webnovel

Phượng kinh thiên

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người phụ nữ đã trưởng thành sau khi mở mắt phát hiện bản thân đang sở hữu thân thể của một đứa trẻ bảy tuổi? Cảm xúc gì sẽ nảy sinh khi đón chờ cô không phải thân phận công chúa cao quý vô thượng mà là ba chữ Nhân Lãnh cung xa lạ, là thánh lệnh giam giữ cả đời không được miễn xá? Và, câu chuyện sẽ ra sao khi người phụ nữ ấy không cam tâm chấp nhận cái kết người ta đặt sẵn cho mình? Đau đớn, thù hận đã từng biến một người phụ nữ dịu dàng, nhu mì, cam chịu thành người tâm cơ, âm hiểm. Vì yêu mà sinh hận, đó là lẽ dĩ nhiên ở đời. Tuy nhiên ngược dòng thời gian về hàng trăm năm trước, giữa cung điện nguy nga tráng lệ, giữa lòng Trung cung muôn vàn gian kế, chữ yêu ấy liệu có phải là tất cả? Tự do. Ngẫm nghĩ mấy hồi thì máu mủ tình thâm, trung thần chí nghĩa cũng chẳng là gì trước sức mạnh trước mảnh trời xanh ngắt, rộng lớn ngoài kia. Trước là Lam Vân, sau là Vô Ưu, bên cạnh có Cố Thái Phi, Hoài Vương, Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử và hàng trăm, hàng vạn nhân mạng trong cung cấm này tựa như đều đang vùng vẫy để tìm được hai chữ tự do cho riêng mình. Liệu rằng, với trí tuệ của một người phụ nữ am hiểu kinh thư như Lam Vân, với gương mặt kinh diễm khuynh nước khuynh thành của Vô Ưu công chúa, cùng với những gì Lưu Thị Oánh Hoa đã để lại, thế cờ vận mệnh này có được lật lại? Tiếng đàn của Vô Ưu có kinh động được tới Cố Thái Phi? Nhân Lãnh cung rốt cuộc có phải là nơi đã vào thì không thể trở ra? Vạn sự đều đang khởi đầu…

Luo Sui Xin · Histoire
Pas assez d’évaluations
556 Chs

Chương 18: Cấm kỵ trong hoàng cung (2)

Éditeur: Nguyetmai

Hứa Nhân vội cung kính cúi người hướng về phía nội điện: "Nương nương coi trọng nô tài như thế, nô tài chắc chắn cũng sẽ không để chủ tử thất vọng." Thực ra từ khi Lương phi nương nương sinh hạ Thất hoàng tử, hắn luôn một lòng lo lắng nương nương sẽ đuổi mình đi, cuối cùng thì hắn cũng yên tâm rồi.

Quế Chi thấy vậy rất hài lòng, lại chuyển đề tài câu chuyện: "Chẳng qua, chủ tử vẫn muốn để nô tì nhắc nhở công công một tiếng, hôm nay là tiệc trăm ngày của Thất hoàng tử, khách mời đến đều là nương nương của các cung, phu nhân của các vương công quý tộc, các mệnh phụ phu nhân, chuyện này vô cùng quan trọng, không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào."

"Đây là điều đương nhiên, nô tài nhất định sẽ không để nương nương thất vọng."

Quế Chi gật gật đầu, quay người bước về nội điện bẩm báo lại với Lương Phi nương nương.

Hứa Nhân tiễn Quế Chi đi, ánh mắt sắc bén đánh giá bốn phía, xét xem có bỏ sót chỗ nào không. Nương nương vừa sinh hạ Thất hoàng tử, hiện nay đang được sủng ái, không thể chắc chắn được là sẽ không có ai giở trò gì ở yến tiệc của Thất hoàng tử, khiến nương nương mất mặt.

Hắn hiện giờ là tổng quản của Lương Cảnh Cung, đương nhiên tính mạng của hắn đều bị cột chung với Lương phi nương nương. Chủ tử vinh quang, bọn nô tài như hắn đây cũng tự nhiên được hưởng vinh quang; chủ tử bị tổn hại, bọn hắn tự nhiên cũng sẽ không được sống những ngày tháng tốt đẹp. Ở hậu cung này, người ở vị trí cao sẽ giẫm đạp kẻ ở vị trí thấp là luật bất thành văn rồi. Năm năm nay, hắn từ một tiểu thái giám quét rác cấp thấp nhất, trở thành tổng quản của Lương Cảnh Cung, không ai biết được hắn đã phải bỏ ra công sức lớn đến như thế nào.

Lúc gần trưa, cách cung yến còn khoảng một canh giờ nữa, ngoại trừ ba vị phi tử đứng đầu, một vài phi tần quý nhân khác đều đã đến từ sớm.

Còn Lương phi nương nương cũng trang điểm thật kĩ càng, ở trong điện tiếp đãi các vị phi tần hậu cung.

