webnovel

CHương 1

Từ đó, cảm giác buồn chán với việc phải trở thành một linh hồn đột nhiên biến mất. Từ việc tôi phải nằm nghĩ xem ngày mai sẽ làm gì trở thành việc tôi nằm nghĩ xem bao giờ mới lại đến mùa Thanh minh.Tôi nhìn 3 cục kẹo Heartbeat trong lòng bàn tay song không hề có cảm giác muốn ăn. Ngược lại, 3 cục kẹo này làm tôi nhớ đến giọng nói của thằng nhóc trò chuyện líu lo trước mộ tôi hôm đó.Trong lúc đang suy nghĩ và đợi chờ xem bao giờ mới tới tiết Thanh minh tiếp theo, tiếng của bà bác làm công việc dọn dẹp nghĩa địa này vang lên."Trời nóng ơi là nóng." Bà bác càm ràm với giọng bực bội khi đang tưới nước và dọn dẹp những ngôi mộ xung quanh. Nghe đối phương than phiền như vậy, tôi liền nhíu mày.Hồ, chế à. Nếu chế mà nóng thì chắc là tôi bị thiêu chết luôn quá?Tôi nhìn những ngôi mộ bên cạnh được lau chùi sạch sẽ và nhổ cỏ, quay về nhìn ngôi mộ thảm thương của mình bị cỏ dại lấp kín, kiểu như nếu um tùm hơn thế này thì chỉ có thể là rừng rậm nhiệt đới mà thôi.Sau khi dọn dẹp xong, bà bác xẹt ngang qua mộ của tôi để dọn dẹp tiếp một ngôi mộ khác."Ơ, kẹo Heartbeat của ai thế này?"Hới.Trong lúc tâm hồn đang treo ngược cành cây, tiếng của bà bác kéo tâm trí tôi lại. Tôi quay phắt sang nhìn người đang chạm tay vào 3 cục kẹo của tôi."Đúng lúc đang thèm ăn đồ ngọt. Nhìn có vẻ là còn mới, ăn vào chắc không sao."Khoannnnn!!! Bà bác định làm gì!Tôi trừng mắt nhìn bà bác đang cầm kẹo lên rồi nhanh chóng lao người ra giành lại ngay lập tức. Nhưng dù có cố gắng giành hay giật kẹo bao nhiêu, nó lại xuyên qua người tôi bấy nhiêu.Trong lúc bà bác đang bóc kẹo, tôi nhìn bà ta với ánh mắt căm phẫn như thể chỉ muốn nhai luôn đầu ngay lúc này. Nhưng đột nhiên bà bác ngừng lại rồi nhìn xuống mộ của tôi.Tôi liền thở phào nhẹ nhõm khi bỗng dưng đối phương lại đổi ý, dù là vì chuyện gì đi nữa. Nếu là nhờ Phật tổ thì con xin cảm ơn Người, hay nếu là vì bà bác chợt nhớ ra mình bị bệnh tiểu đường trước khi ăn cướp cục kẹo thì cũng kệ đi.Nhưng bỗng nhiên bà bác chắp tay lại vái tôi."Xin phép ăn nhé. Cảm ơn cậu nhiều."

Không đượcccccccc!!Tôi quắc mắt nhìn người đang bóc kẹo mà không hề đợi nghe câu trả lời từ tôi. Nếu bà bác đã tự biên tự diễn như vậy thì còn hỏi tôi làm gì?Sau khi bỏ kẹo vào miệng, bà bác rời đi với tâm trạng vui vẻ. Một cục kẹo trong lòng bàn tay biến mất, cùng với đó là cảm giác hụt hẫng vì bị giành đồ ăn. Ôi, đồ cúng bị giật ngay trước mắt.Tôi cố gắng nhìn thế giới bằng con mắt tích cực hơn. Ít ra thì bà bác chỉ lấy một cục, dù tương lai có lấy thêm hay không thì không biết.Tôi bó gối nhìn ngôi mộ là người thân của cậu bé đó rồi nhìn sang hướng bà bác đang lúi húi dọn dẹp tiếp các ngôi mộ. Nhìn cảnh tượng đó tôi liền thở dài, lòng thầm mong đừng có thêm thế lực đen tối nào đến cuỗm hết kẹo của tôi.Sau khi dọn dẹp xong các ngôi mộ, bà bác lại quay sang nhìn về phía ngôi mộ của tôi.Tôi lập tức xanh mặt, dù ngay từ đầu mặt tôi đã không có màu sắc gì. Miệng cố gắng lẩm bẩm bất kể câu thần chú nào đó, miễn có thể đuổi đối phương đi thật xa.Nhưng bỗng dưng bà bác bước tới trước mộ của tôi.Lạc trôi à?Nếu tôi có thể nói chuyện với đối phương, có lẽ tôi đã nhát ma cho bà bác giật mình khóc thét rồi bỏ chạy mất dép rồi.Tạm biệt nhé...Heartbeat.Trong lúc tôi đang nói lời tạm biệt và trăn trối với thêm một cục kẹo nữa thì bà bác dừng lại.Rồi ngồi xuống trước mộ để nhổ cỏ.Ế...Ơ.Tôi chớp mắt nhìn người đang dùng lưỡi liềm lia bớt cỏ dại mọc trước mộ. Hình như bà bác sợ tôi hiện hồn trong giấc mơ trách phạt tội ăn trộm kẹo nên mới ngồi dọn dẹp mộ cho tôi.Tôi thở dài lần thứ 2 trong ngày rồi nhìn người đang cặm cụi dọn dẹp.Thôi bỏ đi...Không lấy đi hết là được. Mà dù có ăn đi nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi.Tôi ngồi nhìn bà bác đang nhổ đám cỏ um tùm trong mớ suy nghĩ lộn xộn về nhiều thứ, nhận ra thì tôi đã thiếp đi từ lúc nào.................................................Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một mùa Thanh minh lại đến.Tôi nhìn từng dòng người đưa nhau đi thắp nhang cúng bái trong sự háo hức. Mới đầu tôi cũng không hứng thú với tiết Thanh minh lắm vì thi thoảng còn tổ chức đốt pháo. Tiếng động ồn ào đánh thức tôi khỏi giấc ngủ, là một chuyện gây bực mình không kém.Đốt làm cái gì cơ chứ?...Dù có đốt thì cũng chẳng ma quỷ phương nào thèm tới, chỉ có tôi thức giấc đây này.Tôi cứ đợi và đợi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày gia đình đó đi thắp nhang.Đứa nhóc đó bước tới trước mộ của tôi.Tôi nhìn thằng bé dường như đã cao hơn so với năm ngoái với tâm trạng háo hức. Tuy vậy cảm xúc vui sướng cũng nhanh chóng tan biến khi tôi nhìn thấy sắc mặt của đối phương có vẻ thất vọng một cách khó hiểu.Có chuyện gì không hay đã xảy ra sao...?Tôi lập tức cảm giác nhộn nhạo khắp người. Dù có muốn mở miệng hỏi đối phương nhiều đến đâu thì có lẽ người đứng trước mặt cũng không đời nào nghe thấy."Anh không thích ăn kẹo Heartbeat sao? Cho nên mới không ăn cục nào hết."Tôi đang mang một bụng lo lắng suýt nữa thì phì cười sau khi biết được lý do làm cho nét mặt của đối phương đăm chiêu như vậy. Chắc chết quá. Dù tôi có thật sự ăn được hết đống kẹo đi chăng nữa thì kẹo vẫn ở nguyên trên bệ chứ có mất đi đâu.Khi mà đồ vật ở thế giới thực và thế giới của hồn ma bị tách biệt thì đồ cúng làm sao mà mất đi được?"Anh thích ăn gì không? Em sẽ mang đến cho."Tôi nhìn người vừa ngẩng mặt lên nhìn như đang chờ đợi câu trả lời. Tôi nở nụ cười cưng chiều r���i trả lời bằng giọng nói hòa lẫn tâm trạng vui vẻ. Dù biết đối phương sẽ không có ngày nghe được những điều tôi nói."Nếu là đồ ngọt thì anh thích chocolate. Tuy nhiên nếu là đồ mặn thì anh ăn gì cũng được, chỉ đặc biệt thích ăn thịt hơn thôi."Tôi lí nhí trả lời như thể để cho một mình bản thân nghe, không hề mong thằng nhóc sẽ nghe được những lời tôi nói vì dù thế nào người ở thế giới bên kia cũng không cách nào hiểu được.Thằng nhóc im lặng một lát. Ánh mắt cún con ngước lên nhìn như thể đang chờ đợi câu trả lời nhưng chỉ có sự im lặng. Dáng vẻ đối phương dường như thất vọng vì không nhận được bất cứ câu trả lời nào.Ôi...Muốn ôm ấp vỗ về ghê.Thật sự thì tôi không phải người thích nuôi động vật. Nhưng khi nhìn ánh mắt nũng nịu đó, tôi thiếu điều chỉ muốn chạy lại ôm đối phương rồi xoa đầu vỗ về mà thôi.Thằng nhóc quay sang nói gì đó với bố trước khi chạy về xe, sau đó quay lại cùng 1 hộp đồ.Tôi nhíu mày tò mò quan sát hộp giấy trong tay đối phương. Thằng bé đặt hộp giấy lên bệ thắp hương trước khi thắp 3 nén nhang như mọi lần.Sau đó thằng bé vẫy tay chào tạm biệt với nụ cười giã từ. Tôi nhìn thằng bé rời xa khỏi tầm mắt trước khi quay xuống nhìn món đồ trong tay nó.Tôi mở chiếc hộp ra.Trước khi mở to mắt hết cỡ khi nhìn thấy đồ vật bên trong đó.Bánh tart chocolate...?Tôi cố gắng nghĩ ra thật nhiều khả năng trong khi cảm giác ngỡ ngàng vẫn chưa hề biến mất.Hay là thằng nhóc đó...nghe được điều tôi nói...?..Không thể nào..Tôi bật cười với suy nghĩ ngốc nghếch của bản thân. Sao có thể? Nếu thằng bé đó nghe được điều tôi nói thật thì sẽ không thể nào có vẻ mặt thất vọng như thế....Đó chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi...

-------------------------------------------------------------------------[Hết chương 1]

Khoảng thời gian về sau không biết vì cảm thấy tội lỗi hay do bị tôi hiện hồn về trong giấc mơ mà mỗi lần bà bác đến dọn dẹp mộ đều sẽ tiện tay dọn dẹp chút ít cho ngôi mộ của tôi xem như đền bù.Nói chút ít nghĩa là bao gồm việc tỉa bớt cỏ để nhìn nó không quá lổm chổm và nhặt rác rưởi mà người ta để lại. Còn việc tưới nước thì trôi vào dĩ vãng luôn....Rồi bà bác cũng đem đống kẹo của tôi đi vứt...Tôi hiểu bà bác có ý tốt, sợ để đồ lung tung như thế sẽ tạo ra hình ảnh không đẹp, ví dụ như kiến sẽ kéo cả ngàn con đến bu đống đồ ngọt.Tuy nhiên nếu được, bản thân tôi cũng không muốn bà bác đem chúng đi vứt lắm. Nếu vứt thì ít nhất hãy vứt trước mùa Thanh minh, như vậy thì thằng bé sẽ không phải buồn vì thấy tôi không ăn.Vì cho dù ở thế giới thực đồ ăn có mốc meo đến đâu thì ở thế giới của những linh hồn nó không hề bị thiu hay hư hỏng gì hết.Nó chỉ biến mất một khi tôi ăn hoặc có người khác ăn mất thôi.Nhưng dù vậy tôi vẫn muốn nhìn thấy món đồ mà thằng bé đó để lại trên bệ.Tôi nhặt bánh tart chocolate lên ăn, tay còn lại xoay xoay cái bánh để xem nhãn hiệu. Nhìn cái hộp và nhãn tên trên bánh thì hình như là đồ đắt tiền.Rồi...thằng bé đó cứ thế mà cho tôi...?Bình thường người ta hay mang đồ mắc tiền đến cúng như vậy à?Trong một khoảnh khắc tôi bắt đầu nuôi hi vọng rằng đối phương sẽ nhìn thấy hay nghe được giọng nói của tôi. Nhưng rồi tôi vội gạt nó đi một cách nhanh chóng.Đó là chuyện không thể. Tôi ở đây đã gần 11 năm, ra ngoài rong chơi cũng nhiều nhưng từ đó đến nay chưa một ai nhìn hay nghe thấy tiếng.Cho dù là họ hàng, thầy cúng, thầy phép hay bất cứ ai cũng chưa bao giờ nhìn thấy tôi.

Vậy cho nên chắc chắn chỉ là sự trùng hợp!..................................................Nó thật sự gần như là một sự trùng hợp đến mức khôi hài.Khi một mùa Thanh minh nữa lại đến, tôi ra ngoài dạo chơi ở nhiều nơi khác nhau cũng trở về nghĩa địa này.Mấy ngày sau, gia đình của thằng bé đi Thanh minh.Tôi quan sát chiếc xe màu trắng mà tôi hằng mong ngóng đến mức thuộc lòng trước khi nhích người ngồi xuống.Trong lúc người lớn và họ hàng đang sắp xếp đồ chuẩn bị thắp hương cho ngôi mộ kế bên thì thằng nhóc chạy đi tìm mộ của tôi, tay cầm theo một món đồ gì đó.Tôi cố gắng nghiêng đầu để nhìn xem món đồ mà đối phương cầm trong tay là gì."Năm nay sao rồi ạ?" Thằng bé hỏi, giọng trong trẻo trước khi ngẩng mặt lên.Ngay giây phút đó...tôi cảm nhận được ánh mắt của tôi chạm phải ánh mắt của nó.Trái tim tôi giật thót.Đây là lần đầu tiên đối phương nhìn vào mắt tôi một cách nghiêm túc.Nhưng mà...nó có thể chỉ là sự trùng hợp. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh sau đó nặn ra một nụ cười rồi trả lời bằng giọng vui vẻ."Anh khỏe. Em thế nào rồi? Đi Thanh minh vào ngày trời nóng ơi là nóng thế này không mang theo dù coi chừng bị say nắng đó."Tôi trả lời đối phương như vậy đấy. Dù biết thằng nhóc trước mặt sẽ không đời nào nghe thấy nhưng tôi chỉ muốn trả lời để thoải mái trong lòng mà thôi."Năm nay em mang cả đồ mặn lẫn đồ ngọt cho anh này. 2 năm rồi chỉ toàn ăn đồ ngọt chắc là anh ngán lắm."Đối phương nói xong liền cúi xuống lấy đồ trong túi ra đặt lên bệ để đồ cúng.Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy đồ trong chiếc túi đó, tôi ngây người ra không tin vào mắt mình trước khi ngồi dậy nghiêng mặt nhìn để chắc chắn mình không nhìn lầm.Chocolate...và thịt heo nướng...?Điên mất...Thừa nhận cảm xúc ban đầu khi nhìn thấy là giật mình với thứ mà đối phương mang đến trước khi chuyển sang cảm xúc tiếp theo gần như là vui mừng.Dẫu việc tôi nói chuyện hay giao tiếp với người khác là chuyện không thể có thật đi chăng nữa nhưng trong thâm tâm tôi vẫn luôn mong có ai đó sẽ nhìn thấy được con người tôi.Nếu có thể nói chuyện hay giao tiếp với ai đó thì tôi không còn quan tâm đến gì khác nữa.Ngay từ đầu tôi ��ã không cần phải ăn rồi.Mà ngược lại, điều tôi cần chính là một người để có thể trò chuyện cùng.Tôi mỉm cười vui vẻ trước khi tụt xuống đứng đối diện với đối phương, tay xoa đầu người đang đứng. "Em nhìn thấy anh hả?" Kể từ ngày chết đi, tôi chưa từng chạm vào thân thể của bất cứ người nào hết. Tôi sợ rằng nếu chạm vào thì nó sẽ như một lời nhấn mạnh rằng ngay từ đầu bản thân đã không còn hình còn dạng trên thế giới này.Nhưng đối với đứa nhóc này thì là trường hợp đặc biệt.Thằng nhóc không đáp lại câu hỏi đó. Ngược lại,nó im lặng đến mức tôi bắt đầu cảm giác chột dạ. Tôi rút tay ra với sự lo lắng trong lúc cố gắng quan sát thật kĩ phản ứng của đối phương.Hay là...do tôi suy diễn...?Sau khi quan sát thái độ không trả lời hay thể hiện ra cảm xúc gì khác biệt, cảm giác vui sướng trong lòng nhanh chóng biến thành nỗi thất vọng tràn trề. Tôi chầm chậm lùi ra xa đối phương rồi trở lại ngồi trên mộ.Tôi cố gắng giữ nỗi buồn, sự thất vọng lại trong lòng, ánh mắt dõi theo người bố đang nắm tay thằng bé dắt lên xe.Nhưng trước khi bước lên xe, thằng bé quay người lại vẫy tay chào tạm biệt tôi. Tôi miễn cưỡng nở nụ cười rồi nhìn theo cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.Tôi...đang hi vọng cái gì vậy...?Tôi ôm gối thật chặt như thể đó là giải pháp cuối cùng, nét mặt buông xuôi rồi tự an ủi bản thân.Đâu phải là chuyện lạ lùng gì phải không...nếu đối phương không nhìn thấy tôi.Trong khi suốt mấy năm vừa qua tôi luôn chỉ có một mình mà không ai nhìn thấy hay trò chuyện cùng.Tôi hít một hơi thật sâu, tay ấn vào lồng ngực đang vô cùng đau đớn.Lần mà tôi cảm nhận được nỗi đau lớn nhất trên đời là lúc tôi chuẩn bị rời xa trần thế. Lồng ngực khi ấy thắt lại như thể chỉ muốn nổ tung. Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong đầu, tay chân đau buốt như thể không phải là của mình nữa.Thế mà lúc này đây tôi lại có cảm giác đau đớn không thua gì lúc đó.Đó là bởi vì...Tôi muốn tìm người nào đó để trò chuyện hay là đang hi vọng một điều gì khác nữa?-------------------------------------------------------------------------------------[Hết chương 2]

