nhờ trong phòng như tôi nhiều đến như vậy.

Hay là do sau này nó không có ý định quen ai một cách thật lòng nên thỏa thuận và cách thức nuông chiều của nó mới thay đổi, trở thành giống như tôi thấy bây giờ.

"Ờ..."

"Tớ về nhá. Gặp lại sau." Chưa kịp trả lời cái gì thì cô ấy cũng đi ra khỏi phòng. Chỉ còn tôi ngồi thẫn thờ trước TV một mình. Sau đó chưa đầy 5 phút, thân hình cao cao cũng đi ra khỏi phòng cùng với quần áo đã được mặc chỉnh tề.

"Đi nào."

"Đi đâu thế?"

"Gọi rủ thằng Bone và thằng Too rồi đi ăn cùng nhau."

"Ở đâu?"

"Quán rượu."

"Bố mày."

"Cho dù tâm trạng của tao không tốt, nhưng vẫn phải có

em coyote để ăn." (coyote là chỉ mấy cô gái làm nghề gái nhảy trong quán bar)

"Không ra ngoài với người vừa nãy nữa à?"

"Tao không thích người không tôn trọng quy tắc. Đừng nói nữa."

"Từ khi tao đến ở cùng, tao khiến cho mày thấy khó xử phải không?" Nói ra liền cảm thấy tội lỗi. Hay là phải đành lòng vứt bỏ toàn bộ kế hoạch đang thực hiện được nhỉ? Bởi vì bây giờ tôi cảm thấy vừa tội nghiệp vừa thông cảm với thằng Khai lắm luôn.

"Mày coi tao là người như thế nào vậy?"

"Thì là một thằng khốn nạn."

"Thằng quần."

"Tao nói theo những gì tao thấy."

"Thế mày chắc cũng luôn thấy được rằng nếu để tao chọn giữa bạn với gái, tao sẽ chọn ai?"

"Mày chọn bạn à?"

"Không. Tao chọn gái."

"Nói ra làm gì hả, thằng trâu?"

"Nhưng nếu để cho tao chọn giữa mày với gái."

"Mày chọn tao à?"

"Tao cũng vẫn chọn gái như cũ."

'Thằng quần! Nói ra để làm gì? Vậy tao ở đâu thế không biết?"

"Ở chỗ cũ. Chỉ là phụ thuộc vào việc dùng cái gì."

"Như thế nào?"

"Với gái thì dùng thân thể, còn với mày phải dùng trái tim."

"Ồoooooo."

"Hài lòng chưa ạ? Nhanh lên, mau ra ngoài. Nếu hai thằng kia đợi lâu thì mày phải trả tiền đấy nhá. Thấy bọn nó bảo là sẽ bàn chuyện hoạt động của khoa nữa."

"Ờ!"

Tài ăn nói của cái thằng này luôn luôn giỏi như vậy đấy. Cho dù biết rõ rằng nó cũng thích nói với người khác như vậy, nhưng tao không quan tâm đâu, chỉ cần được nghe cũng thấy vui rồi.

Cuộc sống của sinh viên năm ba tràn đầy sự hỗn loạn. Hàng năm, mỗi sinh viên Nghệ thuật Truyền thông đều phải làm việc rất nặng, giống như là sinh viên không phải trả học phí để vào học mà trả tiền để làm hoạt động nhóm thì đúng hơn. Ví dụ danh sách hoạt động được liệt kê từ lúc bắt đầu học kỳ một cách rất rõ ràng như: Sân khấu biểu diễn khoa Nghệ thuật Truyền thông, phim ngắn mỗi năm của từng nhóm, hoạt động lễ hội Songkran ComArt. Đây là còn chưa kể đến rất nhiều những công việc bên lề không được liệt kê trong danh sách. Có thể gọi là cùng nhau lau mồ hôi đến chết.

Như tuần này lại gặp phải một dự án lớn nữa ạ. Đó là 'Nitade Fair', hoạt động mà gom hết tất cả sinh viên Nghệ thuật Truy��n thông ra dựng các gian hàng như kiểu hội chợ cho sinh viên toàn trường vào mua để các câu lạc bộ của khoa kiếm tiền quỹ hoạt động hàng năm cho câu lạc bộ. Chính vì vậy, 'Băng man rợ' mới không bỏ qua, cũng phải dựng gian hàng như người ta.

"Lấy được số bao nhiêu thế?" Thằng Bone hỏi. Sau đó thằng Too mở màn hình điện thoại ra để bọn tôi xem hình một cách rõ ràng.

"Gian hàng B17, ở gần khán đài, bên cạnh gian hàng 'Hái sao' của P'Bris năm tư cùng 'Bé gái rơi xuống nước' của đàn em năm nhất."

"Chết mẹ rồi, thằng khốn nạn. Chúng ta không được thua họ." Thằng Khai bắt đầu tham gia vào.

Chúng tôi phải ra ngoài tụ tập để suy nghĩ cái gì một cách nghiêm túc như thế này là bởi vì có cuộc thi cạnh tranh về số tiền kiếm được sau khi trừ đi chi phí nữa. Phần thưởng của cuộc thi chính là 5 gian hàng nào kiếm được số tiền nhiều nhất sẽ được chọn đưa lên trên tạp chí hàng tháng của khoa và có quyền sử dụng phòng studio mà không cần đặt trước hay xếp hàng trong vòng thời gian 3 tháng.

Đây không phải chuyện vớ vẩn. Không phải cạnh tranh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ để dành phòng studio đâu. Mà nó là vấn đề về danh dự, cần phải công bố cho anh em khoa Nghệ thuật Truyền thông biết rằng 'Tao đây mới là kẻ thắng cuộc' của toàn khoa, thì đúng hơn.

"Tao vừa đi tìm hiểu xem người khác bán gì xong. Có bán nước, bán thịt viên, bán bánh kẹo, dựng gian hàng chụp ảnh. Còn kiểu xịn xịn hơn thì có hát dạo xin tiền luôn nhá." Tôi nói bằng giọng nghiêm trọng.

"Vãiiiiiiiiii, thế chúng ta làm gì bây giờ?"

"Review phim phiên bản man rợ không?" Tôi đề nghị tiếp. Thằng bạn nó mới hỏi tiếp một cách thắc mắc.

"Kiểu như thế nào?" Không chờ đối phương kịp hỏi, tôi đã quay sang nhìn thằng Khai, thằng bạn thân là khách quen của rạp chiếu phim lúc tối muộn. Không cần phải nói gì nhiều nhưng chúng tôi đều biết rõ phải làm như thế nào. Sau đó tôi liền nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của bản thân rồi gửi một nụ cười một cách cực kì gian xảo cho thằng Bone và thằng Too.

"Xin chào tất cả mọi người. 'Nitade Fair' lại trở lại chào đón mọi người lần nữa sau gần một năm. Hôm nay tôi đến cùng với vị khách mời mà tất cả mọi người đều không mong đợi. Người đó chính là Khunpol...ồ...ố...ô..."

