webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantaisie
Pas assez d’évaluations
698 Chs

Chương 2: APLUS (Điểm A+)

Éditeur: Nguyetmai

Với tư cách là một kẻ xuyên không, hơn mười ngày qua, Tống Á đã bình tĩnh đem tình cảnh của mình xem xét từ đầu đến cuối, cuối cùng hắn đưa ra được một kết luận… cực kì bi thảm.

Đầu tiên chính là nghèo đói, tiền trợ cấp nhận được chỉ có thể đảm bảo cho các vấn đề sinh hoạt cơ bản, chút tiền công nhật dì Tô Thiến trông trẻ con giúp hàng xóm cũng chỉ đủ tiền đi lại, trà nước cho cả đại gia đình. Cái gì mà kẻ xuyên không khi mới xuyên đến nơi mới không cần lo về vấn đề tài chính chứ, lúc này trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng.

Tình huống của những anh chị em khác cũng không khá hơn bao. Cách ăn mặc được thể hiện rõ ràng nhất, quần áo của Tony và chính bản thân Alexandre đều được quyên tặng từ các giáo hội hoặc tổ chức từ thiện. Hiện tại Tony đang mặc một chiếc áo khoác ngoài tối màu chắc là đồng phục của một nhà xưởng nào đó, ống tay áo cùng với khuỷu tay đã mòn vẹt, cái áo jacket da lộn màu đen của Alexandre thì có được từ của một cựu chiến binh không quân nào đó, ở bên trong nhãn hiệu còn có chữ U.S.A.F 1969, chất lượng cũng như không phải là quá tốt.

Các cô gái, Connie cùng Emily được chăm chút hơn một chút, dì Tô Thiến sẽ không để cho họ mặc quần áo quá cũ nát, đáng tiếc, gu thẩm mỹ của những năm 80 và sự yêu thích quá mức của người Mỹ gốc Phi đối với những màu sắc tươi đẹp dẫn đến hiệu ứng tổng thể làm cho người khác không dám khen ngợi, tất nhiên, đó chỉ là quan điểm cá nhân của một kẻ xuyên không như Tống Á.

Nghèo đói thì cũng có thể cố gắng, nhưng an toàn của bản thân mới là vấn đề lớn. Vấn đề trị an của phía Nam thành phố Chicago, thuộc hàng kém nhất trong cả nước Mỹ, nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau, ngày nay đã trở thành một căn bệnh trầm kha. Vụ án lớn có thể làm cho cả Trung Quốc khiếp sợ mà kết tội tử hình thì ở nơi đây cũng không phải chuyện gì to tát, cứ cách một thời gian lại xảy ra vài vụ, thậm chí thường xuyên có tin tức báo đưa lên người qua đường không cẩn thận đi vào nơi đấu súng của các băng nhóm xã hội đen, trúng phải đạn lạc mà chết.

Ngoại trừ đấu súng, thì các vụ lẻ tẻ như trộm cướp càng là chuyện cơm bữa. Xã hội đen cùng thuốc phiện đã sớm xâm nhập vào trường học, mấy anh chị em học ở trường công của người da đen là khu vực nguy hiểm nhất, ví dụ như một gã cầm điếu thuốc đang tỏa khói xung quanh, đứng lẫn trong đám con trai choai choai đang đợi xe ở trường học, vừa nhìn liền biết không phải kẻ lương thiện gì.

"Yo, Tony"

Cũng may đều là hàng xóm trong cùng khu phố, thằng nhóc đầu mang mũ lưỡi trai trong đám choai choai chủ động ra bắt chuyện với Tony: "Mày bây giờ đi với thằng Lowry Bé hả?"

"Hey."

Tony tiễn Emily lên xe đưa đón của trường tiểu học, rồi cười, đấm tay với tên đội mũ lưỡi trai, "Đi qua kia rồi nói." Tony cố ý tránh Tống Á cùng Connie, cùng thằng đội mũ đi về phía bên kia nhà ga.

Tên mũ lưỡi trai nhìn có chút quen mắt, Tống Á chỉ nghe qua người khác gọi hắn với danh hiệu là 'ET', có lẽ vì con mắt lớn lồi ra ngoài của hắn và con mắt của người ngoài hành tinh trong những bộ phim người ngoài hành tinh đang thịnh hành những năm 80 có điểm tương tự. Thế nhưng nhìn góc khăn trùm đầu màu hoa lộ ra bên dưới vành mũ, liền biết rõ cái gã "ET" này, kẻ hơn Alexandre khoảng hai tuổi, tuyệt đối là kẻ hung ác, khăn có hoa văn không phải là vật có thể tùy tiện đeo lên đầu.

Tony giao du rất rộng, xe của trường trung học cũng rất nhanh đã tới. Cậu ta và đám của 'ET' đến xếp hàng lên xe trong khi tiếp tục cười nói, Connie cùng đám con gái đồng lứa thì tụ lại một chỗ.

"Chào buổi sáng, APLUS!"

Tống Á ngồi cùng một chỗ với bọn học sinh lớp 9 ngồi hàng phía trước, hắn vừa ngồi xuống đã có người cất tiếng chào, sau đó, bọn con trai bên cạnh cùng với các cô gái không hẹn mà cùng bắt đầu cười.

