Ngày mới bắt đầu, bầu trời trong xanh đón chào Aiko và Takumi trở lại nhịp sống quen thuộc. Chuyến đi dã ngoại để lại những ký ức đẹp, nhưng cũng đồng thời mở ra một mối liên kết mới giữa hai người. Họ không vội vã xác nhận điều gì, nhưng từng ánh mắt, từng cử chỉ nhỏ đều thấm đẫm sự chân thành.
Tại lớp học, giờ nghỉ trưa luôn là khoảng thời gian nhộn nhịp nhất. Aiko ngồi cùng nhóm bạn thân của mình, lặng lẽ nhấm nháp hộp cơm trưa mà mẹ cô chuẩn bị. Haruto, như thường lệ, là người khuấy động không khí bằng những câu chuyện hài hước của mình.
"Takumi, hôm qua cậu thiệt là trầm lặng nha," Haruto cười toe, tay gắp một miếng cá viên. "Không phải là... cậu đã gặp phải chuyện gì thú vị chứ?"
Takumi liếc nhìn Haruto, ánh mắt không giấu được sự khó chịu nhẹ. "Tớ chỉ không thích nói nhiều thôi, Haruto."
Haruto bật cười lớn. "Ừ, đúng kiểu cậu rồi. Nhưng này, thật sự thì đêm hôm đó có gì hay ho không? Biển đêm mà, chắc cậu cũng ngắm sao chứ gì!"
Aiko ngồi yên lặng, không nhìn về phía họ nhưng cũng không thể không nghe câu chuyện. Trái tim cô khẽ rung lên khi nghĩ về những gì đã xảy ra.
"Đủ rồi, Haruto." Takumi thở dài, đặt đũa xuống. "Cậu ăn đi, đừng nói chuyện vô nghĩa nữa."
Haruto nhún vai, quay lại bàn của mình, không quên liếc sang Aiko với một nụ cười tinh nghịch.
Sau giờ học, Aiko quyết định ở lại để hoàn thành bài tập câu lạc bộ nghệ thuật. Căn phòng vẽ tranh nhỏ ấm cúng nằm ở tầng hai của tòa nhà, nơi ánh nắng cuối ngày chiếu vào qua khung cửa sổ lớn.
Aiko cầm bút vẽ, tập trung vào bức tranh phong cảnh mà cô đã bắt đầu từ trước chuyến đi. Những nét bút mềm mại phác họa một vùng biển yên bình, với đường chân trời dần hòa quyện vào bầu trời tím ngát.
"Cảnh đẹp đấy."
Giọng nói trầm quen thuộc vang lên từ phía sau khiến Aiko giật mình. Cô quay lại và thấy Takumi đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt chăm chú nhìn bức tranh của cô.
"Takumi? Sao cậu lại ở đây?" Aiko đặt bút xuống, giọng cô pha chút ngạc nhiên.
"Đi ngang qua thôi," Takumi trả lời, tiến vào phòng và nhìn quanh. "Cậu thường xuyên ở lại muộn thế này à?"
Aiko gật đầu, cố gắng giấu đi sự bối rối. "Ừ. Vẽ tranh giúp mình thư giãn sau một ngày học tập."
Takumi đứng cạnh cô, ánh mắt lướt qua bức tranh. "Cậu vẽ đẹp lắm. Cảnh này là biển hôm đó à?"
Aiko gật đầu, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi. "Phải. Mình muốn giữ lại cảm giác yên bình ấy, nhưng cũng muốn vẽ thêm chút gì đó... đặc biệt."
"Đặc biệt?" Takumi nghiêng đầu, ánh mắt tò mò.
Aiko ngập ngừng, bàn tay vô thức xoay chiếc bút vẽ trong tay. "Ừ thì... mình muốn thêm một người. Nhưng chưa biết nên vẽ ai."