"Xin chào." Thằng Khai đưa tay lên vái. Bên cạnh là hai người khán giả bất đắc dĩ Too và Bone phải miễn c��ỡng đưa tay lên vỗ để cổ vũ tiết mục một cách ngơ ngác.

"Được rồi ạ. Tôi muốn nói là hôm trước tôi vừa đi xem một bộ phim theo phong trào trên mạng xã hội, thế nên mới nảy ra ý tưởng tổ chức hoạt động review phim phiên bản 'heart'. Mỗi người chỉ cần trả 5 bath tiền phí để tham gia hoạt động của chúng tôi. Nếu trả lời đúng được nhận ngay búp bê, trả lời sai thì tốn tiền free. Chúng ta bắt đầu luôn được chưa ạ?" Tôi nhìn mặt thằng Too, đứa nhận đóng vai người tham gia hoạt động lần này.

"À, bắt đầu đi."

"Khun phải trả lời được bộ phim mà khun Khai đang nói đến ngay bây giờ là tên là gì. Bắt đầu!" Tôi đẩy trách nhiệm sang cho thằng đẹp trai ở bên cạnh. Sau đó nó liền nhận nhiệm vụ và nói tiếp một cách lưu loát.

"Đối với tôi, bộ phim này như thế nào hả? Hay ạ. Hay lắm."

"..."

"Thật sự muốn đi vỗ nhẹ vào lưng người xem phim này rồi nói rằng 'Không sao đâu. Nó chỉ là một hố đen trong cuộc sống. Mày phải tiếp tục bước về phía trước. Ánh sáng vẫn đang chờ mày ở phía trước, chỉ cần mày vượt qua được cơn ác mộng này.'"

"Nó đến mức đó luôn ạ?"

"Vâng thưa mày. Phim khốn nạn lắm. Cốt truyện rỗng tuếch. Phim đéo gì lại để cho nữ chính ngã từ trên thuyền xuống sông Hoàng Hà. Mày nghĩ là nhái theo Titanic thì nó sẽ lãng mạn à? Tao tiếc tiền chết đi được. Thậm chí giá vé được giảm còn một nửa, tao vẫn tiếc muốn rớt nước mắt." Thằng Khai nói xong, tôi liền tiếp lời ngay lập tức.

"À, review phim xong rồi ạ, khun phải trả lời rồi ạ, khun Too. Bộ phim này tên là... gì?"

"Thằng trời đánh."

"Sai ạ. Bộ phim có tên là 'Câu chuyện độc thân cô đơn họ không hiểu' ạ."

"Không phải tao đoán tên phim. Tao đang chửi mày đó, thằng trời đánh. Hoạt động điên khùng gì vậy? Dẹp dẹp."

Và hoạt động đầu tiên đó... cũng thất bại thảm hại như cũ.

Cùng nhau nghĩ cách gần cả tiếng đồng hồ cũng không ra được kết quả gì. Thằng Bone nó mới kết thúc vấn đề một cách đơn giản bằng cách ép buộc.

"Cứ bán đồ đi, thằng quần. Nhiều chuyện quá."

"Như vậy không có đặc trưng riêng, nó phải có story chứ."

"Story cái đéo gì? Bán đồ gì không quan trọng, quan trọng là dựa vào khuôn mặt, chỉ cần mình tao là gái nó kéo nhau đến mua hết nửa trường rồi." Cái thằng tự luyến. Cái thằng nhà không có gương soi.

"Nếu bán như thế thì nó cũng giống như vô số quán khác thôi, ai mà thèm mua chứ? Mấy thứ như thế này cần phải có động lực." Thằng Too nói tiếp. Nhưng từ vẻ mặt của nó có thể nhận ra rằng chắc chắn nó đã có ý tưởng mới để làm ra kiếm ăn rồi.

"Động lực như thế nào?"

"Nhưng phải đưa thân thể ra trao đổi một chút nhá."

Lúc đầu tôi cũng không biết rằng nó nói đưa thân thể ra trao đổi có nghĩa là gì đâu. Cho đến ngày hoạt động tổ chức thì mọi thứ đều rõ ràng...

'Quán những chàng trai, bán tất cả các loại xúc xích ngăn ngắn, kích thước vừa miệng và footlong (giống xúc xích tươi nhưng dài hơn) cực kì ngon bởi người bán cũng cực kì 'ngon' đến nỗi phải khóc lóc xin gọi tiếp.'

Đây là khẩu hiệu bán hàng hay là quảng cáo bán dương vật giả thế? Nằm trong phạm vi 18+ lắm luôn. Chỉ từng nghe nói qua trai bán nước, còn tao đây thì trai bán xúc xích. Nhưng vì xếp hạng 5 vị trí đầu, chúng tôi phải đánh đổi rất nhiều thứ...Thậm chí cả...

"Aaaaaaaaa, P' man rợ. Xin phép chụp hình một chút nhé?"

"Được ạ." Thằng Khai ghé mặt lại gần một cô gái dễ thương cùng với một nụ cười rộ đến nỗi miệng gần ngoác lên tận mang tai. Thằng Too và thằng Bone cũng đang bị gái viết chữ lên áo. Còn tao thì chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó là nướng xúc xích. Thằng quần. Thằng bóc lột sức lao động bạn bè.

"P' Third. Bao nhiêu tiền ạ?" Cô gái đang đứng trước mặt tôi cười một cách dịu dàng, thậm chí cử chỉ còn nhìn có vẻ cực kì ngại ngùng nữa. Cô ấy không đến một mình đâu ạ, bởi vì còn có hai cô bạn gái đứng ngại ngùng cùng nữa.

"Túi này 40 bath ạ." Nói xong tôi liền nhanh chóng giơ túi xúc xích cho em ấy ngay lập tức.

"Cái gì ạ?"

"Bốn mươi." Tôi trả lời ngắn gọn.

"Chẳng nghe được gì cả."

"Định ăn hay không? Không thì P' tự ăn nhá." Chỉ nói thế thôi, mẹ nó em ấy liền nhanh chóng nhét tiền vào tay tao ngay lập tức. Đừng dụ dỗ không tao lại nổi điên lên, còn đang bực bội mấy thằng bạn vì bị chúng nó bóc lột sức lao động đây.

Tôi từng nổi danh rằng từ chối người khác man rợ như thế nào vào ngày hôm đó. Hôm nay cũng vẫn giống như cũ. Nhưng nếu như ai đó đến yêu cầu phục vụ gì đó, tôi đều làm theo một cách ngoan ngoãn. Chỉ xin đừng đòi hỏi quá nhiều thôi là đủ rồi.

Nguyên tắc tiếp thị mà thằng Too là người nghĩ ra đó chính là ngoài bán xúc xích ra, còn phải bán khuôn mặt, đã thế lại còn phải chịu thiệt thân một chút. Đây chính là kết quả của việc ba tên chết tiệt kia có nhiều fan hâm mộ. Mọi người có thể yêu cầu bọn nó làm gì cũng được, ví dụ như hát cho nghe, chụp ảnh selfie cùng nhau, xin ôm, xin thơm, sau đó còn có người đến xin viết lên áo. Bây giờ phải nói là áo đồng phục trăng trắng nhoe nhoét thành áo lễ hội Songkran fantasy rồi.