Nghe thấy lời bẩm báo của tiểu thái giám, Hứa Nhân vội bước lên trước bẩm báo: "Khởi bẩm nương nương, phu nhân Hầu gia cùng các vị mệnh phụ phu nhân đang tiến về phía Lương Cảnh Cung ạ."

Sắc mặt Lương phi vui mừng, vội nói: "Mau đi nghênh tiếp."

Nghe thấy các vị mệnh phụ phu nhân được mời đã tới, ánh mắt các phi tần trong điện đều mang theo vẻ ngưỡng mộ và gợn sóng, tiệc trăm ngày của Thất hoàng tử, phu nhân vương công quý tộc, các mệnh phụ phu nhân đều đến chúc mừng, đủ thấy Lương phi được sủng ái đến mức nào. Hiện nay, ngôi vị hoàng hậu đang còn trống, nương nương các cung đều rục rịch muốn tranh giành, Lương phi lại sinh hạ Thất hoàng tử ngay lúc này, đây còn không phải khiến bọn họ thêm lo lắng hay sao?

Lương phi đón tiếp các vị mệnh phụ phu nhân, đang trong lúc đắc ý nhất, nghe thấy giọng thông báo của thái giám: "Mai phi nương nương tới! Ninh phi nương nương tới! Ngọc phi nương nương tới!"

Lương phi nghe tin tức được thông báo, nụ cười như hoa trên mặt khẽ phai nhạt bớt vài phần, nhưng rất nhanh đã tươi tắn trở lại.

Các vị phu nhân đại thần vừa vào điện còn chưa kịp bắt đầu hàn huyên, đều tỏ ra cung kính, bước lên trước hành lễ thỉnh an.

Sau một hồi bái kiến, mọi người liền ngồi vào chỗ của mình.

Lương phi tươi cười cúi chào ba vị Mai phi, Ninh phi, Ngọc phi: "Ba vị tỷ tỷ đích thân đến dự, muội muội thật không dám nhận."

"Muội muội nói lời này là khách sáo quá rồi! Hôm nay là tiệc trăm ngày của Thất hoàng tử, mấy người tỷ muội chúng ta còn chưa được nhìn kĩ Thất hoàng tử nữa, hôm nay phải nhân cơ hội này nhìn Thất hoàng tử của chúng ta thật kỹ mới được." Ngọc phi đưa tay đỡ Lương phi đứng dậy, cười nói.

Mai phi và Ninh phi đứng bên cạnh cũng gật đầu cười phụ họa theo.

Lúc này tiếng thông báo của thái giám lại vang lên: "Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lục công chúa, Tam công chúa tới!"

Sự xuất hiện của các vị hoàng tử, công chúa đã dẫn đến một tràng xáo động ở trong điện, nhưng rất nhanh mọi thứ cũng dần yên tĩnh trở lại.

"Thỉnh an Lương phi nương nương!" Hai vị hoàng tử cùng hai vị công chúa thỉnh an Lương phi.

Lương phi nhìn bọn họ, ý cười trên mặt lại càng sâu hơn. Sau khi đỡ các hoàng tử, công chúa đứng dậy, cười nói: "Quế Chi còn không mau bảo nhũ mẫu bế Thất hoàng tử ra ngoài."

"Vâng, nương nương." Quế Chi cúi người nhận lệnh rồi rời đi.

Không lâu sau, nhũ mẫu bế Thất hoàng tử ra ngoài. Nhìn nhũ mẫu bế Thất hoàng tử trong tay, tiếng tán thưởng của mọi người bên tai mãi không dứt, có một vài phi tần chưa sinh hoàng tử, công chúa ở trong điện vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kị, âm thầm cắn răng, trên mặt lại vẫn mang nụ cười mà khen ngợi không hết lời.

Sau cùng, nhũ mẫu bế Thất hoàng tử cho ba vị nương nương có phân vị cao trong cung ngắm.

Mai phi liếc nhìn một cái, cười nói: "Nhìn đứa bé này xem, khỏe mạnh biết bao nhiêu, sắp lớn bằng đứa trẻ bốn năm tháng tuổi nhà người khác rồi."

"Lớn lên khỏe mạnh như vậy, chắc sau này sẽ là một đứa trẻ ăn nhiều, hai nhũ mẫu sợ là không đủ, muội muội, cần chuẩn bị thêm vài người nữa mới được." Ngọc phi quan tâm nói.

"Còn không phải sao, nhìn dáng vẻ này y hệt như Tứ công chúa vậy, đều theo sau Lương phi đó." Ninh phi cười, đưa ngón tay ra đùa giỡn với Thất hoàng tử còn đang nằm trong tã lót.

Hàng lông mày của Lương phi khẽ chau lại, nhưng cũng chỉ là trong một khoảnh khắc, trên gương mặt vẫn tươi cười như cũ: "Đa tạ sự quan tâm, lo lắng của ba vị tỷ tỷ."