Đã 3 năm trôi qua kể từ khi tôi gặp thằng nhóc đó.Ban đầu lúc gặp mặt tôi từng suy nghĩ rằng ít ra cũng có chuyện đáng trông chờ hơn là việc ngày qua ngày sống một cuộc đời vô định mà không hi vọng sẽ có gì đó thay đổi hơn thế. Ít ra chỉ cần có người để mong ngóng là đã đủ rồi.Nhưng niềm vui đó dần trở thành sự hi vọng.Hi vọng thằng bé đó nhìn thấy. Hi vọng nó nghe được giọng nói của tôi.Hay là bất cứ thứ gì...để nó có thể nhận thức được sự hiện diện của tôi.Cuộc đời này tôi từng gặp phải rất nhiều sự thất vọng. Lần đầu tiên thất vọng là khi mở mắt ra nhìn thế giới rồi phát hiện ra mình khác biệt với những người khác.Lần thất vọng tiếp theo là khi bố mẹ gặp tai nạn rồi bỏ tôi lại một mình trên cõi đời này.Mà nỗi thất vọng lần này đau đớn không khác gì những lần trước.Tôi không muốn thừa nhận rằng mình nảy sinh tình cảm với thằng nhóc kia vì hai lý do.Thứ nhất, tôi chưa từng thích hay hứng thú với con trai trước đây. Khi phải thừa nhận rằng bản thân thích con trai liền không nhịn được mà mâu thuẫn với chính mình liệu đó chỉ là cảm giác mừng vui khi có người đối xử tốt hay không nên mới cho rằng nó là cảm giác thích.Còn lý do thứ hai mới chính là lý do quan trọng nhất.Đó là tôi không muốn đi tù...!Thôi nào. Tôi vẫn nhớ rõ tuổi của thằng nhóc đó cách tôi hẳn 25 năm. Tính từ ngày tôi mất thì cũng đã là 15 năm rồi. Với số tuổi nhiều như vậy thì không thể nào làm người yêu được, đây rõ ràng là bố con mà.Dẫu sau khi trở thành linh hồn, khuôn mặt tôi vẫn trẻ trung như người 25 tuổi, không biến đổi theo thời gian thật đó nhưng xét về mặt đạo đức thì quả là khiên cưỡng.

Thế mà bảo tôi...đi thích một người tuổi tác gần bằng bố con ư...?Tôi thở hắt ra một tiếng, hai tay đặt lên thái dương như thể đang tập trung suy nghĩ.Sau khi suy xét kĩ càng, gì th�� gì thằng nhóc đó cũng không nhìn thấy tôi. Vậy nên cho dù tôi có thích thì nó cũng sẽ trở thành mối tình đơn phương.Với lại nếu được, tôi muốn nhìn thằng bé đó lớn lên thật tốt. Kết hôn, có vợ hiền, con ngoan rồi đưa họ đến thăm tôi. Còn chuyện sau khi chết trở thành linh hồn rồi ngồi trò chuyện với tôi thì quên đi. Kể từ lúc tới đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy con ma nào ngoài mình cả.Cho nên không có gì phải lo lắng cả.Nếu tôi phải thất vọng một lần nữa..............................................................Năm thứ 4 thằng nhóc đó mang bánh chocolate và gà rán đến. Ban đầu tôi cũng cố gắng an ủi bản thân rằng đối phương không thể nhìn thấy tôi. Nhưng năm nay có cái gì đó khác lạ hơn....Thằng nhóc đó đội mũ...Trong khi 3 năm qua chưa bao giờ đội. Tự nhiên năm nay lại đội sau năm tôi dặn nó mang dù theo.Trùng hợp thôi hả...?Dù có vẻ đó chỉ là chuyện bình thường chẳng có gì lạ lùng nhưng nó cũng trùng hợp quá rồi. Càng nhìn món đồ người kia mang đến để Thanh minh tôi càng cố gắng dồn ép đối phương."Em nhìn thấy anh đúng không?" Tôi nói trong lúc xích mặt lại gần. Dù thế nhưng nó không vẫn nhìn mặt tôi dù chỉ là một chút. Thằng nhóc đó vẫn chỉ ngước lên nhìn phía trên mộ.Tôi đợi câu trả lời từ miệng của đối phương một lúc. Sau khi nhìn thấy không có vẻ gì là sẽ nhận được câu trả lời, tôi càng nóng lòng đi lòng vòng quanh đối phương như thể đang tra hỏi phạm nhân.Ngay lúc ấy, đột nhiên thằng nhóc đi xuyên qua tôi để nói chuyện với bố. Thấy vậy tôi liền ngừng bước chân rồi thở dài.Hới.Hình như là không nhìn thấy thật.Tôi bước về ngồi trên nóc mộ, mắt chăm chú quan sát cơ thể đang ở cách đó không xa cùng với rất nhiều suy nghĩ chen vào.Nếu quả thật là thằng nhóc đó nói dối hay giả vờ không nhìn thấy tôi, tôi nghĩ hoài không ra là tại sao chứ? Chẳng có ích lợi gì hết.Nếu như vậy...tại sao còn mang chocolate và thịt đến cho tôi...Tôi suy nghĩ lâu ơi là lâu. Nghĩ đến mức bắt đầu cảm thấy cơn nhức nhối trong đầu. Cuối cùng sau khi cảm thấy việc suy nghĩ chẳng đem lại kết quả gì, tôi chỉ đành ngẩng mặt lên, toan nhìn đối phương lần cuối trước khi gặp lại nhau vào năm sau.Nhưng khi ngẩng mặt lên thì tôi phát hiện thằng nhóc đó đã nhìn chằm chằm tôi từ bao giờ."Thì là...đồ mà em mang đến cúng. Ban đầu em không biết nên mang gì đến thì được." Thằng nhóc nói với chất giọng trong trẻo thường ngày trong khi cúi gằm mặt. "Em đành hỏi bố xem bình thường ti��t Thanh minh hay cúng gì. Bố em mới nói là hãy cúng đồ mà người mất thích. Nhưng...em không biết anh thích gì nên đành thay bằng đồ mà mình thích, không biết anh có thích hay không nữa. Nếu anh thích gì thì hãy hiện vào giấc mơ nói với em nhé. Lần tới em sẽ mang đến cho."Đức Phật ơi...Cảm giác đầu tiên mà tôi cảm nhận được đó là niềm vui sướng sâu sắc rằng đối phương cũng thích đồ giống tôi. Nhưng cảm giác tiếp theo khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp.Nghĩa là tôi...ngay từ đầu đã tự mình suy diễn."Năm sau gặp lại nhé anh trai." Thằng nhóc đó nói với lại khi vẫy tay từ biệt tôi trước khi xoay người bước theo bố.Tôi mím thật chặt môi, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn đến mức không thể nào sắp xếp cho đúng. Bối rối, mất mát, tất cả hòa lẫn vào nhau.Trước khi nhận thức được thì tôi đã quyết định tiến tới trước mặt đối phương rồi hạ người thấp xuống.Sau đó ôm cơ thể đó thật chặt.Trong một khoảnh khắc tôi cảm nhận được đối phương cứng người. Song có thể là tôi đã dùng lực quá mạnh để giữ lại nên mới khiến đối phương cảm nhận được điều gì đó.Sau giây phút bất động đó tôi nhìn thấy thằng bé ngó nghiêng xung quanh rồi chạy một mạch xuyên qua người tôi để theo bố lên xe.Dù chỉ là cái ôm diễn ra trong tích tắc, là cái ôm không thể nào tiếp xúc bằng cơ thể hoặc cảm nhận được hơi ấm của đối phương.Nhưng nó cũng quá đủ để làm cho máu trong cơ thể tôi tuần hoàn.Nếu như tôi vẫn còn sống, có lẽ tôi sẽ nghe thấy tiếng trái tim mình lỗi nhịp.Tôi thích cậu ấy.Nhưng mà...làm thế nào đây?Tôi chết mất rồi.-----------------------------------------------------------------------------------------------[Hết chương 3]

Mùa Thanh minh kết thúc, tôi lại ra ngoài dạo chơi. Dù đã đi đến mức chán luôn rồi nhưng tôi lại không nghĩ ra cách nào để có thể đi xa hơn thế.Dù làm một linh hồn thì chạy cỡ nào cũng không mệt thật đấy, nhưng cứ chạy như thế trong một khoảng thời gian dài khiến tôi cảm thấy nản chí với con đường ở phía trước.Sau khi ra khỏi khu nghĩa địa, tôi ngồi thụp xuống đất rồi nhìn về phía ngôi chùa cách đó rất xa.Những lúc vắng người tôi thích ngắm cảnh vật ở đây nhất. Dù đất đai có cằn cỗi, bề mặt phủ toàn sỏi đá nhưng việc ngồi ngắm mặt trời mọc quả thật là vô cùng tuyệt vời.Tôi bó gối, mắt nhìn theo từng tia nắng đang chiếu rọi trước khi úp mặt vào hai bên gối, cố gắng quên hết những chuyện phi��n nhiễu.........................................................Được một lúc tôi cảm giác như mình đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.Dẫu trở thành linh hồn rồi thì sẽ không còn buồn ngủ nhưng việc cứ thức mãi khiến tôi cảm giác không quen cho lắm. Cho nên nếu có thể tôi liền tranh thủ cơ hội để chợp mắt.Trong lúc đang suy nghĩ vu vơ, bên tai vang đến tiếng động cơ xe đang tiến tới gần. Tôi đứng dậy để nhìn chủ nhân của tiếng động kia.Nhưng khi nhìn thấy tiếng động kia phát ra từ cái gì, hai mắt tôi liền mở to hết cỡ như không tin vào mắt mình.Chiếc xe đó nó...Tôi chạy đến gần để chắc rằng bản thân không nhìn nhầm. Và quả đúng như những gì tôi thấy. Mắt tôi đã không nhìn nhầm. Chiếc xe đó là chiếc xe duy nhất tôi nhìn thấy trong 4 năm qua.Nhưng là tại sao...Bây giờ đâu phải mùa của tiết Thanh minh. Giờ thậm chí mới là giữa năm. Dù không biết vì sao gia đình của thằng bé đó lại đến đây nhưng tôi cũng rất vui mừng.Ban đầu tôi định chạy theo nhưng nghĩ lại thì có lẽ tôi chạy không nổi bởi lẽ tôi đâu phải người thường xuyên vận động. Cho nên tôi quyết định thay vào đó sẽ về lại mộ ngồi chờ.Không lâu sau xe cũng dừng lại bên đường. Thằng nhóc đó bước xuống xe.Sau đó thằng nhóc đó đóng cửa xe lại, trong tay cầm theo một túi đồ. Xe lăn bánh mà không có ai xuống theo.Ơ...Tôi chớp mắt dõi theo chiếc xe chạy ngày một xa, trong lòng không nén nổi sự tò mò với sự việc xảy ra trước mắt. Dù cậu nhóc trước mặt đã 14 tuổi, không còn 10 tuổi như lần đầu gặp nhưng đang yên đang lành lại lái xe bỏ con nít ở đây m��t mình mà không có ai đi theo vậy hả?