(Songkran là lễ hội được tổ chức vào ngày Tết cổ truyền của Thái theo lịch Phật. Còn được gọi là tết té nước.)

Thằng Khai bị nhiều nhất đến nỗi không còn chỗ nào trên áo để viết được nữa. Phần lớn thì nói ra những điều cất giấu trong lòng từ lâu. Bản thân tôi cũng bị không ít đâu. Mấy em ấy mẹ nó viết đến nỗi nhiều lần ngòi bút sắp chọc cả vào rãnh mông tao. May là phanh lại kịp th��i.

"P' Khai hát cho nghe chút đi ạ." Tiếng ồn ào to dần lên bên tai làm cho tôi phải vừa nướng xúc xích vừa hóng tai nghe.

"Em đẹp~ Mỗi một giây phút mà em từng chạm vào tôi."

"Aaaaaaaaaaa. P' Khai. Khùng quá!"

"Haha." Nói đi cũng phải nỏi lại, nói tao giỏi thả bã, mẹ nó, nó còn gấp mười lần tao anh chị em ạ.

Nói chuyện với khách hàng được một lát, người con trai cao cao lại trở về giúp tôi nướng xúc xích tiếp, vứt lại hai người thằng Too và thằng Bone cùng giúp đỡ nhau phục vụ yêu cầu của khách hàng.

"Bán chạy vãi." Đương sự nói một cách tự hào.

"Hoàn toàn là dựa vào kĩ thuật nướng của tao."

"Bởi vì tao thì đúng hơn. Nhưng là mày nướng nên tao nhường cũng được."

"Vui muốn chết luôn rồi ạ."

"Cư xử với tao tốt th��. Nào, cho mày yêu cầu một thứ, thứ gì cũng được. Chọn luôn đi ạ, khun Third."

"Mày chơi trò đéo gì vậy?"

"Thôi mà. Cứ chọn đi."

"Hát cho nghe chút đi." Nó cụp mắt xuống giống như là đang suy nghĩ. Sau đó hắng giọng một cái rồi phát ra giọng hát ghẹo gan.

"Biển màu đen không có cột đèn~ " (Lời gốc là Biển màu đen không có ánh đèn.)

"Cột đèn bố mày!"

'Hahahahaha. Không buồn cười à?"

"Buồn cười vãi luôn mày ạ."

"N'Khai, N'Third. P' muốn mua xúc xích, lấy loại dài dài như kích thước của hai đứa ấy nhá."

"Chờ chút ạ. Kích thước cái gì?"

"Kích thước người đó. Thấy hai đứa đều cao ráo mông nạc thế này thì muốn P' nghĩ đến cái gì? Đồ đầu óc đen tối. Lát nữa xin viết lên áo N'Khai nữa nha."

"Hết ch��� rồi à? Vậy xin viết áo Third thay được không?"

"Triển luôn đi ạ."

"Yeahhhhhhhhh."

Sau khi nhóm P'bê đê đến đánh úp, bốn người băng man rợ chúng tôi gần như không có thời gian để thở. Hoạt động Nitade Fair bắt đầu từ 6h chiều đến tận 10h tối. Chúng tôi tổ chức trong vòng 2 ngày. Tất nhiên là ngày mai tao vẫn phải đến tiếp. Có thể nói là bán chạy đến nỗi không còn cái gì để bán được nữa.

Ở giữa sân khấu đang có tiết mục của sinh viên ngành Điện ảnh mà thỉnh thoảng có tiếng cổ vũ vang lên. Những hoạt động giải trí và trò chơi thú vị có ở khắp mọi nơi. Mọi người đều đến để giành lấy hạng nhất và đều thu được vào gian hàng của mình một số tiền đáng kể. Quán 'Những chàng trai' cũng không khác gì. Bây giờ mới là 8h tối mà chúng tôi đã bán hết sạch xúc xích rồi. À, còn một cái duy nhất mà người ta quên đến lấy thế nên tôi liền phải đứng ăn trong lúc chờ dọn quán.

"Ngon không? Xin cắn một miếng." Thằng Khai hỏi một cách trơn tru.

"Tao cắn mất rồi. Chờ ngày mai ăn cái mới đi."

"Ăn tốt." Nói xong nó liền giành lấy miếng xúc xích được cắm vào cái que trên tay tôi nhét vào mồm nó một cách mặt dày.

"Tao phun nước miếng lên đó rồi. Quên nói." Mặt nó biến sắc ngay lập tức. Nhưng vẫn không quên trả lời lại ngay.

"Không sao cả. Ăn nước miếng của mày, tao không ghét bỏ."

Ôiiiiiiiiiiiiiiii. Giết tao đi, thằng quần! Giết chết tao ngay tại đây luôn đi. Cứ như vậy thì muốn tôi ngừng thích nó thế nào được? Bởi vì từ trước đến giờ nó luôn nhiều chuyện cư xử như vậy với tôi chứ sao. Đưa tay lên ngực, đưa chân che mặt (hành động biểu thị sự ngạc nhiên giống mấy nữ chính trên phim), gào lên rằng thằng khốn nạn, nhưng mà cũng 'phê' quá xá. Ahựuuuuuuuuuu.

Bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn.

Sau khi tôi thu dọn rồi xếp đồ lên xe thằng Bone xong xuôi thì mọi người đều chuẩn bị giải tán. Đúng lúc thằng Khai quá giang xe tôi đến do sợ Chawi, đứa con yêu quý của nó bị trộm mất vì không có chỗ đậu xe thích hợp. Còn thằng Too đến cùng thằng Bone, hai đứa bọn nó phải về trước bởi vì phải đi chuẩn bị xúc xích cho ngày mai. Cho nên chỉ còn tôi và thằng Khai đang đi trở lại chỗ để xe. Nhưng bước chân phải dừng lại.

"Khai." Ôi đệt. Cô gái mới mặt mũi xinh xắn, tóc highlight màu hồng.

"Vâng ạ." Thằng trâu bạn thân của tôi nó trả lời bằng giọng điệu rạng rỡ. Đ��n mức bán xúc xích xong còn có một trận chiến khác nữa. Tâm hồn của thằng Third liền suy sụp ngay lập tức.

"Người mà tao đã hứa là sẽ đưa về."

"Bởi vì hôm nay đến cùng với thằng khỉ." Nó chỉ vào tôi. Thế tao thành khỉ rồi à?

"Tiếc thật."

"Nhưng thật ra thì cũng đi được. Thằng Third, mày đến chỗ xe trước đi." Câu cuối cùng là quay qua nói với tôi. Còn tôi thì không thể cấm đoán gì, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ rồi rời đi trong tình trạng suy sụp.

Thằng Too, có thể mày vẫn chưa biết.

Hôm nay nó lại đi cùng với một cô gái tóc màu hồng nữa rồi.

Thực ra từ trước đến giờ tao toàn bênh vực bản thân mình, nói rằng sẽ không đau lòng khi nó đi cùng người khác, nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn cản cảm xúc của bản thân. Cứ như vậy mãi từ lúc bắt đầu thích nó cho đến tận hiện tại, tao thật sự không hề mạnh mẽ lên được một chút nào.

