webnovel

Boss hung mãnh: Ông xã kết hôn nào

Boss hung mãnh - Ông xã, kết hôn nào! của nữ tác giả Thập Nguyệt Sơ hiện là một trong những truyện ngôn tình hot nhất trên văn đàn mạng Khởi Điểm của Trung Quốc, được bạn đọc trên mạng vô cùng hào hứng theo dõi theo từng tập truyện. Nếu bạn đang cần tìm một tác phẩm hài hước, dí dỏm, một câu chuyện tình kiểu "oan gia ngõ hẹp" thì Boss hung mãnh - Ông xã, kết hôn nào! đang được Waka độc quyền phát hành ebook chính là lựa chọn tốt nhất dành cho bạn! Nữ chính Yến Thanh Ti không ngoan hiền cũng chẳng dịu dàng, hễ bị người ta "cắn" một cái thì kiểu gì cô cũng quay lại "cắn" cho mười cái. Nếu đã ra tay hãm hại cô thì cô sẽ khiến cho kẻ đó thân bại danh liệt, không chết không thôi. Nếu đã chơi xấu cô, cách trả thù đơn giản nhất là cô dụ dỗ luôn người đàn ông của họ. Yến Thanh Ti là một con hồ ly tinh thực thụ, không người phụ nữ nào dám mang người đàn ông của mình ra khoe với cô. Nam chính Nhạc Thính Phong - Thái tử gia của Nhạc thị nổi tiếng là người đàn ông "trăm tính xấu không có nổi một tính tốt": độc đoán, ích kỷ, lạnh lùng, ngang ngược... Bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn leo lên giường của anh ta, còn anh ta lại phải hao tâm tổn trí để tìm cách leo được lên giường của Yến Thanh Ti, leo được lên rồi cũng phải tìm cách không để bị cô đạp xuống... Cuộc đời Nhạc thái tử từ ngày gặp Yến Thanh Ti đã lật sang một trang mới, bắt đầu một cuộc sống hoang đường nhưng lại đầy lạc thú khiến anh không tài nào dứt ra được. "Một đêm kích tình, cô đã thành công leo lên giường của Nhạc Thính Phong - người đàn ông độc thân hoàng kim cả nước. Cô trả được thù, anh thì một đêm thành nghiện. 3 năm sau, “Đinh!” Anh dồn cô lại trong thang máy: “Ngủ với tôi một đêm, tôi cho cô đóng vai chính phim <XXX>” “……” “Ngủ với tôi hai đêm, tôi giúp cô giải quyết đám cặn bã kia.” “……” “Ngủ với tôi….” “Nhạc Thính Phong, anh hết trò rồi hả?”

Early October · Urbain
Pas assez d’évaluations
950 Chs

第36章 Tại sao tôi lại chướng mắt cô à?

Éditeur: Nguyetmai

Chương 36: Tại sao tôi lại chướng mắt cô à?

Yến Như Kha tha thiết chân thành bày tỏ tấm chân tình của mình giành cho Nhạc Thính Phong.

Nhạc phu nhân nghe vậy liền cảm thấy thật có lỗi với Yến Như Kha: "Con đúng là một đứa trẻ hiền lành lương thiện, mấy con yêu tinh ngoài kia sao có thể so bì được với con. Sao nó lại… ôi, thôi con đi lên gác đi, nhưng mà… con đừng chọc giận nó. Nó không đồng ý thì con đừng vào phòng nó, nếu không người gặp xui xẻo là con đấy."

Nhạc phu nhân vừa nãy định nói là "sao nó lại chẳng thèm để mắt đến con thế nhỉ?' nhưng bà sợ nói ra Yến Như Kha lại càng thêm đau lòng nên mới không nói nữa.

Yến Như Kha gật đầu: "Vâng, bác yên tâm."

***

Nhạc Thính Phong quẳng cái túi giấy trong tay xuống đất, để lộ một đôi giày cao gót nữ màu đen được thiết kế tinh xảo khéo léo. Đây chẳng phải là đôi giày mà Yến Thanh Ti đã "bỏ quên" trên xe hay sao?