Sau khi nhìn chiếc xe đó đi xa khuất khỏi tầm mắt, tôi di chuyển ánh nhìn thấp xuống để quan sát thằng nhóc với sự lo lắng.Cho dù là có tôi, nhưng nếu lỡ may xảy ra chuyện gì khẩn cấp hay nguy hiểm tôi đều không có khả năng làm hay giúp gì được.Nhưng có một chuyện đáng lo hơn thế...Giương mặt của thằng nhóc đó đượm nét buồn bã, cặp mắt đỏ hoe và sưng húp như vừa khóc. Nhìn thế nào cũng biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra."Em có sao không?" Tôi hỏi giọng lo lắng, một tay vò đầu an ủi, tay còn lại lau nước mắt cho nó theo thói quen dù nước mắt có rớt xuyên qua tay tôi đi chăng nữa."Mẹ của em mất rồi."Tôi sững người.Bộ dạng của đối phương như thể cố gắng kiềm nén cảm xúc lại để không bật khóc trước mặt tôi dù giọng nói run rẩy như chiếc ly thủy tinh sắp vỡ.Hồi còn bé tôi cũng cùng một lúc mất đi cả bố lẫn mẹ. Vậy nên tôi hiểu được cảm giác đó nó đau đớn như thế nào."Anh giúp...nói chuyện với mẹ em được không? Em sợ mẹ cô đơn." Thằng bé đó vừa nói vừa cúi gằm mặt để lau đi dòng lệ còn vương trên khoé mắt như muốn đè nén nỗi đau xuống. "...Mẹ vốn là người hay cảm thấy cô đơn...Nếu được, em muốn nhờ anh chăm sóc mẹ giúp em.""Được chứ." Tôi nhận lời rồi ôm chặt người kia vào lòng, sau đó xoa lưng vỗ về người đang khóc dù vẫn chưa chắc chắn mình có thể nhìn thấy mẹ của đối phương hay không. "Đừng khóc nhé. Nhìn thấy em mạnh mẽ thì mẹ mới an tâm.""Em...sẽ cố." Đối phương nói trong lúc núp mặt vào vai tôi.Tôi ôm đối phương thật chặt, lòng không nhịn được mà vui sướng khi đối phương tin tưởng và ôm lại tôi.Ôm lại tôi hả?...Khoan đã...Có lẽ tôi sẽ không ngừng bàn tay xoa lưng vỗ về kia cho đến khi thằng nhóc đó thôi khóc và chỉ còn lại tiếng sụt sùi. Sau khi chắn chắn cơ thể trong vòng tay thật sự đã ổn hơn thì tôi mới tách người ra để nhìn rõ mặt đối phương."Em nhìn thấy anh thật đúng không?"Tôi hỏi đối phương với vẻ mặt nghiêm túc.Quá là trùng hợp rồi, cả biểu cảm lẫn lời nói.Rõ ràng là đối phương nhìn thấy tôi!Thằng nhóc đó nhìn mặt tôi trước khi gật đầu thừa nhận trong im lặng. Tôi lập tức trầm ngâm, khuôn mặt nhăn nhó đến mức khó coi. Nếu có cái gương ở trước mặt, có lẽ tôi đã tự bật cười với chính mình ngay lúc này rồi."Vậy tại sao..."Tại sao trước giờ lại làm như kh��ng nhìn thấy...Câu hỏi đó mắc lại ngay cổ. Tôi không muốn nói thẳng ra rằng thời gian qua diễn xuất của thằng bé trơn tru đến mức tôi nhìn không ra. Cuối cùng làm ra những chuyện ngu ngốc như ôm ấp chỉ vì tưởng rằng đối phương không nhìn thấy.Sự thật là tôi không muốn thừa nhận mình bị một đứa nhóc hơn 10 tuổi lừa thì có..."Xin lỗi..." Đối phương nói, mặt cúi gằm, nét mặt buồn bã đến mức tôi liền có cảm giác mình mới là người có lỗi."Hồi trước em từng gặp người giống anh."Tôi trợn tròn mắt sau khi nghe câu nói đó, vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa cảm thấy vui sướng. Có thể là vì trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người giống tôi. Tôi lập tức hỏi đối phương trong sự sung sướng. "Nghĩa là người cũng là linh hồn giống anh hả?""Ừm. Em từng gặp hồi em 7 tuổi. Lúc đó em nói chuyện được một lúc vì tưởng chị ấy là người thì bị bố nhìn thấy. Bố hoảng hốt rồi gọi thầy cúng đến đuổi người đó đi.""Vậy người đó ra sao rồi?""Em...em cũng không biết chị ấy chết rồi hay vẫn còn sống vì từ đó bố không cho em đến chỗ đó nữa."Tôi gật đầu cảm thông với câu nói đó. Bắt đầu thấu hiểu sự tình câu chuyện hơn. Nếu để bố của thằng bé nhìn thấy tôi nói chuyện với nó, đối phương sẽ không thể đến đây nữa."Em tên là gì?" Tôi hỏi một câu phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Ít ra nói về chủ đề khác có lẽ sẽ khiến chúng tôi quên đi những chuyện không vui.Thêm nữa nếu được, tôi muốn biết tên của người mình thích.Quen biết nhau 4 năm, chưa kể còn phải lòng người ta mà lại không biết t��n của người thương thì có hơi lạ."Em tên là Tunwa. Nhưng gọi tắt là Tun cũng được vì bạn bè em hay gọi như thế.""Sinh tháng 12* hả?" Tôi hỏi lại đối phương. Thằng nhóc lắc đầu phủ nhận. (Tunwa = tháng 12)"Không phải. Em sinh tháng 4. Mẹ em muốn đặt tên theo tháng nhưng bố em không thích mùa hè cho nên đặt là Tun." Tun nói xong tôi liền im lặng một lúc lâu làm thằng bé bắt đầu cảm thấy khó xử nên hỏi tiếp. "Còn anh tên là gì?""Met." Tôi đáp lại sau khi thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong. Lúc đó tôi nở một nụ cười khi nghĩ tới một chuyện. "Giống nhau rồi. Anh sinh tháng 12 nhưng vì mẹ anh thích mùa hè hơn nên đặt là Met." (ở đây tác giả chơi chữ, tên của Met nếu thêm một ký tự cuối vào sẽ có nghĩa là tháng 4)"Đỉnh thật. Ngoài ý nghĩa của tên giống nhau rồi, em và anh còn thích ăn đồ giống nhau nữa." Thằng nhóc nói với giọng phấn khích.Không biết vì cái gì mà khi nghe được câu nói đó, lồng ngực bỗng nhói lên từng đợt như thể tôi vẫn còn sống. Trái tim đập mạnh đến mức tai tôi có thể nghe rõ mồn một, song tôi cố niệm chú để bản thân bình tĩnh hơn bằng chữ "tù". Và dường như nó có tác dụng vì không lâu sau đó tất cả triệu chứng bắt đầu trở lại bình thường như cũ."Như thế này giống y như là định mệnh nhỉ, anh có nghĩ như vậy không?"Tôi đáp lại câu nói đó bằng một nụ cười. Từ việc dặn lòng phải bình tĩnh bằng chữ "tù", tôi lập tức quẳng từ ấy ra thật xa khỏi suy nghĩ.Đi tù thì đi tù. Dù sao tôi cũng chết rồi, cũng chẳng ai bắt phạt được. Với lại trước giờ tôi chưa từng dành tình cảm tốt đẹp cho người nào cả nên cũng chẳng cảm thấy có lỗi nếu lỡ may nảy sinh tình cảm với ai đó.Đối phương nhắc tới chuyện món khoái khẩu khiến tôi càng thêm ngờ ngợ về chiếc bánh tart chocolate. Khi ấy tôi quyết định tin đối phương không thể nhìn thấy tôi cũng vì chuyện đó."Cơ mà chuyện của 3 năm về trước." Tôi nói lấp lửng như không dám chắc liệu đối phương có còn nhớ hay kh��ng. Thấy thằng nhóc nhìn với vẻ mặt khó hiểu tôi liền giải thích thêm. "Khi ấy em hỏi anh thích gì rồi tỏ vẻ tiếc nuối. Sau đó chạy đi lấy bánh tart chocolate cho anh. Tại sao em lại có nét mặt tiếc nuối vậy ngay lúc đó?"Đối phương ra chiều suy nghĩ một lát trước khi ồ lên một tiếng."Tart chocolate đó là mẹ em mua cho làm quà sinh nhật." Tun trả lời bằng tông giọng nuối tiếc khi nhớ về chuyện quá khứ. "Em mới ăn được có một miếng thì đem cho anh."Sau khi nghe vậy, tôi liền cảm giác tội lỗi. Nếu biết bánh đó là quà sinh nhật tôi đã từ chối rồi."Xin lỗi." Tôi nói bằng chất giọng dịu dàng hơn mọi khi. "Nếu có gì muốn anh giúp cứ nói nhé. Xem như là quà đền đáp.""Không sao. Em không giận anh đâu mà. Hơn nữa anh nói chuyện với em cũng xem như giúp rồi." Thằng bé đáp lời trước khi mỉm cười an ủi tôi. Bất thình lình tiếng xe đang đi tới lớn dần hơn. "Hình như bố tới rồi. Nếu vậy em đi trước đây."Tôi gật đầu đồng ý rồi nói ra điều bản thân đang lo lắng. "Bố sẽ không biết Tun nhìn thấy anh chứ?""Không đâu." Đối phương trả lời trong lúc đi tới đặt đồ trên bệ, sau đó thắp nhang rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi. "Xe ở xa, bố không biết hai chúng ta nói chuyện đâu."Nghe vậy tôi cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn trước khi vẫy tay chào lại. Thằng nhóc đó lên xe rồi, cùng lúc đó tôi mới thở dài rồi ngả người nằm trên nóc mộ.Không biết là vì vui mừng, nhẹ nhõm hay vì cảm giác có thêm hi vọng mà tôi chợt sinh ra cảm giác yên tâm mà trước nay chưa từng có.Ít nhất việc trở thành một linh hồn cũng không phải lúc nào cũng tệ.Cho dù nó có thể có nhiều hạn chế nhưng chính nhờ nó mà tôi đã gặp được cậu ấy.Tôi ngắm nhìn bầu trời một lúc lâu trước khi nhắm mắt lại. Tiếng gió xào xạc bên tai như biến thành tiếng nhạc du dương đưa tôi vào giấc ngủ.........................................................................Nhưng sau sự kiện ngày hôm đó.Năm tiếp theo tôi không còn thấy cậu ấy nữa.------------------------------------------------------------------------------[Hết chương 4]

Thoắt cái là đến tháng 3, mùa hè lại bắt đầu. Tôi ngồi ở mộ đợi cậu ấy đến thăm.Cho tới khi thời gian lặng lẽ trôi qua đến cuối tháng thứ 4. Tiết Thanh minh sắp kết thúc. Người đến nghĩa địa ngày càng thưa thớt song tôi vẫn không thấy bóng dáng của đối phương đâu.Sau khi đợi được một khoảng thời gian không lâu, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh. Và viễn cảnh xấu nhất đó là bố cậu ấy đã nhìn thấy sự việc ngày hôm đó và không cho phép Tun đến đây nữa.Tôi cố gắng tự an ủi bản thân rằng đó chỉ là do tôi suy nghĩ nhiều. Nhiều khi có thể Tun có việc hay là gặp phải chuyện gì khiến cậu ấy không thể đến được cũng nên.Nhưng nghĩ vậy càng khiến tôi nảy sinh sự nghi hoặc. Nếu như có việc thật thì giờ này cả nhà cũng phải đến rồi chứ...?Càng suy nghĩ nhiều bao nhiêu càng lo lắng bấy nhiêu. Cuối cùng tôi tự nhủ phải bình tĩnh, tự nhủ với bản thân rằng có thể đối phương bận việc nên mới không đến.Năm nào cũng vậy, không biết bao nhiêu lần tôi phải trải qua cảm giác thấp thỏm lo âu vì chờ đợi ��ối phương ở ngôi mộ này. Một tia suy nghĩ liền loé lên trong đầu.Không biết bao nhiêu lần tôi có suy nghĩ muốn đi theo đối phương.Suy nghĩ đó lởn vởn trong đầu tôi một lúc. Nhưng rồi tôi chưa bao giờ làm thật sự. Việc đi theo một người về tận nhà trong khi chỉ gặp nhau mỗi năm một ngày có vẻ không hay cho lắm.Y hệt mấy người yêu đơn phương người ta rồi bám theo về tận nhà. Lại còn ở lỳ ở đó mà không xin phép bố mẹ, nhìn thế nào cũng giống mấy tên biến thái.Với lại trước đây tôi chưa từng ngồi xe cộ từ lúc làm linh hồn bao giờ. Cho nên không dám chắc có thể ngồi được hay không, ngay cả lúc chạm vào đồ vật hay con người còn bị xuyên qua mà.Dù rằng niềm hi vọng gặp lại đối phương gần như chẳng còn lại gì tựa như ngọn lửa sắp vụt tắt, dẫu vậy tôi vẫn ngồi đợi m���t cách bình thản.Cho đến khi mùa Thanh minh kết thúc, không còn bất kì ai lui tới nghĩa địa này nữa.Tôi vẫn nuôi hi vọng rằng đối phương sẽ đến thăm mình....................................................................

Tôi tự an ủi bản thân để tĩnh tâm lại. Khả năng cao là gia đình của cậu ấy bận việc thế nên dù cảm thấy hơi thất vọng, tôi vẫn cố gắng trở về vị trí cũ nhanh nhất có thể.Sau khi chắc chắn đối phương thật sự sẽ không đến, tôi liền ra ngoài rong chơi đây đó rồi mãi gần tới mùa hè tôi mới trở về mộ một lần nữa.Tôi ngồi đợi cậu ấy. Đó là cảm giác dài đằng đẵng đến mức tôi cũng không nhớ nổi giờ là ngày bao nhiêu hay thời gian đã trôi đến tận lúc nào.Tôi đã rất cố gắng để quên đi thời gian dù số lư���ng người đến nghĩa địa lại không khác gì như muốn nhắc nhở. Thế nhưng tôi vẫn nuôi hi vọng như là giải pháp cuối cùng trong việc chờ đợi cậu ấy một cách nhẫn nại.Mãi cho đến tháng 7 tôi liền quẳng cái niềm hi vọng ấy sang một bên.