Tôi cứ đi mãi. Suy nghĩ mọi thứ trong đầu, nó trì trệ lại giống như bị ai đó tắt mất công tắc đi vậy. Nhưng đột nhiên, nó lại được bật lên một lần nữa bởi giọng nửa gọi nửa hét lên từ ai đó đang to dần lên trong tai tôi.

"Thằng Third, mày đi quá xe rồi ạ."

"Há?"

"Thiếu chút nữa là mày đi đến tận Pathum Thani rồi, thằng quần." Mỉa mai tao quá. (Pathum Thani là một tỉnh ở miền trung Thái Lan.)

"Còn chưa đi nữa à?" Tôi hỏi một cách thắc mắc.

"Đi rồi. Chỉ đưa em ấy đến chỗ xe."

"Chỉ thế thôi?"

"Hỏi lắm thế. Nhanh lên, tao muốn về đi tắm rồi. Người nhớt chết đi được." Nỗi buồn vừa sinh ra lúc nãy tan biến không còn sót lại một chút gì. Tôi vui mừng vì cuối cũng nó cũng chọn tôi.

Chúng tôi liền quay đầu lại đi đến chỗ xe và thằng Khai ngồi vào vị trí lái xe. Lúc đến tao lái, giờ về để nó lái đi ạ. Bởi vì tay tao đã dùng toàn bộ sức lực vào việc nướng xúc xích hết rồi.

"Khốn nạn chết đi được, hỏng mất luôn một cái áo rồi." Còn chưa kịp khởi động xe, nó lại cằn nhằn tiếp. Đã thế tay còn vươn đến bật đèn trong xe lên để xem xét những dòng chữ viết cực kì trừu tượng trên áo đồng phục nữa.

"Mày cằn nhằn làm gì? Nhìn của tao trước đã."

"Hot vãi."

"Của tao chỉ có một chút, nhưng cái mà lan ra đến tận nách tao này là người ta viết cho mày." Bởi vì áo thằng Khai không còn chỗ để viết nữa ạ. Đến cả nút áo trong suốt, fans của nó còn cố gắng viết lên cho bằng được.

Vậy cuối cùng ai phải chịu khổ? Tôi chứ ai.

"Cũng đẹp."

"Mặt nồi giống mày." (Mặt nồi có nghĩa là lăng nhăng, đào hoa.)

"Người ta gọi là playboy bạn ạ. Nếu không thì sẽ có người tỏ tình với tao trên áo mày à?" Bàn tay to cố gắng kéo phần áo phía sau lưng tôi lên, còn tôi phải liếc mắt nhìn theo mới thấy được một cách mơ hồ rằng đó là lời nhắn đúng như lời thằng tự luyến nó nói.

'Yêu Khunpol.'

"Ai mắt mù thế? Bị bỏ bùa chắc luôn."

"Mày phải hiểu rằng tao hot. Gà gà như mày chắc còn phải tập luyện dài dài. Dù sao cũng đừng vội giặt đi nhá. Nhờ mày giữ câu tỏ tình thay tao trước đã.

"Tao không có gà ạ. Mày xem cái này trước đã." Chuyện tự tôn thì đừng nghĩ đấu với tao. Tôi nhanh chóng show dòng chữ màu hồng được viết trong túi áo ra cho đối phương xem.

"Thích P'Third. Thế thôi!"

"Còn nữa. Mày đợi chút." Tôi quét mắt nhìn một vòng quanh áo của mình nhưng cũng không nhìn ra được bao nhiêu bởi vì phải đọc ngược, cho đến khi giọng trầm của thằng bạn thân vang lên một lần nữa.

"P' Third dễ thương." Thấy em gái khách hàng khen tao chưa...

"Rồi sao?"

"Ờ, cũng đúng." Thằng Khai nhấn mạnh thêm. Tim tao run lên rồi. Nhưng tôi phải cố gắng tự nhủ với bản thân mình rằng câu nói này chính là thứ mà nó thường hay nói, đó là một thói quen luôn rồi, không có ý gì khác cả.

"Dẻo miệng."

"Dẻo miệng sẵn rồi."

"Lát nữa là mày lại đi khen người khác tiếp."

"Thì sao?"

"Người dễ thương có cả trăm. Tao biết, thằng trâu."

"Không đâu."

"..."

"Chỉ mình mày là đủ rồi."

Ngay lúc đó, trái tim của tôi...

Bùm!!

Phát nổ chết luôn rồi. Chỉ-mình-mày-là-đủ-rồiiiiiiiiiiiiiii

Nitade Fair ngày thứ hai bắt đầu.

Giống như những gì mà tôi nghĩ rằng sẽ tốt đẹp hơn trước lại quay trở lại hỗn loạn như cũ khi thằng bạn thân như thằng Khai và thằng Bone cùng đồng lòng hiệp lực chào hàng khuyến mãi để hút tiền vào gian hàng. Tất nhiên rằng quán 'Những chàng trai' sẽ không làm cho các cô gái phải thất vọng. Bao giờ mua đủ 200 bath sẽ được nhận đặc quyền đặc biệt chính là thơm má free một lần.

Thế người quái nào sẽ ăn xúc xích đến tận 200 bath hả? Đồ thần kinh.

"P' Third, lấy 200 bath xúc xích ạ."

"Há!"

"N' Third bé nhỏ, 200 bath xúc xích nha."

"Anh yêu, 600 bath x��c xích, bởi vì có ba người."

Thằng trời đánh! Đầu tư đến mức này có thể được coi là kế hoạch tiếp thị điên rồ, nhưng lại có hiệu quả rất tốt. Từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ mua xúc xích giá 20 bath đến tận 200 bath dù chỉ một lần. Lại là phúc phận của thằng Third vì được làm những việc vĩ đại. Thậm chí còn có một tay trong tất cả mọi phần việc bất kể từ nướng, bán, thối tiền. Tao đều tự làm hết. Còn ba thằng còn lại cứ để cho chúng nó nhảy như coyote mời chào khách đi.

Mắc cười chết tao rồi.

"P'Khai, thơm má một lần ạ." Một em gái dễ thương nói bằng giọng ngọt ngào. Ánh mắt và giọng nói đó thật sự làm cho tôi mê man giống như đang trong mơ vậy.

Đây không phải nạn nhân đầu tiên của thằng Khai mà là người thứ bao nhiêu không biết mà nó đang phục vụ. Được hết từ má trái, má phải đến xin số điện thoại hay line nó đều làm tất. Còn có mỗi một việc chưa làm đó là dắt nhau vào trong phòng, nhưng cũng không chắc được, đêm nay có thể có.

Tôi không thấy chúng tôi mất lợi ích ở đâu cả, chỉ thấy được và được. Vừa được cả tiền vừa được cả số điện thoại của mấy đứa con gái. Công việc này lời to rồi ạ.

"Bên nào ạ?"

"Cả hai bên được không ạ? Xin chụp ảnh selfie nữa."