"Chào…"

Tống Á bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười đáp lại bọn họ, sau đó tựa vào ghế ngồi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Trước mắt, Tống Á chưa có cách nào thay đổi vấn đề nghèo khó và an toàn cá nhân, nhưng ngay bây giờ lại có một vấn đề bức thiết hơn, vấn đề "bạo lực học đường".

Chuyện là như này, vốn là cái tên Alexander kia. Thành tích học tập đại khái xếp ở nửa dưới lớp, thế nhưng hơn mười ngày trước, kể từ lúc linh hồn của cậu ta bị Tống Á thay thế, Alexandre liền dễ dàng đạt được điểm tuyệt đối trong một bài kiểm tra Toán.

Vốn cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nếu là nước Mỹ của vài chục năm sau thì các bạn học chung một lớp chẳng ai có thể biết thành tích của người khác, nhưng trình độ chính trị của nước Mỹ hiện tại vẫn chưa "tiến hóa" đến mức đó. Cô dạy Toán rất vui vẻ tuyên dương điểm "A+" của Alexander trước mặt cả lớp một hồi, đem cậu ta ra làm tấm gương đe nẹt đám học sinh "chậm tiến".

Thế là phiền toái đã tới…

Trong mười ngày ngắn ngủn, Tống Á nhanh chóng bị các học sinh cô lập, cái tên "Alexander" cũng bị biến thành "APLUS" kéo theo đó là những trận cười vang, lũ chậm tiến thì chốc chốc lại đến "chòng ghẹo" cậu.

Mặc dù hiện tại cái gọi là chòng ghẹo chỉ dừng ở việc cố ý đụng vai mỗi khi đi ngang qua nhau, hay gạt rơi sách vở mỗi khi đi qua bàn học, nhưng Tống Á vẫn rất lo ngại sự việc sẽ tiến triển thêm nữa.

Kiếp trước, Tông Á là thanh niên ngoan hiền kiểu mẫu của Trung Quốc, gia đình khá giả, thành tích học tập trên trung bình, vừa tốt nghiệp đại học liền có sáu cái túi tiền thay hắn chuẩn bị phòng ở, phấn đấu vài năm thì hắn đã mua được xe, chuẩn bị tìm vợ, cuộc đời đang thuận lợi, bỗng nhiên bị ném tới đây, lại gặp phải hoàn cảnh này thật sự có chút không thể ứng phó nổi.

Hơn nữa, ở Trung Quốc, ai sẽ bị cô lập và bắt nạt bởi điểm số cao chứ! Càng đừng đề cập tới vấn đề đặt cho bạn học cái biệt danh "100 điểm" ngu xuẩn này. Oan uổng nhất là thành tích Toán học đột nhiên tăng mạnh nhưng thể dục cùng nghệ thuật của Alexandre lại tuột dốc không phanh. Đối với cách tính điểm của cấp trung học nước Mỹ không biết nên nói là thiệt thòi hay là lợi ích nữa!

"Bàn tay vàng của kẻ xuyên không chính là sự thông minh thiên bẩm của dân tộc Trung Quốc? Nói như vậy, thể dục cùng nghệ thuật liền dứt khoát buông tay đi, tập trung vào môn Toán học, khoa học tự nhiên là được rồi, đúng rồi, môn tiếng Anh cùng khoa học xã hội cũng không thể từ bỏ…"

"Mặc dù như vậy, tối đa một năm rưỡi học xong một học phần, như vậy ít nhất, mình còn phải tiếp tục vật lộn với hoàn cảnh này trong ba năm…"

Tống Á đang vẽ vời kế hoạch tương lai, không biết tự lúc nào, xe trường học đã tới bến.

"Alexander, sau khi tan học đừng vội về, chờ tao." Trước khi chia tay, Tony đến chỗ cậu dặn dò như vậy.

"Làm gì vậy?" Tống Á hỏi.

Tony ghé sát vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: "Thằng Lowry Bé."

"Lại chơi bóng rổ ạ?" Tống Á nghe xong liền tức giận: "Có thể không đi được không?"

Từ khi hắn xuyên tới đây, thói quen vận động của thân thể này liền tiêu tan, chơi bóng rổ đối với hắn chính là tra tấn. Đây chính là bóng rổ đường phố ở khu dân thường của người da đen, khác hẳn trò quăng bóng vớ vẩn mà hắn thường làm trong các giờ thể dục ở kiếp trước.

"F*ck you! Đừng nói nhảm! Càng chớ ra vẻ với tao!" Tony lập tức trở mặt, trước khi đi lại nói giọng mềm mỏng hơn: "Coi như giúp tao đi mà!"

"Được rồi, anh là lão đại." Tống Á không còn lựa chọn nào khác.

Vượt qua đám đông đang reo hò, tiến vào trong phòng học, hắn nhìn thấy cái ghế của mình bị ném vào tận góc phòng, "Lũ trẻ trâu…" Hắn lẩm bẩm. Chẳng buồn truy cứu, hắn đi đến nhặt ghế lên, lau cho sạch, rồi bắt đầu một ngày mới trong vai học sinh cấp 3 của nước Mỹ.