...Năm thứ 2 tôi không gặp cậu ấy.........................................................Chưa có một lần nào mà tôi cảm giác đây là việc làm tốn thời gian vô ích nhất trong cuộc đời.Dù nó là việc để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa, song tôi chẳng biết nên dành thời gian rảnh bao la đó để làm gì cả.Tôi chưa từng thật sự có mối quan hệ nghiêm túc nào vì phải ra vào bệnh viện thường xuyên, muốn chạy nhảy nô đùa hay đi chơi khắp nơi với bạn bè cũng không được. Nó khiến tôi làm quen với việc sống một mình hơn là ở cùng người khác.Nếu phải ở cùng ai đó thì chỉ là vì lợi ích hay tình thế bắt buộc mà thôi.Cho nên dù còn là người hay đã chết cũng chỉ có cậu ấy nhận ra được con người của tôi.Đã nhiều lần tôi không ngăn nổi mà tự mắng mình là phiền nhiễu khi sống chết chờ đợi một người nào đó đến mức này. Tuy là vậy tôi vẫn thích cậu ấy vô cùng, đến mức chỉ cần nhìn đối phương hạnh phúc thôi là đủ.Cuộc đời này tôi thật sự đã thất vọng rất nhiều lần.Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm giác không muốn thất vọng nhiều thế này. ........................................................Trước khi nhận ra thì đây đã là năm thứ 3 tôi vẫn đợi chờ cậu ấy như vậy.Thời gian trôi qua thật nhanh nhưng cũng thật lâu đối với cảm xúc của tôi. Tôi thở dài một hơi. Tuy cơ hội đối phương đến là rất khó nhưng trong thâm tâm tôi vẫn thầm hi vọng.Cho đến một ngày khi đang nằm ngắm nhìn bầu trời, tôi nghe thấy một tiếng động lớn. Tôi liền bật người ngồi dậy.Sau khi nghe thấy tiếng động rồi nhìn rõ ra chiếc xe quen thuộc để chắc chắn mình không nhìn lầm, niềm vui sướng lập tức len lỏi vào trong cảm xúc.Bỗng nhiên thằng nhóc và bố bước xuống xe. Một thứ cảm xúc gì đó liền thay đổi. Dù đã 2 năm rồi không gặp nhưng đối phương lại lớn đến mức chính tôi cũng suýt không nhận ra.Ngoài việc cảm xúc thay đổi, bầu không khí cũng thay đổi theo.Không biết vì cái gì mà tôi cảm thấy ngượng nghịu một cách khó hiểu. Hình như bầu không khí giữa bố và Tun đã thay đổi. Nó thay đổi nhiều đến nỗi người ngoài như tôi cũng cảm giác không thích.Bố cậu ấy cầm theo đồ đạc từ xe xuống. Những người họ hàng khác phụ sắp xếp đồ để chuẩn bị cúng bái.Tun đứng ngay trước mộ. Tôi cố gắng kiềm nén cảm xúc vui mừng không để lộ ra ngoài mặt quá nhiều. Càng nhìn thẳng vào khuôn mặt của đối phương tôi càng không khỏi cảm thấy bất ngờ.Cậu ấy lớn lên rất nhiều, gần như lột xác thành một con người khác."Xin lỗi vì 2 năm rồi em không đến được." Cậu nhóc nói trước khi đặt túi đồ xuống bệ. Tôi không đáp lại lời xin lỗi đó, mắt nhìn chằm chằm túi đồ.Trong túi đồ đó có chocolate và thịt xá xíu."Vẫn còn nhớ món khoái khẩu của anh hả?"Tôi hỏi vu vơ, không chắc bản thân sẽ cần câu trả lời như thế nào. Thời gian trôi qua 2 năm, tôi không nghĩ đối phương sẽ còn nhớ món khoái khẩu của tôi. "Phải nhớ chứ. Nếu đó là chuyện liên quan đến anh."Giọng nói của đối phương nhẹ vô cùng, nhẹ đến nỗi tôi gần như là không nghe thấy. Đang định hỏi lại "cái gì cơ" thì Tun đã cắt ngang."Vì 2 năm trước em phải ôn bài để chuẩn bị cho kỳ thi. Năm ngoái thì em bị tai nạn nên không đến được." Cậu nhóc nói trước khi nhìn vào mắt tôi."Rồi...không bị thương chỗ nào chứ?" Tôi hỏi đối phương với sự lo lắng rồi đi một vòng kiểm tra.Tun không đáp lại gì ngoài một cái gật đầu duy nhất dù trông có vẻ nó chẳng giống gật đầu cho lắm, nó giống như là cúi đầu thì hơn. Nhưng cũng có thể vì đối phương không muốn bố biết nên mới không thể hiện ra quá rõ ràng."Tai qua nạn khỏi rồi ạ." Tôi thở phào nhẹ nhõm, lòng nghĩ đến việc xoa đầu đối phương như lúc trước nhưng có lẽ trông sẽ hơi buồn cười nếu phải với tay lên để xoa đầu người cao hơn tôi. "Cơ mà có cãi nhau với bố không vậy?"Tun im lặng một lúc trước khi thì thầm một từ "ừm" trong họng thay câu trả lời. "Kể từ khi mẹ mất..." Nói xong cậu nhóc im lặng một lúc lâu. "Anh có từng nói chuyện với mẹ chưa?"Tôi chớp mắt nhìn khuôn mặt của đối phương, không biết lý do gì mà lại nhắc đến chuyện này. Hơn nữa còn nói tỏ vẻ rất quan tâm vấn đề này nữa."Dù thế nào thì hãy trả lời em trong giấc mơ nhé." Tun vừa nói vừa b���t cười giống như là không cần câu trả lời nghiêm túc cho chuyện này. Có lẽ vì cậu ấy biết tôi cũng không thể nhìn thấy mẹ của mình nên không muốn tôi phải khó xử với việc trả lời."Cãi nhau với bố từ khi mẹ mất hả?" Tôi hỏi lại. Có vẻ như đối phương không thật sự muốn hỏi tôi mà là cần nói ra câu nói đó trước để tôi biết thì đúng hơn. Thấy cậu nhóc gật đầu khiến tôi nhẹ nhõm vì mình đã hiểu đúng."Mau lại đây, chúng ta sắp đi rồi đó." Bố của đối phương cắt ngang. Tun quay lại nhìn trước khi đáp lời."Vâng. Đợi con thắp nhang đã." Cậu nhóc nói xong liền tiến về phía bệ đốt nhang. Ngay lúc đó Tun nói bằng giọng gấp gáp."Xin lỗi vì năm sau em không đến được." Tun tranh thủ nói cho đến khi cắm xong nhang. "Em phải chuẩn bị bài để ôn thi đại học.""Không sao. Dù sao cũng cố gắng học nhé." Tôi động viên đối phương dù bản thân chẳng có tí động lực nào. 3 năm liền chỉ được gặp nhau trong chưa đầy 30 phút, chưa kể sang năm sau lại không thể đến.Ngồi nghĩ thử xem tại sao nó lại sầu khổ đến mức này.Cậu nhóc chuẩn bị đi ra xe, thấy vậy tôi liền đi theo. Có vẻ đối phương hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì mãi cho đến khi ra tới xe. Tôi dừng bước chân rồi vẫy tay tạm biệt.Ít ra nếu có thể tôi muốn được ở bên cậu ấy nhiều hơn thế này dù chỉ là 1 giây.Tôi nhìn chiếc xe đó lăn bánh cho đến khi khuất khỏi tầm mắt trước khi cuốc bộ về lại mộ của mình rồi ngồi nghĩ xem ngày mai nên làm gì để chờ đợi cậu nhóc ấy.Mà không hề biết rằng trăng đã bắt đầu lên.---------------------------------------------------------------------[Hết chương 5]

Một năm trôi qua làm tôi nhớ ra rằng nếu gặp lại nhau thì lúc đó Tun không còn là một đứa nhóc nữa.Lần cuối cùng đến đối phương 17 tuổi. Không đến 1 năm.Cho nên năm sau khi gặp lại thì sẽ là 19 tuổi.Tôi nhịn không được mà thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Thời gian trôi nhanh thật sự. Biết nhau từ khi còn là một cậu bé, đến ngày đó thì đã là năm nhất đại học rồi.Vào đại học rồi thì sẽ gặp được nhiều người hơn vì các mối quan hệ xã hội sẽ được mở rộng hơn trước. Nghĩ đến đây tôi thật sự muốn thời gian ngưng đọng mãi ở thời khắc lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.Gặp nhiều người hơn sẽ khiến cơ hội gặp được người mình thích cao hơn.

Dù có lần tôi từng nghĩ mình không hi vọng gì cả ngoài việc nhìn thấy đối phương hạnh phúc là thật đi chăng nữa.Nhưng đó chỉ là câu an ủi để tự đánh lừa bản thân mà thôi.Nếu tôi vẫn còn sống cho đến lúc Tun lấy vợ rồi dắt con đến vái lạy, ngay cả tôi cũng không biết lúc đó mình có bình tĩnh rồi mỉm cười đón nhận hay không.Hoặc có thể vẫn còn gặng cười nổi nhưng bên trong đầm đìa nước mắt cũng nên.Tôi cố gắng không nghĩ nhiều nhưng suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu tôi không thôi. Có thể vì làm một linh hồn quá rảnh rỗi nên mới có thời gian để nghĩ những chuyện không đâu.Sau khi nghĩ đến mức đau cả đầu, tôi dùng hai tay ôm đầu rồi đứng lên. Tôi quyết định hôm nay sẽ ra ngoài chợ chơi để có thể gạt suy nghĩ trong đầu ra khỏi tâm trí..............................................................Sau khi nhìn chán chê các món ăn, tôi chuyển sang nhìn mấy hàng đồ chơi. Có vẻ từ khi tôi chết đã có thêm nhiều món đồ chơi lạ mắt. Cho nên việc đi xem các cửa tiệm đồ chơi dường như thú vị hơn việc nhìn rau củ, trái cây đến mức ngán ngẩm là cái chắc.Sau khi dạo quanh ngắm các cửa tiệm được một lúc, tôi để mắt thấy một quả trứng trông giống như là trứng dinosaur. Với sự tò mò, tôi liền đưa tay ra cầm thử.Trước khi sực nhớ ra rằng bản thân không thể chạm vào đồ vật...Khực.Tôi trợn tròn mắt nhìn quả trứng rơi khỏi tay rồi lăn long lóc trên mặt bàn. Nó chỉ là một khoảnh khắc chớp nhoáng song tôi cảm nhận được bàn tay mình thật sự có thể chạm vào quả trứng.Thật ra những việc như thế này cũng thường xảy ra. Đôi khi tôi sẽ chạm vào được đồ vật trong vài giây. Tuy nhiên với một số thứ thì d�� tôi có cố gắng nhấc nó lên cách mấy cũng không thể.Tôi không chắc nguyên nhân của nó là gì. Là do cố ý nhấc lên cũng không phải. Lúc giành kẹo với bà bác tôi cố giật lại muốn chết thì nó lại xuyên qua lãng xẹt như thế. Nhưng với những đồ vật tôi không cố ý thì lại nhấc lên được ngang xương.Tôi cố gắng nhấc quả trứng đó lên một lần nữa nhưng tay của bác bán hàng đã bắt lấy quả trứng xếp vào lại, miệng lẩm bẩm rủa thầm người nào đó lỡ đụng phải bàn làm rớt trứng.Ánh mắt giết người của bác bán hàng khiến tôi không dám nhấc nó lên thêm lần nữa, cuối cùng đành cứ thế mà rời đi. Sau đó tôi liền quyết định nếu có thời gian rảnh sẽ thử nhấc mấy món đồ khác xem sao.

.........................................................................Đã lâu rồi tôi không đi lại ngôi chợ này bởi lẽ mất rất nhiều thời gian vì nó ở xa. Cho nên nếu thật sự rảnh hoặc không có gì làm thì tôi mới tới đây chơi.Lúc tới thì dường như người tụ tập nhiều hơn mọi khi. Có thể là vì sắp đến mùa hè nên người đến đây đông hơn.Tôi bước vào chợ, mắt không nhịn được mà ngó nghiêng đồ đạc của các cửa tiệm hai bên đường. Nhưng trong lúc đang xem đồ thì có người đâm phải nên tôi liền né người sang theo quán tính.Dù tôi là linh hồn thật nhưng lúc đi ngược lại với người ta tôi cũng không tránh khỏi mà nép sang một bên, mặc kệ việc dù có đụng phải thì cũng không có vấn đề gì.Đôi khi có thể là vì thói quen.Gần đến tháng 4 tôi ra mộ ngồi đợi sẵn. Sau đó mấy ngày liền thấy chiếc xe màu trắng men theo con đư���ng đá trờ tới.Sau khi nhìn nhãn hiệu để chắn chắn đúng là chiếc xe đó, từ việc đang ngồi vắt vẻo trên nóc, tôi nhảy phóc xuống đứng trước cửa mộ.Tôi ngóc đầu lên ngóng thật lâu nhưng lần này tôi không nhìn thấy bóng dáng đối phương bước xuống từ ghế phụ nữa dù rằng người lái đã mở cửa bước xuống xe từ lúc nào.Thấy vậy tôi liền nhịn không được mà lo sợ trong lòng.Tôi sợ 2 năm chờ đợi sẽ trở thành vô nghĩa như lúc ấy.Đến khi nghe tiếng xe bị khoá, tim tôi sụp đổ hoàn toàn. Dù bề ngoài trông tôi vẫn bình thường, song bên trong lại bùng cháy như thể có lửa đốt.Tôi...không muốn nói là sắp khóc rồi đâu.Nhưng cảnh tượng một ông chú 44 tuổi ngồi khóc nhè vì một đứa con nít không đến thăm có lẽ không dễ coi cho lắm. Đến tôi còn không muốn nhìn mà.Cho nên tôi tuyệt đối không được khóc. Sẽ không để ai nhìn thấy bộ dạng ông chú khóc nhè của mình đâu.Nhưng ngay khi nhận ra người lái xe là ai, cảm xúc nóng bừng như có lửa đốt liền biến mất một cách nhanh chóng như thể đó chỉ là một câu chuyện tiếu lâm.Năm nay Tun đã lớn lắm rồi. Cao đến nỗi tôi gần như là phải ngước mặt lên để nói chuyện. Sau khi nhìn thấy chiều cao của cậu ấy tôi liền thầm cầu nguyện để người kia đừng phát triển thêm nữa. Bằng không tôi sẽ phải bắc ghế hoặc độn thêm gót để nói chuyện mất."Năm nay bố và những người họ hàng khác không đến cùng à?" Tôi hỏi như để che giấu đi niềm vui sướng trong lòng, dù gần như là không thể che giấu đi chăng nữa."Bố và các chú bác tuổi đã cao. Năm nay hình như ai cũng bận việc nên cũng không muốn đến." Tun nói trước khi đặt balô cạnh ngôi mộ kế bên rồi lấy đồ ra để cúng.Tôi bước tới đứng bên cạnh người đang thắp nhang trước khi đặt một câu hỏi bằng chất giọng dịu dàng. "Thế là họ bảo Tun đến thay...?""Không." Tun đáp lời trong lúc cắm 3 cây nhang vào bát hương. "Bố cũng không muốn cho em đi. Nhưng em cứ khăng khăng đòi đi bằng được vì em nói là muốn đến thắp nhang cho mẹ. Bố nói là nếu muốn đi thì thi được bằng lái rồi tự lái xe mà đi."Tôi chớp mắt nhìn người đang đứng như trời trồng. Đem so sánh với nhau tôi càng thấy thương cảm cho sự thấp bé của bản thân. "Giỏi thật nha. Tự lái xe đến luôn. Từ sau khi bố mẹ mất anh không dám lái xe nữa." "Không đâu. Cũng phải tập lâu lắm mới lái được." Tun bật cười với câu nói của tôi, sau đó cất đồ cúng vào lại túi rồi bưng khay và nhang lên để trước mộ của tôi. "Nhưng không phải chỉ để thắp nhang cho mẹ thôi đâu. Em cố tình đến tìm anh.""Tìm anh?""2 năm trước em đã hứa rằng em sẽ quay lại tìm không phải sao?" Tun nói trong lúc lục tìm đồ trong balô. Tìm thấy xong cậu ấy liền lấy đồ ra đặt trên bệ. "Đừng nói là anh quên rồi nhé.""Không có." Tôi vội phân trần ngay lập tức trước khi nghiêng đầu nhìn món đồ đặt trên bệ cúng với ánh mắt ngạc nhiên. "Cacao và sandwich hả?"Tôi hỏi trong lúc quơ tay nhấc thử món đồ đó, song nó cứ xuyên thẳng qua tay tôi. Thấy vậy tôi liền lùi lại để Tun thắp nhang.Sau đó đồ liền xuất hiện trong tay tôi.Tôi không nhịn nổi mà cảm thấy hiếu kì với đồ mà đối phương mang đến lần này. Bình thường Tun sẽ phải mang chocolate hay thịt thà đến chứ. Dù đây cũng được cho là chocolate và thịt đi chăng nữa thì nó vẫn hơi khác biệt so với những lần trước."Em định lần này đến trò chuyện với anh nên mang theo đồ dễ ăn, không biết anh có thích hay không nữa?" Tun nói, chân vắt chéo ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, tách biệt với khu mộ. Chỗ đó vừa hay là nơi ánh sáng không thể chiếu tới."Thích chứ. Chỉ cần Tun mang đến là anh vui rồi." Tôi vội đáp lời. Thật ra tôi ăn gì cũng được cả. Thi thoảng đổi món cũng tốt vì mấy năm rồi tôi toàn ăn những món quen thuộc đến mức chán luôn. "Nhưng chỗ này dơ lắm. Ngồi ở đây coi chừng dính quần áo hết.""Không sao. Lát phủi đi là được mà." Tun nói trong khi kéo balô lại gần. "Tận 2 năm rồi em mới được nói chuyện với anh có một chút. Chưa kể năm sau em không đến được. Lần này em định trò chuyện với anh thật lâu. Anh sẽ không phải cô đơn nữa."Nghe vậy tôi liền không nhịn nổi mà cảm thấy vui trong lòng, song cố kiềm chế niềm vui đó lại. Dù là có để lộ ra nụ cười cũng kệ.Tôi ngồi thụp xuống bên cạnh đối phương, một tay cầm theo ly cacao và sandwich."Sao hả? Có chuyện gì muốn kể không?" Tôi hỏi đối phương trong lúc cắn một miếng sandwich rồi uống một ngụm nước."Chuyện là em có người thích rồi."Phụt!"Khục khục!" Tôi ho lấy ho để một cách đau đớn đến mức chảy cả nước mắt, mặt thì đỏ au. Tun thấy tôi ho như vậy liền tỏ vẻ tội nghiệp như thể muốn vỗ lưng cho.Điên thật! Đây chính là câu nói tôi không muốn nghe nhất trên đời."V...vậy sao?...Ai th���?" Tôi giả vờ mạnh mẽ trong khi tay chân đang run lẩy bẩy, sau đó hỏi ngược lại đối phương. Cũng may là tôi ho đến chảy nước mắt, nếu không lệ tuôn rơi đúng nghĩa luôn."Bạn cùng khóa gặp lúc phỏng vấn thôi." Tun nói bằng giọng bình thản như thể đang nói chuyện trời, đất, không khí. Trái ngược với cảm xúc của tôi, trong lòng bây giờ như đang có bão tố.Tôi ép chặt lồng ngực, tự nhủ mình phải bình tĩnh dù hai tay run bần bật như thể bị ma nhập dẫu tôi đã là ma sẵn đi nữa. "V...vậy...cô ấy là người như thế nào?""Kiểu dễ thương. Cô ấy là người rất năng động và hoạt náo.""Thì là...bình thường...Tun thích tuýp người như vậy hả?" Tôi hỏi lại cậu ấy, cố dặn lòng phải thật tĩnh tâm. Không biết tôi nên cảm thấy thế nào trước tiên đây? Bất ngờ hay chợt òa khóc? Tất cả gần như ùa ra cùng một lúc."Vâng." Tun đáp trước khi ngừng lại một lát rồi nói tiếp. "Nhưng để nói thì cũng khó nói lắm. Em không có mẫu người trong mộng nên người trong mộng và người em thích chính là một."Với sự hỗn loạn trong tâm trí, tôi đành im lặng. Tính cách của người mà Tun thích hoàn toàn trái ngược với tính cách của tôi. Tôi không phải là người năng động, không phải người hoạt náo hay thích giao tiếp với người khác như vậy. Nói đến đây cảm giác khó chịu bỗng lớn dần trong lòng, như thể bị tát rồi hắt cho một gáo nước lạnh.Tôi nhấp một ngụm cacao rồi gặm thêm một miếng sandwich, không hé môi nửa lời ngoài việc im lặng ngồi nghe Tun kể chuyện. Sau đó cậu ấy kể với tôi về chuyện học hành thi cử và những chuyện linh tinh khác mà tôi có cái hiểu cái không vì còn bận suy nghĩ về những điều vừa nghe.Nào là chuyện bố không muốn cậu ấy đi Thanh minh, nào là chuyện Tun có người thầm thích."Nhắc mới nhớ, sao em lại cãi nhau với bố?" Tôi hỏi khi nhớ đến chuyện này."Sau ngày mẹ mất, bố trở nên vô cùng nghiêm khắc với em." Tun nói sau khi nghĩ một lúc lâu. "Nào là ép em thi vào khoa mà bố muốn, rồi nhiều thứ khác nữa. Nó hơi không thoải mái. Nói qua nói lại em chịu không nổi nên đã cãi nhau với bố rồi từ đó không còn nói chuyện với nhau nữa."Tôi gật đầu ra vẻ thấu hiểu. Nếu tôi không từng chứng kiến cảnh bố Tun xoa đầu cậu vài năm trước, có lẽ tôi đã nghĩ rằng bố của cậu ấy là một người rất nhẫn tâm."Chắc em phải qua vái lạy mẹ đây." Tun nói, giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn rồi đứng dậy khoác balô lên vai. "Vậy em đi trước nhé. Năm sau lại gặp.""Đi đường an toàn nhé." Tôi chúc, đoạn vẫy tay chào tạm biệt đối phương. Tuy nhiên tự dưng nhớ ra một chuyện nên nhanh chóng giữ tay người đối diện lại.Và rồi nó xuyên qua tay tôi.Tun dừng chân với hành động của tôi trước khi đứng lại tỏ ý muốn chờ xem tôi nói gì."Năm sau...vẫn đến đúng không...?" Tôi hỏi đối phương bằng giọng vô cùng nhỏ.Dù tôi không biết bây giờ mình có vẻ mặt như thế nào nhưng cá chắc là rất tệ."Chắc chắn rồi." Tun nói trước khi xoa đầu tôi như muốn vỗ về, song cậu ấy ngừng lại khi chợt nhớ ra điều gì đó nên vội rút tay về. "Xin lỗi đã lỡ xoa đầu. Nhưng em sẽ không bao giờ bỏ anh một mình đâu. Vậy cho nên đừng khóc nhé."Tôi mà khóc ư...Làm gì có."Vậy...nếu có quen với cô ấy thì năm sau chụp hình đưa anh xem với nhé." Tôi miễn cưỡng nói dẫu cổ họng khô khốc như thể bị tắc nghẽn.Không biết tôi đã làm cách nào để có thể nói ra được câu đó.Nhưng đồng thời nó cũng là câu nói miễn cưỡng và khó khăn nhất trong cuộc đời này.Càng nói mắt tôi lại càng rưng rưng. Tôi cố kiềm nén cảm xúc lâu ơi là lâu, đến lúc đối phương chuẩn bị đi thì lại bùng phát."Rồi, không có khóc." Tun nói khi cúi thấp người xuống ôm tôi vào lòng. Nó hẳn phải là cái ôm lạnh lẽo vì tôi chẳng thể cảm nhận được thân nhiệt của đối phương. Tuy nhiên, có thể là do tự tưởng tượng mà tôi cảm giác nó vô cùng ấm ấp. "Năm sau em sẽ tới tìm anh."Tôi cúi đầu không nói gì, cũng chẳng nghĩ sẽ giải thích hiểu lầm lúc tiễn đối phương ra xe.Mãi cho đến khi chiếc xe ấy khuất dạng.Tôi mới nhận ra rằng hai bên má đã ướt đẫm bởi nước mắt.------------------------------------------------------------------[Hết chương 6]