Không hiểu thần xui quỷ khiến thế nào mà Nhạc Thính Phong lại mang nó về.

Trong đầu anh lại hiện lên cái cảnh cô vứt áo sơ mi của anh vào thùng rác, cười nhạo chính mình: "Đáng lẽ phải vứt vào sọt rác mới đúng."

Có tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.

"Ai?"

Giọng nói của Yến Như Kha vang lên: "Thính Phong, là em, cổ anh bị thương rồi… anh có đau không ? Em vào bôi thuốc cho anh nhé?"

"Ai cho phép cô lên đây, cút."

Yến Như Kha cắn môi: "Thính Phong, em không vào đâu, em chỉ đứng ngoài cửa nói mấy câu với anh thôi, có được không ?"

Năm nay cô đã 29 tuổi rồi, sắp 30 đến nơi rồi, chưa kể còn lớn hơn Nhạc Thính Phong một tuổi, cô thật sự không đợi nổi nữa. Cô rất sợ hãi mỗi khi nhìn vào gương, cho dù đã rất tốn công sức bảo dưỡng nhưng khóe mắt đã bắt đầu có vết nhăn.

Bằng mọi giá phải gả vào nhà họ Nhạc, nếu tiếp tục đợi nữa, cơ hội của cô sẽ ngày càng xa xôi.

Cô khổ sở tìm đủ mọi cách để giành lấy hảo cảm của Nhạc Thính Phong nhưng không có tác dụng, anh ta vẫn không thèm để mắt tới.

Nhất là từ sau cái đêm anh ta ngủ với Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong càng ngày càng ghét cô hơn, có khi mấy tháng mới gặp anh được một lần.

Nhạc Thính Phong cười khinh bỉ, chậm chạp cởi từng cúc áo sơ mi, trong đầu anh lại nhớ tới cảm giác khi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Yến Thanh Ti lướt trên cơ bụng, mềm mại… ngứa ngáy. Lần sau nhất định sẽ không để cô dễ dàng chạy thoát.

Nhạc Thính Phong trong đầu nghĩ đến Yến Thanh Ti, nhưng miệng lưỡi lại ác độc châm chọc Yến Như Kha: "Yến Như Kha, tôi khuyên cô nên bỏ cái tư tưởng có chết cũng gả vào nhà họ Nhạc đó đi, cô mà cũng xứng sao?"

Câu nói này của Nhạc Thính Phong trực tiếp đả kích Yến Như Kha. Giấc mơ lớn nhất của cả đời cô chính là được gả vào nhà họ Nhạc, để cho bất cứ ai sống trên cái đất Lạc Thành này nhìn thấy cô ta đều phải cung kính ngoan ngoãn gọi cô một tiếng Nhạc phu nhân, muốn cho tất cả phụ nữ phải hâm mộ đố kị với cô.

Ba năm này, Nhạc Thính Phong luôn coi thường cô ta, nhưng chưa bao giờ nói thẳng thừng như thế này, rằng cô không thể bước vào nhà họ Nhạc.

Trái tim Yến Như Kha như bị vỡ thành từng mảnh, cô ta đẩy cửa bước vào phòng của Nhạc Thính Phong: "Thính Phong, tại sao anh lại không thể chấp nhận em? Em có chỗ nào không tốt, anh nói đi, em sẽ sửa, sửa đến khi nào anh hài lòng mới thôi…"

Nhạc Thính Phong quay phắt lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Yến Như Kha: "Ai cho phép cô mở cửa phòng tôi?"

Yến Như Kha bị doạ sợ đến mức run rẩy: "Thính Phong… em… Thính Phong… em… không cố ý đâu mà…" Nói rồi cúi gằm mặt xuống thì nhìn thấy túi giấy dưới chân của Nhạc Thính Phong.

Cô ta khiếp sợ nhìn cái túi đó, cô ta là phụ nữ, đương nhiên không thể nào nhận nhầm được… Đó là một đôi giày của phụ nữ!