"Ừ, làm đi."

Thằng Khai là cha đẻ của ngành dụ dỗ người khác. Nó không chỉ dụ dỗ mình tôi đâu ạ, mà nó làm thế với tất cả mọi người. Chỉ là dạo gần đây vận dụng ở chỗ tôi hơi nhiều một chút. Rồi thì thế nào? Người như thằng Third lại phải đau lòng giống như đã từng. Chỉ được cái thu thập đư��c niềm hạnh phúc trong lúc đó để làm động lực cho việc thích thầm, ngay cả khi không phân biệt được rằng điều gì mới là sự thật còn điều gì chỉ là giấc mơ.

"Thằng Third, gần được chưa? Khách hàng xếp hàng dài lắm." Thằng Too quay sang hỏi tôi nhưng khuôn mặt thì đang cười khúc khích vui vẻ với mấy đứa con gái đang dùng bộ ngực ép vào tay nó. Cả bọn đều giống nhau. Có khác thì cũng chỉ có thằng Bone thông cảm chạy vào giúp đỡ tôi thôi.

"Cảm ơn mày nhiều lắm."

"Ừm. Cái này chín chưa?"

"Chưa, thiếu chút nữa."

"Làm thế nào để chín nhanh nhanh được? Tao sẽ đem đi đưa cho em gái đó. Mẹ nó, sexy vãi ra."

"..." Ô hố! Tao cứ nghĩ là mày tốt bụng, thằng quần.

Cứ làm như thế nào mà ba người bọn mày thấy thoải mái đi. Thằng Third không cấm cản gì, bởi vì công việc này tao làm nô lệ mà không hi vọng được trả tiền lương. Điều này bắt nguồn từ việc ai đến xin chụp ảnh hoặc xin thơm má tôi đều từ chối hết, không thể free với tất cả mọi chuyện vì tiền đến như thế.

Quán xúc xích 'Những chàng trai' của chúng tôi bán rất chạy. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã bán hết đồ rồi. Và đây cũng chính là kết thúc của cuộc chiến thu hoạch lợi nhuận trong khoa. Phải chờ tổng hợp lại lần nữa rồi đến ngày mai mới biết được người thắng cuộc. Vì vậy, tôi và mấy thằng bạn liền nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, trước khi thằng Too lôi tôi ra ngoài để nói một số chuyện.

"Tao định nói chuyện với mày mấy lần rồi."

"Chuyện gì?"

"Dạo này tao thấy có vài thứ là lạ."

"Như thế nào?"

"Giống như là thằng Khai và thằng Bone có bí mật gì đó mà không nói với chúng ta. Mày cứ thử để ý xem sao."

"Bí mật gì? Sao tao chưa từng nhận thấy có cái gì kì lạ giống như mày nói bao giờ?

"Tao cũng không chắc chắn. Dạo gần đây bọn nó thích tham khảo ý kiến cái gì với nhau thế không biết. Một vài ngày thì gọi điện thì thà thì thầm với nhau ra vẻ thần thần bí bí. Tao cũng vừa mới biết khi đến ngồi chơi trong phòng nó tối qua." Tôi bắt đầu cau mày. Không biết có phải là do gần đây thằng Khai thường hay thả bã tôi nhiều hơn hay không? Nhưng cuối cùng vẫn quyết định không nói ra.

"Dù sao thì mày giúp tao tiếp tục nhìn chằm chằm đi. Còn tao sẽ thử lừa hỏi thằng Khai một lần. Đôi khi có thể là do chuyện đứa con gái mà nó muốn bóc tem."

"Cứ thế đi."

"Ok." Vừa nói xong thì người trước mặt liền giơ máy ảnh DSLR đang treo ở trên cổ lên đặt trước mắt một cách nhanh chóng.

"Định chụp tao à?"

"Ai muốn chụp mày hả? Mày che mất ngực em ấy. Tránh xa ra."

"Cầu cho mày chụp hỏng, thằng trâu."

"Sắp chụp được rồi. Tránh ra."

Tôi chỉ có thể thở dài và đi ra khỏi tiêu điểm của thằng bạn thân. Đôi lúc tao cũng thắc mắc đó ạ. Rằng nếu cho chọn giữa tôi và đứa con gái ngực bự, ba thằng bọn nó sẽ chọn cái gì. Nhưng thật ra trong lòng thì lại e sợ rằng bọn nó sẽ chọn gái hết thì đúng hơn.

Tôi đứng vu vơ nhìn bầu không khí của hoạt động khoa Nghệ thuật Truyền thông. Chưa được bao lâu, thân hình cao cao của ai đó lại lao đến quàng cổ tôi cùng với tiếng rủ đi làm cái gì đó bằng câu nói tinh nghịch của nó.

"Third à, đi xem phim outdoor cùng nhau không ạ?

"Vãi. Nổi cả da gà. Kêu tên tao tử tế cũng được."

"Muốn kêu thế nào? Kêu thằng quần như cũ nhá?"

"Dẻo miệng vãi. Nhưng mà phim tên là gì?

"My girl (Người yêu của tôi). Oh yeah...oh yeah, oh oh yeah."

Chỉ nghe tiếng ngâm nga bài hát phát ra từ cổ của công tử Khunpol, tồi liền nhớ đến bầu không khí khi bản thân đạp xe đạp đi chơi quanh làng ngay lập tức. Và không có lý do gì mà tôi phải từ chối. Không phải vì sống lại kí ức tuổi thơ đâu. Nhưng điều này sẽ làm cho tôi được dành thời gian cùng với thằng Khai nhiều hơn thì đúng hơn.

"Chỉ hai người à?"

"Thằng chết tiệt Too đang chụp ảnh, còn thằng Bone đang vui vẻ với việc ném bóng ở quán 'Bé gái rơi xuống nước'. Mày không cần để ý bọn nó đâu. Đi với tao hay hơn." Bàn tay to nắm chặt cổ tay tôi. Sau đó kéo tôi đi đến phía đối diện của sân khấu, nơi mà có màn chiếu màu trắng được kéo lên cùng với tấm thảm để cho sinh viên khoa Nghệ thuật Truyền thông và các khoa khác đến ngồi xem phim cùng nhau.

"Phải mua vé không thế?" Tôi hỏi. Người bên cạnh liền lắc đầu.

"Không cần. Nhưng phải chơi trò chơi để nhận vé vào xem miễn phí." Nói xong nó liền kéo tôi đi đến cái bàn nho nhỏ mà phía trước có đội tổ chức đang đứng ở đó. Anh chị năm bốn cười với chúng tôi rồi chào hỏi chúng tôi một cách thân thiết cùng với giới thiệu cách chơi trò chơi để đổi lấy vé vào xem và giành lấy phần thưởng.

"Là dân phim thì câu hỏi hơi khó chút nha."

"Được ạ."

"Nói tên của bộ phim Thái được phát hành vào năm 2003 ngoại trừ phim My girl." Đm mày ơi, năm đó phim nổi không có mấy bộ đâu, còn bị loại trừ mất một đáp án nữa.

"February ạ."