Tôi dành thời gian rất lâu trước khi tự nhủ với lòng phải bình tĩnh và không được khóc nữa.Ngay khi biết mình lỡ khóc mà không hề nhận ra, nước mắt liền chảy như nước tràn bờ đê, như thể toàn bộ sức chịu đựng hoàn toàn sụp đổ.Tôi chết rồi, cho nên không nên thấy đau mới phải.Nhưng lạ làm sao tôi cứ cảm thấy nhức nhối trong lồng ngực từ lúc nãy. Cho dù có cố gắng hít thở hay tự nhủ với lòng phải bình tĩnh ra sao, cảm giác đau vẫn còn đó và nước mắt vẫn cứ rơi.Suốt th��i gian qua tôi đã cố tìm việc gì đó làm để quên đi nỗi đau này, để không phải nhớ đến chuyện ngày hôm đó. Có thể do trước đây tôi vốn là người hay lo nghĩ. Phàm là những chuyện cần phải nhọc lòng tôi càng không thể nào thôi suy nghĩ.Không biết tôi đã dành tổng cộng bao nhiêu thời gian cho việc suy nghĩ. Tôi không thể ngừng nghĩ đến chuyện này, song càng nghĩ đến nó tôi lại càng đau buốt trong lồng ngực không thở nổi.Nhận thức lại lần nữa thì đã là mùa hè. Tôi tốn thời gian để suy nghĩ đến mức bắt đầu để ý tới thời gian bên ngoài là khi xuất hiện âm thanh nhộn nhịp của những dòng người tấp nập. Một mùa Thanh minh lại đến. Tôi chăm chú ngồi đợi cậu ấy dù trong lòng vẫn không khỏi ủ rũ với chuyện xảy ra vào năm ngoái.Tôi biết mình không phải con người tốt đẹp gì. Dù tôi mong cậu ấy có được hạnh phúc nhưng thật tâm tôi vẫn muốn Tun không được như ý nguyện.Tôi thích cậu ấy. Dù để cậu ấy thích lại tôi là một việc không thể nào xảy ra.Thế giới của tôi chỉ có cậu ấy.Nhưng thế giới của cậu ấy lại có quá nhiều những mối quan hệ khác.Vậy thì tại sao Tun phải chọn một người đã chết, hơn nữa lại chỉ gặp nhau mỗi năm một lần?Đã nhiều lần tôi nhịn không nổi mà nghĩ rằng cậu ấy làm vậy chỉ vì tội nghiệp tôi, không tồn đọng mục đích gì khác hơn. Thế mà tôi lại đón nhận sự tội nghiệp như nước nhỏ giọt đó, sau cùng biến nó làm động lực sống một cách mãn nguyện.Tôi ngồi đợi chỉ mấy ngày thôi nhưng có cảm giác như dài đằng đẵng vì quá hụt hẫng. Trong khoảng thời gian đó tôi có rất nhiều chuyện để suy nghĩ, chẳng hạn như là Tun có đạt nguyện ước hay chưa, hoặc là dạo này đối phương sống như thế nào.Sau đó vài ngày, chiếc xe mà tôi nhìn đến quen mắt lại tới.Lần này vẫn chỉ có Tun tự mình lái xe đến. Tôi cảm thấy nhẹ lòng vì nếu có bố hoặc người khác, hai chúng tôi sẽ không thể nói chuyện với nhau.Tôi nhìn người đang khoác balô trên vai, tay xách theo một chiếc chiếu. Không biết có phải lần trước tôi chê dơ không mà lần này đối phương lại mang theo chiếu.Sau khi vái lạy ngôi mộ kế bên tôi xong, Tun bước sang thắp nhang cho mộ của tôi, sau đó mới bày đồ cúng lên bệ."Nước đỏ với xiên que hả?" Tôi vừa hỏi nhìn thứ nước màu đỏ trong ly một cách ngờ vực trước khi nói tiếp một câu chòng ghẹo. "Anh không phải ông địa đâu nhé.""Em đâu có nói anh là ông địa đâu." Tun nói trong lúc vẫn không thể ngừng bật cười vì câu nói ban nãy của tôi. "Vì em thấy người ta thích cúng người quá cố bằng nước màu đỏ nên em mới nghĩ nếu anh chết rồi thì chắc là cũng thích."