Takumi im lặng, ánh mắt nhìn sâu vào bức tranh. Một lúc sau, cậu khẽ nói: "Vậy thì vẽ một người đang đứng cạnh cậu. Một người có thể chia sẻ cảm giác đó cùng cậu."
Lời nói của Takumi khiến Aiko khựng lại. Trái tim cô đập mạnh, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu, cố giữ bình tĩnh.
"Được rồi. Cậu đứng yên đó, mình sẽ thử phác họa."
Takumi mỉm cười nhẹ, đứng dựa vào bàn, ánh mắt dõi theo Aiko. Không khí trong phòng trở nên ấm áp lạ thường khi ánh nắng chiều nhuộm vàng mọi thứ.
Sau khi hoàn thành bản phác thảo, Aiko cầm bức tranh lên và quay sang Takumi. "Đây, cậu xem thử nhé. Tuy chưa hoàn thiện lắm, nhưng..."
Takumi chăm chú nhìn bức tranh, nơi có hình ảnh một người đang đứng trên bãi biển, ánh mắt hướng ra xa, dáng vẻ trầm tư. Dù chỉ là những nét phác họa đơn giản, nhưng sự tinh tế trong từng chi tiết khiến cậu cảm thấy xúc động.
"Đẹp lắm," cậu nói, giọng trầm ấm. "Nhìn cứ như thật vậy."
Aiko cười nhẹ. "Cảm ơn cậu. Thật ra... mình cũng không giỏi vẽ người lắm, nhưng lần này mình cảm thấy rất tự nhiên."
Takumi quay sang nhìn Aiko, ánh mắt cậu chứa đựng điều gì đó mà cô không thể đọc được. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua trước khi cậu khẽ nói:
"Cậu thực sự rất đặc biệt, Aiko."
Aiko giật mình, đôi mắt mở lớn nhìn Takumi. Lời nói ấy thật đơn giản, nhưng lại khiến tim cô run lên từng hồi.
"Takumi..."
"Không cần trả lời," cậu nói, cắt ngang. "Chỉ là, mình muốn cậu biết điều đó."
Cả hai rời khỏi phòng nghệ thuật khi ánh hoàng hôn đã tắt. Trên đường về, họ bước đi bên nhau, không nói gì nhưng không khí giữa họ thật ấm áp. Cảm giác yên bình như khi đứng bên biển tối hôm đó lại ùa về.
"Cậu có lạnh không?" Takumi đột ngột hỏi, nhìn sang Aiko.
"Không sao đâu," Aiko cười, kéo nhẹ chiếc khăn quàng cổ lên. "Cảm ơn cậu."
Takumi khẽ gật đầu, bàn tay cậu hơi do dự, như muốn đưa ra nhưng rồi lại rút lại. Aiko nhận ra điều đó, nhưng cô không nói gì. Chỉ là, một nụ cười mỉm thoáng qua trên môi cô.
Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng, để cho khoảnh khắc ấy tự nhiên và giản dị như chính con người họ.
Khi về đến nhà, Aiko ngồi xuống bàn học, mở cuốn nhật ký nhỏ của mình ra. Những dòng chữ hiện lên đầy cảm xúc:
"Takumi thật sự là một người đặc biệt. Cậu ấy ít nói, lạnh lùng, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp kỳ lạ. Mỗi lần ở bên cạnh cậu ấy, mình cảm thấy trái tim nhẹ nhàng và bình yên hơn bao giờ hết. Liệu... đây có phải là cảm giác của một thứ gì đó mà người ta gọi là tình yêu? Nếu đúng, mình sẵn sàng chờ đợi để khám phá thêm."
Aiko mỉm cười, khẽ khép cuốn sổ lại và để nó gọn gàng trên bàn. Trong lòng cô, một ngọn lửa nhỏ vừa được thắp lên, ấm áp và sáng ngời. Cô biết, mọi thứ sẽ không đơn giản, nhưng cũng không muốn vội vã. Bởi vì tình cảm đẹp nhất là những thứ đến từ sự chân thành và tự nhiên.