"Đúng." Thằng Khai nói xong. P' liền đưa vé cho nó ngay lập tức.

"Giống cái tao định trả lời, thằng quần."

"Oh noooooo, tại mày chậm chạp thôi." Tôi chỉ có thể làm mặt chán nản, cụp mắt xuống đứng suy nghĩ mất một lúc mới trả lời.

"Sexphone."

"Xin tên đầy đủ ạ." Ai mà nhớ được chứ? Kể từ khi biết xem phim, tôi xem phim Thái rất ít. Đến nỗi thằng bạn thân đang đứng bên cạnh chắc cũng biết rõ khi nhìn thấy thái độ ngúc ngắc của tôi nên tình nguyện trả lời thay một cách tự hào.

"Sexphone - Cái vẫy tay cô đơn và cô gái trước nhà." (Sexphone & the Lonely Wave)

"Cô gái nhà bên nha N' Khai."

"Vãiiiiiiiiiiiiiiii." Tao mất hết hi vọng vào mày rồi. Chờ đến khi các anh chị cười thỏa mãn rồi mới đưa một tầm vé xem phim nữa cho tôi. Sau đó chúng tôi bắt đầu hoạt động giành phần thưởng theo lời mời của P' năm bốn.

"Mỗi người lấy một tờ giấy rồi viết đáp án vào đó ạ. Bởi vì hôm nay chúng tôi chiếu phim tình yêu cho nên muốn N' viết tên một bộ phim tình yêu trong trái tim của mình ra, sau đó gửi lại cho P'. Lúc nào phim chiếu xong chúng tôi sẽ có phần thưởng cho những người trả lời tên phim giống nhau nữa nha. Đừng chép của nhau đấy."

Tôi không ham hố phần thưởng lắm đâu, với cả cũng không phải là chuyên gia về thể loại này nữa bởi vì xem ít. Vì vậy, tôi gần như không cần phải suy nghĩ rằng sẽ viết tên phim gì vào giấy. Thằng Khai cũng vậy. Sau khi viết xong, cả hai người chúng tôi đều ngồi trước màn chiếu để chờ xem bộ phim trong thời thơ ấu của chúng tôi.

"Mày viết tên phim gì?"

"Tao à? Tại sao tao phải nói với mày?"

"Tao viết phim 'One day'. Còn mày thì sao?" Người dáng cao cao nói lời ở trong lòng ra. Nhưng bản thân tôi không nghĩ rằng người như nó sẽ thích cái gì như thế này. Nói thật thì từ khi làm bạn với nhau đến bây giờ đã ba năm nhưng đúng thật là tôi không hề biết rằng nó là người như thế nào và... thích cái gì.

"Mày đừng có bịp bợm. Tao biết rằng mày không viết tên phim này."

"Thông minh vãi. Muốn tao đoán của mày không?"

"Không cần. Tao thích 'Love, Rosie'."

"Lãng mạn quá bạn à. Tin chết liền."

"Phim chiếu rồi."

Tôi cắt đứt vấn đề bằng cách bĩu môi hất mặt hướng về phía màn chiếu kích thước lớn ở vị trí nổi bật ngay trước mặt. Bên cạnh chúng tôi vây quanh bởi nhiều người khác nhau tập hợp lại với nhau để sống lại những kỉ niệm ngày cũ, ngày mà tôi được biết Jeab và Noina trước khi quen biết thằng Khai cả mấy chục năm. (Jeab và Noina là hai nhân vật chính của bộ phim 'My girl')

"Jeab, sao lại cắt dây chun của bọn tớ?" Tôi nói đùa. (Câu nói của nữ chính trong phim 'My girl')

"Vẫn chưa cắt. Thằng quần."

"Thế mày nhiều chuyện làm cái gì?"

Chúng tôi luôn như thế này, có đôi lúc đấm đá nhau, đôi lúc cãi cọ nhau, đôi lúc thì giận nhau nhưng chưa bao giờ được lâu. Thằng Khai là bạn thân của tôi. Chúng tôi thân thiết với nhau đến nỗi tôi cảm thấy sợ rằng nếu lỡ nói ra những điều trong lòng với đối phương thì mọi thứ sẽ không còn như cũ. Điều đó có nghĩa là... tôi đã mất đi nó rồi.

Đây là chuyện mà tôi không thể chấp nhận được.

'My girl' kể về câu chuyện của một cậu bé và một cô bé gần nhà, họ là bạn với nhau từ nhỏ, nhà của hai người cách nhau chỉ một gian hàng. Chúng tôi cùng ngồi xem một cách im lặng. Không có ai nói một cái gì, chỉ tập trung vào màn hình chiếu bộ phim cũ mà màu sắc phim đã bị thay đổi theo thời gian từ khi được bộ phim quay.

Cho đến khi đến đoạn cao trào gần cuối bộ phim. Tôi không thể nhớ rằng lần cuối cùng mình xem bộ phim này là khi nào, nhưng chắc là lâu lắm rồi. Hồi trước lúc vừa mới vào học ngành Phim ảnh, tôi thường xuyên xem lại, khoảng 10 lần gì đó, nhưng vẫn không thể quen được với cảnh này.

Cảnh mà Jeab chạy theo xe của Noina để trả lại dây chun... (Do Noina phải chuyển nhà đi nơi khác)

"Mít ướt quá vậy."

"Cái gì?" Tôi quay sang đối mặt với khuôn mặt xảo quyệt trước của nó khi bắt gặp nó đang nhìn tôi cười một cách vui vẻ.

"Mày khóc."

"Thần kinh à? Bụi bay vào mắt."

"Oh oh, bạn tôi vì bụi bay vào mắt nên khóc rồi. Đâu, đến cho tao xem bụi ở đâu nào, nhanh lên."

"Soi mói tao quá đấy."

Tôi đẩy đầu của nó ra xa trước khi giơ tay áo lên để lau nước mắt trên má. Mẹ nó, xấu hổ chết đi được. Nhưng khi quay lại nhìn phía sau, tôi nhận ra rằng đại đa số người đều có cảm xúc không khác gì tôi. Cũng chỉ có mỗi mình thằng bạn tao vô cảm ngồi cười khúc kha khúc khích thôi. Biến thái chết đi được ạ.

"Nếu mày là Jeab, mày sẽ làm thế nào? Nghĩa là... nếu một ngày nào đó mày nhận được thiệp mời đám cưới từ Noina." Câu hỏi này có vẻ có ý nghĩa nhất từ khi ngồi xem cùng với thằng khốn nạn này rồi. (Trong phim 'My girl', sau nhiều năm kể từ khi Noina chuyển nhà đi, bỗng dưng một ngày Jeab nhận được thiệp mời đám cưới từ Noina.)

"Tao chắc là...sẽ để cho cô ấy đi gặp người tốt hơn. Còn bản thân sẽ đứng chúc phúc ở đây thôi."

"Anh hùng vãi."

"Thế còn mày?"

"Tao hả? Tao sẽ phá hỏng đám cưới."

"Đồ thần kinh."

"Haha. Tao sẽ làm thật đó."