"Người ta cúng nước đỏ là để thay cho máu, còn anh không thích uống máu đâu nhé." Tôi đáp trong lúc nhìn người kia thắp 3 nén nhang rồi cắm vào bát hương. Sau đó đồ cúng liền hiện lên tay tôi.Tôi ngồi bệt xuống chiếu rồi nhấp một ngụm nước đỏ trong ly. Thật ra thì tôi chẳng thích uống nước đỏ lắm vì màu của nó nhìn cứ đáng sợ thế nào ấy. Thế nhưng uống thử rồi mới phát hiện hương vị cũng khá ngon."Lâu rồi không gặp, em ổn chứ?" Tôi hỏi trong lúc đặt ly nước đỏ bên cạnh rồi bắt đầu thưởng thức xiên que."Em ổn. Còn anh? Đã khá hơn chưa?" Tun hỏi tôi khi dịch người lại gần hơn. "Xin lỗi nhé. Năm ngoái em có việc phải đi nên không ở lại được đến khi anh ngừng khóc.""À...à...Không sao." Tôi trả lời lắp ba lắp bắp khi nhớ đến chuyện đáng xấu hổ của năm ngoái. Nhọc công giấu kín tâm tư bao lâu nay, đùng cái bị lật tẩy, thật chỉ muốn chết quách cho xong. Nhớ đến chuyện khóc bù lu bù loa lên làm mắc cỡ ơi là mắc cỡ. "Sẵn tiện, em với cô gái ấy sao rồi?"Tun im lặng một lát rồi quay sang nhìn tôi. Điều đó làm tôi vô tình chạm phải ánh mắt của đối phương. Giây phút ấy, nỗi sợ hãi dâng trào đến mức tôi phải cụp mắt để né tránh ánh nhìn."Em quên nói. Em và cô ấy đã hẹn hò rồi."Tôi chết lặng một lúc lâu.Không quá bất ngờ so với dự đoán của tôi là bao. Tun tốt bụng, ấm ấp, lại có sức cuốn hút như thế, con gái đồng ý yêu cũng chẳng có gì lạ. Đến tôi là con trai còn thích một cách mơ hồ mà.Tôi không biết mình nên phản ứng như thế nào cho đúng nữa.Dẫu biết mình nên thể hiện ra sự vui mừng thì mới phải đạo, song tôi lại ở trong tình trạng đến mở miệng cũng mở không nổi.Ít ra cũng còn may là không uống nước như lần trước, nếu không đảm bảo sặc là cái chắc."Vậy sao...?" Tôi nặn ra một nụ cười khiên cưỡng trước khi quyết định đổi chủ đề sang chuyện khác. Tuy nhiên, đối phương đã cắt ngang trước."Nhưng em chia tay với cô ấy luôn rồi." Tun nói kèm tiếng thở dài, dường như có vẻ không hài lòng. "Em tin tưởng nên mới kể cho cô ấy nghe. Thế mà cô ấy lại đi nói trong khi em đã dặn đi dặn lại là không được nói với ai khác. Bố biết chuyện nên em chia tay cô ấy."Tôi lập tức quay sang nhìn mặt người kia sau khi nghe thấy vậy.Tôi thừa nhận cảm xúc ban đầu là vui sướng, nhưng rồi cảm xúc tiếp theo liền trở thành tệ hại sau khi vô tình nảy sinh ra cảm giác đó."Như thế không quá nhẫn tâm sao...? Cô ấy chỉ sai có một lần duy nhất thôi mà.""Như vậy là tốt lắm rồi." Tun đáp bằng giọng bình thản. "Nếu em hẹn hò với một ai, em muốn chọn người có thể tin tưởng được để làm bạn gái, không phải người đem chuyện của em đi kể hết người này đến người khác.""Cơ mà..." Tôi nói trước khi ngừng lại một chút. "Tun kể chuyện gì với cô ấy thế?"Ngay khi vừa hỏi xong tôi liền nhớ ra đó hẳn là một bí mật. Bằng không Tun đã không tức giận đến mức đòi chia tay. "Chuyện mà em cãi nhau với bố." Tun nói trước khi làm ra vẻ vừa nghĩ suy ra điều gì đó. Sau đó người kia cầm điện thoại nên xem rồi quay sang nhìn tôi. "Anh Met, em từng kể anh nghe là có lần em gặp một linh hồn phải không?"Tôi im lặng gật đầu."Em thắc mắc tại sao anh lại chết vậy?""Lên cơn đau tim." Tôi nói trước khi giải thích thêm. "Từ khi sinh ra anh đã bị bệnh tim rồi. Xui xẻo làm sao lúc phát bệnh không có ai nhìn thấy nên mới chết."Tun chẳng nói chẳng rằng một lúc, nét mặt của đối phương không có vẻ gì là vui khiến tôi bắt đầu cảm thấy ngờ ngợ. "Anh Met...Lúc anh chết có camera quan sát không?""Anh không nhớ nữa. Nhưng anh nghĩ là có...Ờ, sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?" Tôi hỏi bằng giọng nghi hoặc. Càng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của đối phương tôi càng thấy bất an."Anh cũng tầm tuổi với chị gái mà em từng gặp." Tun lên tiếng trước khi trầm tư một lúc lâu, dường như đang lưỡng lự không biết có nên nói ra hay không.Tôi ôm gối đợi nghe điều người kia sắp nói một cách điềm tĩnh."Chị gái đó bị chết đuối. Lúc chết chị ấy nhìn thấy người quen trơ mắt đứng nhìn, không chịu giúp nên mới nhờ em đi nói với cảnh sát. Thời gian trôi qua, em không giúp được vì cảnh sát không tin lời em."Tôi trợn trò mắt ngạc nhiên sau khi nghe những lời đó. Mãi đến khi lấy lại được ý thức, tôi mới bật ra một tràng cười lớn."Đừng nói là Tun nghĩ có người nhìn thấy anh lúc anh hấp hối nhưng không chịu đưa tay giúp nên anh mới như thế này nhé."Tôi trêu đối phương, những mong người kia sẽ bật cười thành tiếng hoặc mỉm cười.Nhưng Tun lại tuyệt nhiên im lặng, im lặng đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ."Em chỉ nghĩ là biết đâu được nên mới hỏi thử." Tun nói trước khi ngừng lại một chút. "Có thể thật ra anh vẫn chưa đến lúc phải chết song do có người không chịu cứu nên anh mới như thế này.""Nhưng..." Tôi cướp lời đối phương rồi nghẹn lại ở đó. Não tôi vẫn còn rối rắm với chuyện vừa nghe đến mức không thể nào sắp xếp những điều muốn nói.Thật sự thì chuyện mà Tun nói cũng không phải là không có khả năng.Việc tôi không nhìn thấy ai không có nghĩ là không có ai ở đó. Có thể họ đứng trong góc khuất hoặc đứng ở chỗ mà tôi không nhìn thấy được.Nhưng mà nó..."Nhưng mà anh làm gì có kẻ thù." Cái này là chuyện duy nhất tôi dám khẳng định chắc chắn.Trong khi cả cuộc đời tôi gần như chẳng nói chuyện với ai ngoài bố mẹ, bác sĩ và y tá ở bệnh viện. Cho nên làm sao có thể có người ghét tôi đến mức muốn tôi chết chứ? "Tun có thể không biết, thật ra lúc còn sống anh gần như không nói chuyện với ai ngoài bố mẹ và bác sĩ." Nhớ tới thực tế phũ phàng này, tôi bắt đầu bình tĩnh hơn rồi nói tiếp bằng giọng nhỏ nhẹ.Không biết là do tôi cần nói cho Tun biết hay là nói để an ủi cho bản thân bớt sợ nữa đây.Tun im lặng sau câu nói của tôi, im lặng lâu thật lâu như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, chịu không nổi sự ngột ngạt này nữa nên tôi đành lên tiếng trước."Kệ đi." Tôi quyết định cho qua dẫu vẫn còn bận lòng không ít với chuyện mà Tun nói. "Dù gì nếu có chuyện muốn tâm sự thì cứ nói anh nghe nhé. Vì anh không phải người thích nói đến vậy. Với cả cho dù có kể cũng chẳng ai nghe thấy."Có thể là vì thấy tôi không muốn nói đến chuyện này nên Tun không tiếp tục nữa.Sau đó cậu ấy kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe. Nào là chuyện ở đại học, chuyện của bố. Nhưng hình như Tun có vẻ đặc biệt bất mãn với chuyện của bố nên tâm sự hết với tôi.Mãi cho đến khi nhận thức lại thì đã là gần 12 giờ trưa. Tôi mải nói chuyện với Tun trong suốt gần 2 tiếng đồng hồ. Thấy vậy tôi liền giật mình trước khi nói lời xin lỗi vì đã giữ cậu ấy lại lâu thế này."Xin lỗi vì đã khiến em chậm trễ nhé. Trong khi em còn phải đi viếng mộ mẹ nữa mà.""Không sao. Em đi viếng mẹ trước khi đến gặp anh rồi." Tun nói rồi làm động tác như muốn xoa đầu tôi. Sau đó đối phương khựng lại rồi nhanh chóng rụt tay về. "Xin lỗi, em không cố ý. Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt anh lúc em sắp đi, em lại muốn xoa đầu hoặc ôm ấp vỗ về."Mặt tôi ấy hả...?Tôi giơ tay ra sờ mặt mình nhưng không thấy nó lạ ở chỗ nào.Không biết tôi đã làm ra vẻ mặt gì mà khiến người khác muốn xoa đầu vỗ về nhỉ? Nếu được, tôi muốn soi gương xem biểu cảm của bản thân lúc này. Kẹt cái có soi thì gương cũng không phản chiếu được bóng của tôi."Vậy em đi trước nhé. Anh chăm sóc bản thân nhé." Tun nói, cùng lúc thấp người xuống ôm tôi thật chặt. Tôi nở nụ cười vui sướng trước khi xoa đầu đối phương. "Cảm ơn anh rất nhiều vì đã nghe chuyện của em."Tôi gật đầu tỏ ý hiểu, không nói gì thêm ngoài việc tiễn đối phương ra xe. Khi Tun đã yên vị trên xe, đối phương bỗng hạ cửa kính xuống."Bình thường anh ngồi xe được không?" Tun nói trước khi nở một nụ cười. "Nếu anh ngồi được thì em sẽ lái xe đưa anh đi chơi, có được không?"Tôi mở mắt to hết cỡ cùng với sự vui mừng vì lời mời đó trước khi vội vàng gật đầu đồng ý ngay lập tức mà không cần đến thời gian suy nghĩ. Nhưng dù cho tôi có cố gắng trèo lên xe đến đâu, chân tôi cũng không tài nào đặt được lên sàn xe.Tôi thử hết lần này đến lần khác một lúc lâu cho đến khi hoàn toàn bỏ cuộc."Anh không lên xe được, chắc là không đi chơi cùng được rồi. Xin lỗi nhé." Tôi nói trước khi gửi một nụ cười từ biệt tới cậu ấy rồi vẫy tay.Tun có vẻ thất vọng vì tôi không thể đi cùng, nhưng sau màn từ biệt cậu ấy cũng chấp nhận số phận mà lái xe đi.Tôi nhìn Tun lái chiếc xe đi khỏi đó mà trong lòng vẫn còn chìm đắm trong mớ suy nghĩ về điều ban nãy Tun vừa nói.Có người ghét tôi đến mức muốn tôi chết ư...?------------------------------------------------------------[Hết chương 7]

Tôi chưa từng nghĩ tới trường hợp lúc mình chết có người nhìn thấy nhưng không chịu giang tay ra cứu giúp.Tôi suy nghĩ rất lâu. Những lời của Tun khiến tôi cứ lẩn quẩn trong vòng suy nghĩ tựa con thuyền đang chèo chống giữa biển to sóng lớn, song tôi vẫn không thể tìm ra điểm kết thúc cho chuyện này nên cuối cùng tôi không nghĩ nữa rồi chuyển sang chú tâm với việc nhấc thử đồ vật lên.Ban đầu tôi định nhấc thử ly nước đỏ, song nghĩ lại chẳng may nó trượt khỏi tay làm đổ nước ra thì chắc chắn sẽ làm dơ hết cái bệ. Sau cùng tôi đành đổi thành nhấc thử xiên thịt nướng.Vậy mà tôi nhấc lên được.Tôi nhấc túi thịt xiên lên bằng tay rồi xoay tới xoay lui xem xét. Nó ở trong tay tôi một lúc trước khi rớt xuống đất.Lần này tôi lại cố nhấc lên một lần nữa. Mãi đến khi nhấc thử chán chê rồi thì tôi mới tập trung nhấc túi thịt xiên từ dưới đất đặt lại lên bệ. Bỗng một âm thanh chợt vang lên.

"Chết mất thôi. Sao đám cỏ này lại dài ra nhanh thế này?"Tiếng của bà bác chứ ai.Dường như giọng của bà bác có sức công phá vô cùng dữ dội. Túi thịt xiên trôi tuột khỏi tay tôi ngay lập tức. Sau đó, dù tôi cố gắng đến đâu cũng không tài nào nhấc nó lên được nữa. Tôi bắt đầu thở dài rồi mặc kệ luôn.Từ việc thử nhấc đồ lên, tôi nghĩ khả năng cao là nếu có người nhìn thấy, tôi sẽ không thể nhấc được. Nhưng nếu không có ai nhìn thấy, tôi sẽ nhấc được một chút trước khi nó xuyên qua tay tôi.Tôi mất thời gian khoảng gần 2 tháng để kiểm chứng xem điều bản thân nghĩ đúng hay không. Sau khi rút ra được kết luận chắc chắn thì tôi mới biết nó đúng như tôi nghĩ thật.Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến việc cầm nắm đồ vật vì tôi nghĩ trở thành linh hồn thì không thể chạm vào đồ vật. Song chuyện Tun mời tôi đi ngày hôm ấy làm tôi bức rức đến mức quyết tâm ngồi lên cho bằng được.Nghĩa là nếu tôi muốn ngồi trên xe thì tôi phải trèo lên làm sao đó để Tun không nhìn thấy.Được rồi. Lần này nếu Tun mời tôi lên xe ngồi chơi lần nữa, tôi sẽ leo lên ghế sau.Sau khi gỡ được khúc mắc trong lòng, tôi liền ra ngoài dạo chơi vòng vòng để đợi đến mùa hè tiếp theo......................................................Lần này Tun chỉ vác theo một cái ba lô, không xách theo chiếu nữa. Nhìn thấy vậy tôi liền nhịn không nổi mà cảm thấy kỳ lạ nhưng vì thấy đối phương đang bận rộn nên tôi không mở miệng hỏi han hay nói năng gì cả. Vái lạy xong những ngôi mộ kế bên, cậu ấy đứng dậy rồi quay sang nhìn tôi."Em nghĩ ra cách để đưa anh lên xe rồi." Tun nói trong lúc thu dọn đồ đạc cất vào balô, sau đó bước thẳng ra chỗ xe. "Đi theo em nào. Có một nơi em muốn đưa anh đi."Tôi đi theo đối phương mà không hề từ chối lời mời gọi đó vì ngay từ đầu tôi đã định sẵn sẽ đi theo rồi. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc và muốn đặt câu hỏi chính là cách mà Tun nói và nơi chốn mà cậu ấy sẽ dẫn tôi đi.Tun đi trước dẫn đường rồi mở cửa ghế phụ bên cạnh ghế lái cho tôi. May mắn là không có ai xung quanh đây, nếu không chắc là sẽ xuất hiện những ánh nhìn khác lạ dành cho chúng tôi mất. Nhìn hành động của cậu ấy, tôi nhịn không nổi mà bật cười buông một câu chòng ghẹo."Không cần mở cửa cho đâu. Dù sao anh cũng đi xuyên qua được mà." Tôi nói trong khi giọng vẫn còn đan xen tiếng cười. Nhưng rồi tôi cũng leo lên ngồi rồi sững người nhớ tới một sự thật.Khoan đã...Sao tôi lại ngồi được nhỉ?

Lúc tôi trèo lên xe, trong một khoảnh khắc tôi quên béng đi phải nói với Tun rằng nếu cậu ấy nhìn lúc tôi đang ngồi, tôi sẽ trôi tuột khỏi xe ngay lập tức.Hoặc dẫu không nhìn thì tôi cũng chỉ ngồi được một chút thôi.Tôi quay sang nhìn Tun theo phản xạ.Chúng tôi chạm mắt nhau trong vài giây. Tun nhìn tôi trước khi đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.Tiếng đóng cửa mơ hồ khiến tôi hoàn hồn lại. Tôi nhìn xung quanh với một sự bối rối và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Tun nhìn bộ dạng hoang mang của tôi liền nh��n không nổi mà phì cười trước khi cầm vật gì đó lên."Đèn nhang đó ạ." Người kia giải thích khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của tôi. Nghe vậy tôi liền xích mặt lại gần hơn.(Hình minh họa của đèn nhang, giờ tớ mới biết đến sự tồn tại của cái này :)))

Bộ dạng của tôi lúc này chắc là không khác gì đứa trẻ lúc bước vào cửa hàng đồ chơi."Còn có thứ này nữa à?" Tôi hỏi, giọng không giấu nổi sự hiếu kỳ. Tôi nhìn bát đèn nhang gần như không chớp mắt. Mãi cho đến khi Tun đặt thứ đó vào chỗ để nước trong xe tôi vẫn không cách nào rời mắt khỏi nó.Công nghệ đã phát triển xa đến mức này rồi hả ta...Tôi chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng, nhịn không nổi mà trầm trồ với món đồ trước mặt. Đến lúc phát hiện ra Tun cũng đang nhìn mình không chớp mắt, tôi lập tức dời ánh mắt ra cảnh vật ở ngoài xe để chữa ngượng vì trót cư xử không khác gì một đứa trẻ con."Có chứ. Nhưng bình thường người ta không sử dụng vì nó mắc, với lại cũng không đáng tiền nữa." Tun nói trong khi bắt đầu cho xe lăn bánh. Tôi quay sang nhìn người bên cạnh một lúc trước khi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài xe với sự háo hước.Lâu lắm rồi tôi mới ngồi xe hơi. Chắc cũng gần 20 năm rồi. Lần này có cơ hội ngồi lại khiến tôi nhịn không nổi mà hồi tưởng về khoảng thời gian lúc tôi còn sống."Tun lái xe đi đâu vậy?" Tôi lên tiếng hỏi đối phương trong khi mắt vẫn không hề rời khỏi cảnh vật ngoài xe."Lát nữa đến nơi anh sẽ biết." Tun trả lời vô cùng mập mờ, song tôi quyết định không hỏi thêm ngoài việc tán gẫu giết thời gian."Tại sao về sau này khi Tun tự lái xe đến được, Tun lúc nào cũng chỉ đến duy nhất vào mỗi hôm nay thôi?" Sau khi hỏi trời hỏi đất đã đời, tôi quay sang hỏi tới chuyện này. Trong một khắc tôi nhận ra đối phương sững người, nhưng chỉ là một khắc thôi."Anh nhận ra hả?""Ừ..."Nhận ra chứ...Không nhận ra thế nào được khi tôi chờ đợi cậu ấy đến mỗi năm. Thời gian đầu lúc Tun còn đến cùng gia đình thì không có ngày nhất định nào cả. Nhưng từ sau khi Tun tự đi một mình, Tun lúc nào cũng chỉ đến vào một ngày duy nhất.Mặc dù ở chỗ của tôi không có lịch hay đồng hồ, song tôi vẫn hay xem trộm thời gian từ nhà tang lễ đặt gần nghĩa địa."Đó là ngày quan trọng của em nên em muốn đến vào hôm nay."Tôi không hiểu lắm ý tứ trong câu trả lời nên định bụng sẽ hỏi kỹ hơn xem ngày quan trọng đó có ý nghĩa như thế nào. Bỗng xe dừng một cách đột ngột khiến tôi ngưng toàn bộ suy nghĩ rồi quan sát xung quanh bên ngoài xe.