"Ờ. Biết rồi." Cái gì mà thằng Khai muốn có thì nó phải có được. Thằng chết tiệt này được sinh ra để ghét từ 'thất bại' giống như nhân vật phản diện trong phim dưới mặt nạ cực kì đẹp trai của nó. Vì vậy, không cần phải thắc m��c rằng tại sao nó lại tức giận và cảm thấy rất mất mặt khi đứa con gái nó đang nói chuyện cùng đổi ý quay sang thích người khác.

Đối với bạn bè cũng giống như vậy. Thằng Khai... là người 'thích sở hữu' bạn bè.

Sau khi phim hết và end credits bắt đầu xuất hiện trên màn hình, P' MC liền đi lên sân khấu cùng với một cái mic. Mỗi người đều biết rõ đây là phần công bố giải thưởng mà họ đang chờ đợi.

"Vâng, đã đến lúc chúng tôi công bố người chiến thắng của trò chơi đã tổ chức trước khi chiếu phim rồi. Người chiến thắng sẽ nhận được 2 vé xem kịch ở sân khấu của khoa Nghệ thuật Truyền thông năm nay. Yeah yeah."

"Đáng vui mừng chỗ nào?" Tôi quay sang nhìn người con trai cao cao bên cạnh mà cũng đang thở dài giống như tôi.

Mày à... Được hay không được phần th��ởng liên quan gì đến tao? Khi mà năm nay bọn tao là người tham gia làm vở kịch. Mày định cho tao chạy ra xem ở trước mặt sân khấu à? Đmmmmmmm.

"Chỉ có hai người viết tên của bộ phim tình yêu trong trái tim mình giống nhau thôi. Người đầu tiên chính là tén tèn tén ten N' Techapon năm ba Nghệ thuật Truyền thông ạ."

"Hú hú hú."

"Lên nhận phần thưởng luôn đi ạ."

"Nhanh đi lên đi." Thằng Khai gật đầu bảo tôi đứng dậy. Sau đó tôi đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay và ánh mắt theo dõi của sinh viên các khoa.

"Giới thiệu về bạn thân một chút đi ạ." P'MC giơ mic ra hỏi tôi.

"Xin chào. Tôi tên là Third ạ."

"N' Third chắc cũng đoán được rằng người còn lại trả lời giống mình là ai rồi đúng không ạ?"

"Ờ..." Tôi liếc mắt nhìn xuống phía dưới sân khấu. Cả trăm người thế này tao làm sao biết được người đó là ai. Đã thế cái thằng quấy rối đang ngồi khoanh chân ở phía dưới cứ liên tục dùng khẩu hình nói từ 'One day' không ngừng.

Hay là nó trả lời 'One day' thật nhỉ? Nếu là như vậy thì rõ ràng nó không chọn giống tôi rồi.

"Em cũng không biết ạ." Không muốn nghĩ nữa. Đau đầu. Nhanh công bố đi thì hơn.

"Vậy chúng tôi sẽ công bố người may mắn còn lại đây ạ. Người may mắn đó là N' Khunpol, cũng năm ba Nghệ thuật Truyền thông ạ."

"Húuuuuuuuuu."

Thằng khốn nạn! Viết giống nhau sao lại không nói? Chép của tao chắc luôn.

Tôi nhìn thân hình cao cao trong bộ đồng phục mà không có chút nào đúng quy định đang đi lên sân khấu. Mấy đứa con gái hét lên rất to do sự 'hot' và kiểu tóc đáng đưa chân lên dẫm bẹp của nó. Ngay khi đương sự đi lên đứng bên cạnh tôi, MC liền đưa một cái mic nữa cho thằng Khai một cách nhanh chóng.

"Không cần phải giới thiệu thì chắc cũng biết rồi nhỉ? N' Khai viết tên phim gì vào trong giấy thế ạ?"

"Em viết 'Flipped' ạ." Đương sự nhìn chằm chằm vào mặt tôi mỉm cười. Còn tao đây thì chẳng muốn nói gì, chỉ đứng ở đây tim đập thình thịch.

"Hỏi cả hai người đi thì hơn. Tại sao lại chọn bộ phim này?"

"Tôi thích cách kể về mối quan hệ và cảm xúc của cả hai người. Lúc bắt đầu, mỗi người mỗi ý, không giống nhau."

"Nhưng cuối cùng, trái tim của họ lại đồng điệu với nhau." Câu này là thằng Khai thêm vào.

"Tôi cũng thích nhạc phim 'Let it be me' nữa."

"Nhưng mà câu hát 'If you must cling to someone, Now and forever, Let it be me' có nghĩa là 'Nếu em cần tin tưởng vào một ai đó ngay bây giờ và mãi mãi về sau thì tôi xin được làm người đó'... Tôi nghĩ rằng nó hơi sến sẩm một chút." Chúng tôi thay phiên nhau nói giống như việc điền câu vào chỗ trống để hoàn thành đoạn văn. Nhưng nó khá lộn xộn bởi vì mỗi một câu của thằng Khai mẹ nó đều mâu thuẫn với tôi hết.

"Tôi cũng thích cách nghĩ của nữ chính nữa. Lúc đầu, cô ấy đơn phương thích nam chính."

"Cuối cùng thì nam chính lại chạy theo tán tỉnh nữ chính."

"Nó cũng nên là như thế chứ?" Tôi hỏi nó mà quên mất rằng không chỉ có hai người chúng tôi ở đây. Quên luôn rằng chúng tôi đang đứng trên sân khấu trong ánh mắt theo dõi của rất nhiều người. Nhưng dù có như thế, tôi vẫn tiếp tục nói.

"Có nhiều cảnh mà tôi thích nữa, ví dụ như cảnh nữ chính đến đưa trứng gà cho nam chính tận nhà."

"Lỗi thời vãi."

"Thật ra, nó là một bộ phim tình yêu bình thường nhưng lại không bình thường."

"Nó là bộ phim bình thường"

"Diễn viên diễn xuất rất tốt."

"Theo tiêu chuẩn diễn viên Hollywood đó ạ."

"Cho dù còn có một vài sai sót, nhưng nếu dùng cảm xúc thay vì cách nghĩ học thuật để đánh giá thì dù sao tôi cũng thích bộ phim này."

"Về mặt học thuật, tôi nghĩ rằng có rất nhiều điểm vẫn chưa ổn. Nhưng nếu về mặt cảm xúc."

"..."

"Ừm...Tôi cũng thích."

Đây là lần đầu tiên mà thằng Khai trả lời giống với tôi. Bởi vì bất kể chúng tôi suy nghĩ không giống nhau như thế nào, cuối cùng... chúng tôi vẫn có cùng một câu trả lời, mặc dù tôi biết rõ rằng đối phương không nghĩ như vậy.

"Tao nghĩ rằng thật ra mày không thích bộ phim này."

"Cũng biết à." Đúng. Bởi vì bình thường thằng Khai không thích xem phim tình yêu lãng mạn, đã thế cuộc sống của nó còn trải nghiệm cực kì nhiều thể loại phim. Nhưng tôi vẫn rất thắc mắc rằng tại sao nó lại chọn trả lời bộ phim này.

"Thế tại sao mày lại trả lời 'Flipped' hả? Sợ không được phần thưởng à?"

"Phần thưởng đạt được chắc là phải đáng quan tâm lắm nhỉ? Tao biết mày thích bộ phim này mà. Bởi vì thấy mày thích..."

"..."

"Tao mới muốn trả lời giống mày."

"Bone, mày mau mở đi. Tao chờ đến mọc rễ luôn rồi, thấy không?"

"Bình tĩnh, thằng quần. Mày có xem hôm nay hay ngày mai đi chăng nữa, kết quả nó cũng không khác g�� đâu."

"Khác chứ. Biết kết quả vào hôm nay thì hôm nay đi uống rượu. Biết kết quả vào ngày mai thì tao không đi được."

"Sao thế?"

"Bận đi đãi gái rồi."

"Thằng chó."

Tiếng cuộc trò chuyện giữa thằng Too và thằng Bone lúc có lúc không vang lên bên tai tôi. Vì vậy, tôi liền rửa cho hết bát đĩa ở trong bồn, sau đó nhanh chóng chạy ra ngồi bên cạnh bọn nó để xem danh sách tên năm gian hàng kiếm được nhiều tiền nhất sau khi kết thúc 'Nitade Fair' gần đây.

Hội đồng quản trị khoa sẽ đăng danh sách lên fanpage của khoa vào lúc 8h tối. Vì vậy, tất cả chúng tôi đều lo lắng hồi hộp rằng có được xếp thứ nhất trong năm gian hàng đó hay không. Có khác thì cũng chỉ có mỗi mình thằng Khai, cứ lo ăn diện khoe khoang vẻ đẹp trai, xịt nước hoa cho đến nỗi gay cả m��i một cách vui vẻ.

"Mày không đến ngồi xem kết quả hả, thằng chết tiệt Khai?"

"Xem làm gì? Dù sao cũng được rồi. Tao đang ăn diện để chờ đây." Nói xong nó liền huýt sáo một cách vui vẻ. Thằng chết tiệt này dư thừa sự tự tin lắm ạ. Đôi lúc cũng muốn nó chuyển sự tư tin đó hữu dụng vào điểm số mà nó nên có vào cuối kì. Ngu vãi.

"Mặc kệ nó đi. Tao chuẩn bị mở đây nhá." Thằng Bone huých huých vào vai tôi, tay phải di chuyển lên nhấn vào fanpage của khoa. Ngay trong giây phút đó, thông báo được ghim vào đầu trang xuất hiện trước mắt tôi.

Pằng!!

"Vị trí thứ nhất thuộc về 'Bé gái rơi xuống nước', vị trí thứ hai là 'Hái sao tìm đôi'."

"Mày đọc cái đó làm gì? Tên gian hàng của chúng ta ở đây này."

"Likeeeeeeeeee."

"Quán 'Những chàng trai – xúc xích vừa lớn vừa dài'. Mẹ nó, tên tởm chết đi được!"

"Tao thích mà."

"Nghĩ rằng nó hài hước à?"

"Thôi mà. Thắng rồi đấy thôi. Tên đéo gì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tao." Thằng Too vừa vỗ vai tôi vừa mỉm cười. Nhưng tao biết rằng trong lòng mày cũng cảm thấy không khác gì tao. Là một hot boy của Nghệ thuật Truyền thông, bình thường khi ai đó nhắc đến tên 'Băng man rợ' là sẽ nhớ đến khuôn mặt đẹp trai. Bây giờ thì khác rồi ạ.

Nhớ đến bọn tao... là nhớ đến xúc xích vừa dài vừa to.

Và cũng giống như những gì đã mong đợi. Lợi nhuận đạt được sau khi trừ đi chi phí của quán 'Những chàng trai' trong hai ngày tổ chức hoạt động 'Nitade Fair' đứng ở vị trí thứ tư. Đây cũng là nhờ vào việc bán thịt bán thân của thằng Khai, nếu không chỉ bán mỗi xúc xích thì không thu được nhiều tiền đến như thế. Vì vậy, tối nay chúng tôi quyết định đi ăn mừng ở quán ăn buffet Nhật Bản nổi tiếng, sau đó tiếp tục với bước nốc rượu vào bụng.

Cuộc sống đại học nó có cái gì nhiều đâu? Ăn, ị, chịch, ngủ. Trừ việc học ra thì cũng chỉ có từng này thôi. Sau khi cả bọn ăn xong, thằng Khai liền đi đến quán trước cùng với Chawi, đứa con

yêu quý của nó, bởi vì sợ rằng nếu gọi đến đặt bàn sẽ không chắc chắn. Còn tôi, thằng Bone và thằng Too đến đó sau 20 phút.

Khunpol K.

Tao ghé vào nhà vệ sinh - ở On the Rock.

Vào nhà vệ sinh cái đầu mày! Nhấn mạnh lại lần nữa, mới chỉ có 20 phút thôi. Mẹ nó, đưa gái ở đâu ra ngồi chật ních cả bàn. Ô hố. Nhìn lần đầu tao còn tưởng là sự kiện quảng bá xe motor. Gái đẹp tụ tập lại thành cả đàn.

"Thế này là sao hả, bạn Khai?" Thằng Bone cười khúc kha khúc khích chen vào tham gia một cách nhanh chóng. Bỏ lại tôi và thằng Too nhìn mặt nhau kiểu hiểu rõ rằng đêm nay lại như thế nữa rồi. Tôi luôn luôn nói rằng có thể kìm lòng được, nhưng cũng không phải việc dễ dàng khi phải ngồi nhìn người mình yêu tán tỉnh người khác.

"Thằng quần Third. Mày định đứng ngẩn ra đó lâu nữa không? Ngồi đi chứ." Giọng trầm thấp của người tôi thích vang lên, kéo tôi ra khỏi tiềm thức của bản thân và đi đến đặt mông xuống ngồi trên ghế, nơi mà gần như không còn chỗ trống nào cho người bị ghét bỏ như tao. Lúc bán xúc xích tôi đã phải làm người nướng rồi, vậy tại sao lúc tổ chức tiệc ăn mừng thành công với nhau không thể chỉ có bạn bè với nhau được chứ?

"Bữa ti��c này tao gọi black vì mày đấy." (Black là một loại đồ uống có cồn)

"Vì tao hay vì người khác?" Tôi quay đầu lại, sau đó liếc mắt nhìn mấy đứa con gái cười ngọt ngào với tôi từng người một. Chết hết đi...

"Vì mày. Nhưng mày không được uống nhiều, nếu không lát nữa say như chó không có ai đưa mày về đâu."

"Trước khi nói người khác, mày tự giúp bản thân cho xong đi đã." Chiếc cốc thủy tinh cao rót đầy bởi đồ uống có cồn bị đẩy đến trước mặt tôi. Đây là tín hiệu của việc bắt đầu bữa tiệc ăn mừng và chấm dứt vấn đề có thể làm cho tôi và thằng Khai đấm đá nhau trước khi ra về.