Đây là đâu thế này...Có vẻ như tôi đã đi xa khỏi nghĩa địa đó. Từ việc chỉ nhìn thấy đất đỏ, cây cối, bây giờ xung quanh tôi lại bắt đầu xuất hiện nhà cửa và các toà cao ốc.Tun cho xe vào bãi đậu trước khi mở thắt lưng an toàn ra rồi bước xuống. Thấy vậy tôi liền ra khỏi xe và đi theo, không quên ngó nghiêng xung quanh."Nhà hàng hả...?" Tôi buột miệng nói lúc theo chân cậu ấy vào nhà hàng. Câu hỏi không cần đến sự hồi đáp. Tuy vậy tôi nhíu mày nghi hoặc khi thấy Tun đi về phía cửa bên hông thay vì cửa phía trước nhà hàng.Tôi bám theo cậu ấy không rời nửa bước. Lúc này có một nhân viên bước ra đón rồi nói gì đó với Tun. Sau đó người nhân viên đi trước dẫn đường giống như là muốn chúng tôi đi theo.Tôi quan sát sự việc xảy ra một cách im lặng, nhưng hai chân vẫn tiếp tục sải bước theo. Đến khi bước vào cánh cửa tôi mới nhận ra đó là một đại sảnh dài. Nhìn qua liền có cảm giác như là một khách sạn sang trọng.Trong lúc đang bận trầm trồ với cách bài trí của đại sảnh, Tun rảo bước đi thẳng đến phòng sâu nhất ở bên trong.Tôi đi theo cậu ấy mà không dám hỏi gì hết. Không phải là tôi không muốn hỏi mà là vì có mặt nhân viên ở đây nữa. Cho nên dù Tun nghe được câu hỏi của tôi thì cũng không thể trả lời.Tới nơi người nhân viên đó xin phép ra ngoài, cùng lúc đó Tun bước vào trong phòng. Tôi vội đi theo vào trong luôn.Bên trong phòng rộng rãi và được trang hoàng theo phong cách sang trọng, chính giữa kê một cái bàn ăn.Đương lúc tôi còn đang bận mắt tròn mắt dẹp, Tun đã đi tới đóng cửa phòng lại. Âm thanh đó khiến tôi dừng mọi suy nghĩ và quay sang nhìn đối phương.Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi."Tại sao lại đưa anh đến đây?" Tôi hỏi, mắt vẫn nhìn theo Tun bước tới ghế ngồi. Thấy vậy tôi cũng ngồi theo."Thì em đưa anh đi ăn rồi nói chuyện thôi." Tun nói bằng tông giọng êm tai trong lúc rút điện thoại ra nhấn xem gì đó. "Không cần lo. Giá đồ ăn cũng không mắc đến vậy đâu.""Thật không...?" Tôi nói với giọng không tin tưởng lắm. Nhìn đại sảnh rồi đồ đạc trong phòng cũng biết nó đắt cỡ nào. Nhưng nếu đối phương đã cương quyết là trả nổi thì tôi cũng không nhắc đến chuyện này nữa. "Vậy...Ờ, nói ở đó cũng được, không cần đưa anh tới nhà hàng thế đâu.""Dạo này thời tiết nóng lắm. Với cả em có chuyện muốn nói dài lắm nên quyết định đưa anh đến ăn phòng riêng như thế này thì hơn."Sau khi nghe như vậy tôi bắt đầu hiểu ra mọi chuyện. Vì tôi chết rồi nên không thể cảm nhận được ánh nắng hay sự nóng bức. Nhưng có lẽ Tun cảm thấy nóng nực vô cùng. Với lại cũng có nhiều chuyện muốn nói nên mới đưa tôi đến đây."Chuyện gì thế?""Thì là...Anh còn nhớ chuyện em nói năm ngoái không?"Tôi im lặng một lúc lâu sau câu nói đó như thể đang tập trung suy nghĩ. Cho đến khi nhớ ra tôi liền phát ra một tiếng "à" trong cổ họng."Là...có người nhìn thấy anh chết mà không chịu giúp ấy hả?""Em đã thử nghĩ đến chuyện này rồi." Tun nói bằng tông giọng êm tai trước khi dừng lại khi nhân viên bưng thức ăn lên. Đến khi nhân viên bước ra ngoài cậu ấy mới nói tiếp. "Có khi nào nếu anh chết thì sẽ có người được hưởng lợi không?"Tôi im lặng một lúc vì câu nói đó, sau đó mới nhỏ giọng lên tiếng. "...Như thế nào?""Như là tài sản thừa kế chẳng hạn?" Dáng vẻ của Tun có phần hơi nghiêm túc hơn thường ngày. Có thể là vì cậu ấy muốn giúp tôi.Tức là giúp tôi đầu thai để không phải lang thang ở trần gian này nữa."Nhưng mà...anh không có anh chị em. Bố mẹ của anh cũng không có anh chị em. Cho nên ngoài anh ra thì gia đình không còn ai khác." Tôi trả lời trước khi nặn ra một nụ cười. Không biết vì tội nghiệp bản thân hay vì điều gì khác mà tôi lại mỉm cười. "Cảm ơn nhiều nhé vì đã giúp anh."...Nhưng chắc là không được rồi...Tôi định nói tiếp nhưng nghĩ tới nghĩ lui không nên nói thì hơn. Thực ra tôi khá hài lòng với tình trạng hiện giờ của mình. Hơn nữa việc đi tìm bằng chứng trong khi nó đã trôi qua gần 20 năm không dễ tí nào.Giờ này có lẽ tất cả thông tin đã bị xoá sạch rồi cũng nên.Có lẽ tôi không thể làm gì khác ngoài chờ đợi đến lúc bản thân thực sự chết đi và cố gắng tận dụng cuộc đời trống trải của mình để góp nhặt hạnh phúc nhiều nhất có thể."Em không thích anh cười như vậy." Tun nói bằng tông giọng ảm đảm trong khi 2 mắt vẫn nhìn tôi chăm chú. "Nó u buồn đến nỗi khiến tâm trạng em cũng tệ theo."Tôi câm nín, không biết mình đã để lộ ra nụ cười như thế nào. Nhưng có lẽ trông nó rất khiên cưỡng.Có khi nào Tun hiểu lầm tôi buồn vì không thể đi đầu thai không nhỉ. Nhưng nào có. Tôi buồn là vì vừa nhận ra đó mãi chỉ là tình yêu đơn phương, đối phương không hề có ý tứ gì với việc giúp đỡ tôi đi đầu thai.Lúc này tôi không hề cảm thấy muốn đi đầu thai t�� nào cả.Nếu được chọn, tôi muốn ở bên cạnh Tun mãi mãi.Tôi thừa nhận rằng sự lựa chọn đó có thể rất ngớ ngẩn. Nhưng tôi muốn ở cạnh đến khi nào cậu ấy không còn hơi thở hoặc giả tôi phải ra đi trước.Có lẽ Tun cất công đến ngồi nói chuyện với tôi là vì lúc ấy tôi lỡ bật khóc trước mặt đối phương.Cho nên cậu ấy mới cảm thấy tội nghiệp, sợ tôi cô đơn nên mới đến ngồi trò chuyện cùng."Rồi nếu biết được người làm...Tun sẽ làm gì tiếp?" Tôi hỏi, phá vỡ bầu không khí yên ắng đến mức ngột ngạt này. "Sau đó...sẽ để anh đi đầu thai hay sao?"Nếu được, tôi muốn đứng dậy bỏ chạy khỏi đây ngay lập tức.Không phải vì sợ nghe câu trả lời.Mà là tôi bắt đầu cảm thấy sợ bản thân thật sự sẽ òa khóc ngay lúc này.Tun không đáp lại câu hỏi c��a tôi. Cậu ấy im lặng như thể đang suy nghĩ điều gì đó một lúc lâu.Xem như là may vì hình như cậu ấy cũng cảm giác gắn bó với tôi nên mới đắn đó xem nên làm thế nào tiếp theo đây."Anh Met."Tôi không thể hiện biểu cảm hay đáp trả gì. Tôi chỉ im lặng và đợi nghe đối phương nói trong khi nỗi sợ trong lòng đang lan ra khắp nơi, gần như không thể nào che đậy được.Nhưng câu nói tiếp theo của cậu ấy lại khiến tôi bất ngờ hơn cả."Anh muốn đến nhà em ở không?"--------------------------------------------------------------------

Tôi, người đang chờ nghe câu trả lời của cậu ấy liền cảm thấy không biết làm gì nữa sau khi nghe được câu nói vượt quá sự mong đợi.Sau đó bầu không khí trong phòng liền rơi vào tĩnh lặng một lúc lâu. Trong lòng tôi thầm trả lời đối phương cả triệu lần là "đi". Nhưng ngay lúc ấy một thứ cảm xúc nào đó nói với tôi rằng làm như thế là không đúng.Tại sao đang yên đang lành Tun lại rủ tôi đi...?Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác ngoài việc tội nghiệp."Thì là...qua ngày nói dối 6 ngày rồi đó." Khi không biết phải nói gì, tôi đành phải kiếm gì đó nói để che lấp đi tâm trạng lúc này, cũng cho cậu ấy cơ hội để thay đổi điều vừa nói ra ban nãy.Không phải là tôi không muốn đi.Nhưng tôi không muốn có được niềm hi vọng trong khi thật sự nó không có."Em không nói đùa."Tun nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc đến nỗi tôi bắt đầu không biết phải làm sao nữa.Tôi bóp chặt tay mình, không biết tại sao bản thân lại cảm thấy hồi hộp trong khi câu nói đó chính là điều tôi muốn nghe và muốn xin nhất."Tại sao Tun lại muốn đ��a anh đi...?""Kể từ giờ có lẽ em sẽ không thể đến đây được nữa." Tun nói, thôi không nhìn tôi nữa mà cầm nĩa ghim thức ăn trong đĩa đưa lên nhai. "Bởi vì trong họ đã quyết định sẽ bốc mộ cho mẹ rồi đem đi hoả táng."Tôi ngẩn người ra một lúc lâu.Nghĩa là nếu tôi từ chối thì sẽ không thể gặp Tun nữa. Cho nên việc chờ đợi ở đây sẽ trở nên vô nghĩa. Đồng nghĩa với việc tôi sẽ quay trở lại cuộc sống trước khi tôi gặp cậu ấy.Trong vô vàn cảm xúc, tôi không thể chối bỏ rằng tôi luôn tha thiết muốn đi cùng cậu ấy. Nhưng đồng thời sâu trong lòng tôi cũng lo sợ một điều.Tôi sợ rằng...tôi phải đối diện với sự thật mỗi ngày.

Lúc còn ở nghĩa địa, tôi không hề có cảm giác sợ phải đối mặt với sự thật đến thế. Vì nó chỉ diễn ra trong một ngày vào mỗi năm, chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến 1 tiếng đồng hồ.Cho dù đau đớn, cho dù biết rõ sự thật ra sao, tôi vẫn giả vờ che đậy cảm xúc của bản thân, không để ý đến sự thật mà chỉ cần nhìn cậu ấy hạnh phúc thôi, tôi cũng đã thấy mãn nguyện.Nhưng nếu tôi đến ở cùng mà Tun kết hôn thì tức là tôi phải chứng kiến cảnh ấy mỗi ngày.Tôi cảm giác mình đang đứng giữa ranh giới lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đ���i. Không khác với việc đứng giữa thành cầu nơi thung lũng sắp sụp là bao. Sau đó phải chọn giữa việc quay đầu lại hay đi tiếp.Chính Tun cũng cảm nhận được rằng tôi không thể đưa ra quyết định. Cho nên để cắt ngang, cậu ấy đành lên tiếng."Khoảng 2-3 tuần nữa em sẽ tới đây." Cậu ấy nói bằng giọng bình thản trong khi vẫn tiếp tục ăn thức ăn trong đĩa như thể đang nói về chuyện trời trăng mây gió. "Đến lúc đó em sẽ để thời gian cho anh Met quyết định."Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết mình vẫn còn 2 tuần nữa để suy nghĩ trước khi hỏi đến điều mình đang thắc mắc."Thế...bố em không nói gì à?" Tôi hỏi với giọng không chắc chắn lắm. Nếu bố biết Tun là người rủ ma về nhà ở thì đảm bảo chuyện sẽ không kết thúc đơn giản vậy đâu."Không sao đâu. Hiện tại em không còn ở chung với bố nữa." Đối phương nói trước khi ngừng một lát. "Từ khi vào đại học em đã chuyển ra căn hộ ở rồi. Còn bố cũng không có thời gian rảnh để quan tâm chuyện của em vì còn phải lo chuyện công ty.""Ở một mình hả...?""Vâng. Bình thường em không thích cho ai ở chung. Phức tạp lắm."Nghe câu khẳng định như vậy tôi liền cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. Nếu có người khác ở cùng, mất công tôi phải ngồi hỏi tiếp xem người đó có sợ ma hay không nữa.Sau đó Tun gợi thêm nhiều chuyện để nói. Nào là chuyện học hành, nào là chuyện cuộc sống hằng ngày.Trong lúc nghe đối phương say sưa kể chuyện, tôi liền nhận ra một điều rằng Tun kể gần như tất cả mọi chuyện cho tôi nghe ngoại trừ một chuyện duy nhất dù đó là chuyện gần gũi nhất."Còn bạn bè thì sao?"Tôi hỏi cùng với sự thắc mắc. Những năm qua Tun kể chuyện, chưa bao giờ cậu ấy kể về chuyện bạn bè cho tôi nghe. Đó là chuyện vô cùng lạ lùng. Tun lập tức ngừng ngay việc ăn. Trong một khắc tôi cảm nhận được người cậu ấy cứng lại. Vì bất ngờ hay ngạc nhiên thì cũng kệ đi. Chắc là cậu ấy không ngờ đến tôi sẽ hỏi tới chuyện này."Bình thường em không có người bạn nào là đặc biệt thân thiết cả. Nếu có thì chỉ có hồi học cấp 3 thôi."Cậu ấy nói bằng giọng bình thản nhưng câu trả lời đó lại càng khiến tôi thêm phần nghi ngờ."Tại sao chứ? Có lý do gì không...?"Tôi hơi có cảm giác lạ lùng một chút. Vì tính cách của Tun không có vẻ gì là tệ đến nỗi không có nổi một người bạn ở đại học. Cho nên chắc chắn phải có lý do gì đó.Tun tỏ vẻ không muốn trả lời câu hỏi ban nãy lắm. Đến cả tôi cũng có thể cảm giác được. Trong lúc định bụng sẽ chuyển chủ đề, đối phương đã lên tiếng trước."Những người đó đến vì muốn lợi dụng em nên em không muốn thân thiết với ai."Tôi gật đầu thấu hiểu, tay bắt đầu gắp thức ăn cho vào miệng. Dù vẫn còn nhiều thắc mắc với lời nói của đối phương nhưng nếu cậu ấy đã không muốn kể thì tôi cũng không nài nỉ làm gì."Tun có chán không khi anh không có chuyện gì để kể cho nghe?"Suốt thời gian qua tôi chỉ toàn nghe cậu ấy nói vì chuyện mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm của tôi đều không có gì đáng hồi hộp hay khác biệt. Nếu có kể thì cũng là chuyện lúc tôi còn sống, mà những chuyện đó chính tôi cũng quên gần hết rồi."Không đâu ạ. Em mới là người chỉ toàn nói. Chắc là anh chán lắm."Tôi lắc đầu phủ nhận câu nói đó. Tôi chưa bao giờ chán những câu chuyện mà cậu ấy kể. Vì nó khiến tôi nhớ về quá khứ.Sau khi đánh chén no nê, Tun lái xe đưa tôi về. Suốt dọc đường về trên xe, tôi nhịn không nổi mà ngó đông ngó tây ra bên ngoài.Tôi nhìn ngắm cảnh vật ngoài đường với cảm giác lạ mắt. Có thể là vì tôi chưa nhìn thấy những tòa nhà hay cao ốc như thế này đã lâu rồi."Anh Met có vẻ là người suy nghĩ nhiều hơn em tưởng nhỉ?"Trong lúc lái xe, Tun lên tiếng một cách không đầu không đuôi. Tôi di chuyển ánh nhìn từ cảnh vật bên ngoài sang gương mặt của đối phương với sự khó hiểu. Tôi từng nói cho cậu ấy nghe tôi là người nghĩ nhiều à...?Sau khi cố gắng lục lọi tất cả những câu mình đã nói, tôi không tài nào nhớ nổi mình đã nói lúc nào. Thật ra tôi còn gần như chẳng bao giờ nhắc đến chuyện của mình nữa cơ."Anh từng nói cho em nghe hả...?"Nỗi nghi hoặc trong lòng khiến tôi buột miệng hỏi lại cậu ấy như thế."Không có. Mà là dáng vẻ của anh nói như vậy."Tôi lại càng điên cuồng muốn biết mình đã làm ra dáng vẻ như thế nào.Bình thường tôi không phải kiểu người nghĩ gì thì sẽ thể hiện hết ra khuôn mặt. Đôi khi người khác còn không biết là tôi đang nghĩ gì.Nhưng lạ ở chỗ Tun là người đầu tiên bắt được tôi, dù là bằng cách gì đi nữa.Xe lăn bánh tới nghĩa địa. Đối phương cho xe dừng lại rồi bước xuống mở cửa cho tôi. Thật ra tôi rất muốn nói là tôi có thể đi xuyên qua cánh cửa. Nhưng mà kệ đi. Có khi cậu ấy muốn đối xử với tôi như với những người khác thì sao.Trư���c khi chia tay, Tun quay lại nhắc tôi một lần nữa."2 tuần nữa em sẽ đợi nghe câu trả lời nhé.""Anh nhớ rồi mà. Không quên đâu."Tôi đáp lời trong khi nhịn không nổi mà cảm thấy giật mình với câu nói đó. Nó đồng nghĩa với việc tôi phải suy nghĩ cho kĩ nên làm gì tiếp theo giữa việc mãi mãi không được gặp cậu ấy nữa hay là lựa chọn bước tiếp rồi có thể phải đối diện với nỗi đau đớn, thất vọng còn hơn thế.Trong khi tôi đang chuẩn bị nói lời từ biệt đối phương, Tun chào tạm biệt tôi bằng một câu khiến tôi chỉ biết sững người không nhúc nhích nổi như bị bỏ bùa."Anh Met nói dối không giỏi tí nào."Dù câu nói ấy có vẻ giống như là đang nói vu vơ thật đó.Nhưng nó đúng là trùng hợp một cách kỳ lạ....Bởi vì lúc này đây tôi cũng vừa mới nói dối cậu ấy...----------------------------------------------------------------------------

Câu mà Tun nói rằng tôi nói dối cứ lởn vởn trong đầu tôi.Hay là cậu ấy biết tôi nói dối chuyện họ hàng...Không thể nào. Tôi chưa bao giờ kể chuyện này cho cậu ấy nghe. Nhưng thử nghĩ lại hôm đó tôi đã nói dối chuyện gì với cậu ấy thì chỉ có duy nhất chuyện này mà thôi.Tôi liền cảm thấy chột dạ. Không biết làm cách nào mà Tun bắt được tôi nói dối. Có thể cậu ấy chỉ nói chơi cũng nên. Nhưng chỉ như vậy cũng khiến tôi không tĩnh tâm nổi rồi.Nhưng trước khi suy nghĩ đến chuyện đó, tôi nên nghĩ xem 2 tuần sắp tới tôi phải làm sao kìa.Cuộc đời tôi là vô số những lần phải thất vọng. Cho dù có đếm cũng không thể nào đếm chính xác. Hơn thế nữa, tôi chưa bao giờ đạt được những thứ mà tôi hằng mong ước.Nói thẳng ra thì tôi là người sợ sự thay đổi nhất.Vì tôi đã thất vọng rất nhiều lần rồi, đến nỗi tôi sợ sẽ phải thất vọng lần nữa.Nếu tôi không đi, cuộc sống sau này có thể nhàm chán không khác gì 10 năm về trước khi tôi gặp cậu ấy.

Tôi nghĩ đến mức đau cả đầu. Rất nhiều lần tôi nghĩ đến việc không muốn đi tiếp nữa. Muốn nó ngưng lại ở điểm cũ. Nhưng đó là điều không thể. Tôi không có cách nào dừng thời gian lại được.Giống như nếu tôi không bước tiếp, không dám đối mặt với sự thất vọng.Cuộc đời tôi sẽ mãi là một nỗi thất vọng không có gì thay đổi.......................................................Tôi mở mắt, không biết mình đã lỡ thiếp đi từ lúc nào. Nhận biết lại là lúc nghe thấy tiếng mưa rơi.Bầu không khí trong xe cộng với tiếng mưa bên ngoài lúc này thật đúng là ru con người ta vào giấc ngủ. Tôi chỉnh ghế ngồi để đầu không đập vào gương như mới nãy trước khi ngắm nhìn một bên mặt của người đang chăm chú lái xe."Anh tỉnh rồi à?" Cậu ấy lên tiếng dù vẫn không hề quay sang phía tôi. Nhưng như vậy cũng tốt. Cho dù cậu ấy quay sang nhìn thì chắc cũng chỉ dõi mắt về phía nghĩa địa cùng tôi thôi. "Một lát nữa mới tới ạ. Đường cũng hơi xa.""Mấy tiếng nữa...?" Tôi hỏi trong lúc cảm giác mơ màng vẫn còn đó. Mắt nhìn chiếc đồng hồ digital hiển thị thời gian trên bảng điều khiển của xe.Tính từ lúc tôi quyết định đi cùng cậu ấy đã hơn 1 tiếng đồng hồ rồi.Cho dù đã ngồi xe đi thật xa đến vậy rồi, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy lưỡng lự. Không dám chắc điều bản thân chọn có đúng hay không."Chắc khoảng 2 tiếng nữa. Tại có hơi kẹt xe..." Tun nói đến đây liền ngừng lại như thể suy nghĩ điều gì đó. "Dù sao cũng đã rồi, chúng ta ghé vào ăn sáng một chút được không anh?"

Tôi gật đầu đồng ý không suy ngh�� nhiều. Thật ra tôi cũng không có cảm giác đói đến vậy. Ăn hay không ăn cũng không sao. Nhưng dù sao chắc là Tun cũng đói rồi.Bởi vì suốt dọc đường gần như không có hàng quán nào cả nên khi ngó thấy trạm xăng có quán ăn bên trong, Tun liền cho xe rẽ vào ngay lập tức.Sau khi đối phương đỗ xe xong, tôi bước xuống xe đi theo cậu ấy. Bởi vì quán này không có phòng riêng như lần trước nên tôi và Tun hầu như không nói gì với nhau ngoài câu hỏi mà cậu ấy thì thầm hỏi rằng tôi có muốn ăn gì không.Tôi lắc đầu rồi ngồi nhìn cậu ấy ăn trong im lặng. Không phải tôi không muốn ăn nhưng thật sự là rất phiền phức nếu phải ngồi thậm thụt sao cho người khác không thấy.Sau khi ăn xong, Tun đi vào cửa hàng tiện lợi mua bánh bao. Vừa bước lên xe, Tun liền đặt túi bánh bao xuống ghế ngồi rồi bắt đầu khởi động xe.Tôi nhìn người đang tập trung lái xe mà không hề đụng đến bánh bao với một sự khó hiểu."Không ăn nhanh đi. Lát nó nguội không ngon nữa đâu.""Cái này em mua cho anh, không phải mua cho em ăn." Tun nói trong lúc vẫn đang chăm chú nhìn đường phía trước. "Anh vẫn chưa ăn gì mà không phải sao?"Bởi vì trong xe có đèn nhang nên bánh bao liền xuất hiện trong tay tôi ngay lập tức. Trong lúc đang ăn, có lẽ vì bầu không khí quá yên ắng hay vì cần gợi chuyện để nói hay sao đó không biết, tôi liền hỏi một câu mà tôi đã thắc mắc trong lòng bấy lâu nay."Tun..." Tôi gọi tên cậu ấy trước khi im lặng một lát, đắn đo không biết có nên hỏi hay không. "Tại sao...lại quyết định đưa anh đi cùng?"Nói xong tôi liền nhận ra giọng của mình nhỏ đến nỗi gần như là ti��ng thì thầm."Nếu Tun đã không muốn đến đây nữa thì cứ chào tạm biệt rồi đi là xong không phải sao?" Tôi nín thở rồi nói tiếp."Với lại...Bình thường chẳng có ai mời ma lang thang về nhà ở như thế này cả."Thôi nào. Cuối cùng tôi cũng hỏi được điều mà tôi thắc mắc bấy lâu nay rồi.Ban đầu tôi nghĩ là vì tội nghiệp. Nhưng nghĩ lại thì không phải. Nếu nhìn từ việc Tun nói không thích ai ở cùng thì có thể đối phương phải suy nghĩ kĩ rồi mới rủ tôi."Em từng nói với anh là bình thường em không có nhiều bạn thân hay người để em tin tưởng đến vậy." Tun nói bằng giọng bình thản. "...Cho nên một khi đã có, em sẽ không muốn vụt mất khỏi tay."Dù câu nói đó có vẻ chỉ nói vu vơ thôi nhưng tôi hiểu cậu ấy đang nói đến tôi.Thì tất nhiên rồi. Đằng nào tôi cũng chẳng thể nói cho ai nghe. Mà cho dù có nói được tôi cũng không nói.Ăn xong bánh bao, tôi nhớ tới một chuyện cũng khiến tôi thắc mắc. Chuyện này là cũng chuyện khiến tôi gúc mắc trong lòng suốt 2 tuần lễ."Nhắc mới nhớ...Tại sao lúc đó Tun lại nói anh nói dối?"Tôi chưa muốn nhắc đến chuyện họ hàng ngay nên thử hỏi thăm dò trước. Để nếu Tun bắt sai chuyện tôi nói dối thì xem như tôi thoát. Tun im lặng một lúc lâu như thể đang nhớ lại. Một lát sau cậu ấy mới lên tiếng. "Thì bình thường dáng vẻ anh lúc nói dối dễ nhìn ra lắm."Dễ nhìn ra đến vậy luôn hả...?Tôi ngẩn người ra một lúc, đang chuẩn bị hỏi tiếp thì đối phương đã lên tiếng trước."Nhưng em không biết anh nói dối chuyện gì. Nếu anh không muốn nói thì em sẽ không hỏi gì hết." Tun nói xong liền cho giảm tốc độ lại. Hành động đó khiến tôi lia mắt quan sát cảnh vật bên ngoài. Tôi nhận ra đã gần đến địa phận thành phố. "Mới đầu em chỉ định nói đùa thôi, không nghĩ anh sẽ giật mình như vậy."Giật mình chứ sao không...Giật mình đến nỗi tim suýt nữa thì ngừng đập...Tôi muốn nói ra thành lời luôn nhưng nghĩ lại không nói thì hơn. Nếu không cậu ấy sẽ được đà hỏi tiếp đến mức tôi lỡ miệng tiết lộ chuyện mà tôi nói dối cũng nên.Sau khi kết thúc cuộc đối thoại, bầu không khí im lặng lập tức bao trùm. Trong suốt thời gian ngồi trên xe đó, tôi không nói thêm gì nữa. Bởi lẽ tôi đang cảm thấy vô cùng háo hức với không khí tấp nập nơi thành thị mà đã từ lâu rồi tôi chưa được thấy, đến nỗi mắt tôi không tài nào dứt khỏi gương............................

..................

..........Đến khi lấy lại được ý thức một lần nữa là lúc Tun tắt máy xong xuôi. Tôi chỉnh ghế ngồi thẳng dậy rồi bước xuống xe đi theo cậu ấy.Sau khi đi thang máy lên rồi bước tới trước cửa phòng, Tun dùng ngón trỏ ịn lên một chiếc máy kỳ lạ màu đen. Tôi nhìn hành động đó với một sự khó hiểu. Chẳng bao lâu sau, cậu ấy kéo ngón tay ra và rồi cánh cửa tự động bật mở.Gì thế này...Hệ thống mở cửa kiểu mới bằng cảm ứng à...?Tôi nhịn không nổi mà thử đưa ngón trỏ lên ịn theo dù biết chẳng ịn được đâu. Trong lúc đang háo hức với điều mới mẻ trước mặt, Tun gọi tôi vào trong phòng.Ban đầu tôi nghĩ cái máy màu đen trước phòng đã lạ rồi, đến khi bước chân vào thì lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Căn phòng này vô cùng rộng rãi thoáng đãng. Rộng đến nỗi tôi gần như không nghĩ nó ở trong một tòa chung cư hay gì hết. Giống như là bưng cả căn nhà đặt trong phòng luôn vậy.Căn hộ chia thành 3 phòng, có phòng khách, phòng bếp và một cái ban công đủ rộng để làm thành một khu vườn.Có thể vì bình thường tôi không quan tâm đến chuyện căn hộ hay chung cư nên mới nhịn không được mà cảm thấy kỳ lạ.Tun đóng cửa phòng lại rồi bước tới đứng trước mặt tôi trước khi giải thích ngắn gọn. "Trong nhà này còn 2 phòng em không dùng đến. Cho nên anh chọn phòng nào cũng được.""...Cơ mà...cũng không cần phải..." Trong lúc đang không biết nói gì tiếp, tôi đành đáp lời.Tun dường như không nén nổi nụ cười với câu nói của tôi. "Sao thế? Anh muốn ngủ chung phòng với em hả?"Không biết vì cái gì mà chỉ với một câu nói duy nhất, từ việc định bụng sẽ từ chối vì tôi không cần nhiều đến như vậy, nằm sofa hay ngủ ngồi thế nào cũng được, toàn bộ lời tôi muốn nói như mắc lại. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ với lời nói ban nãy dù đối phương chỉ nói chơi, không hề có ý gì khác. Cho nên để cậu ấy không nhìn thấy tôi đỏ mặt, tôi liền bước đại vào căn phòng gần cửa nhất.Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, Tun để tôi thăm quan phòng trong lúc đối phương ra ngoài nhận điện thoại.Sau khi thăm quan phòng xong, tôi ra ngoài ghế sofa ngồi. Có vẻ Tun không muốn tôi nghe thấy nên cố tình ra ngoài ban công nói chuyện.Dù tôi không nghe thấy chi tiết cuộc nói chuyện nhưng nhìn từ nét mặt của cậu ấy có thể đoán được chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.Nói chuyện điện thoại xong, Tun vội vàng ra khỏi phòng, bộ dạng có vẻ gấp gấp đến mức tôi sợ rằng có chuyện không hay đã xảy ra.Trong lúc Tun đang mở cửa để bước ra ngoài, cậu ấy liền ngừng lại một chút như thể nhớ ra điều gì đó trước quay lại nhìn tôi.Có lẽ cậu ấy quen ở một mình rồi nên quên mất sự hiện diện của tôi trong căn phòng này."Có thể em sẽ về muộn, anh không cần chờ đâu."Tôi gật đầu tỏ ý hiểu rồi nhìn Tun đi khỏi đó. Bởi vì không biết phải làm gì tiếp theo nên tôi đành đi vào phòng ngủ rồi quăng người lên chiếc giường êm ái.Có thể vì mệt hoặc vì đã lâu rồi không được hưởng thụ những tiện nghi như thế này mà cuối cùng tôi lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay............................................................