C39
Y Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không muốn mối quan hệ này đi xa mất kiểm soát hơn nữa, như vậy là quá đủ rồi. Y Nguyệt bây giờ không biết làm gì ngoài việc giữ khoảng cách với cậu ta.
Triệu Tú nhẹ nhàng ôm chặt Y Nguyệt, giọng nói cậu ta tràn đầy sự nồng nhiệt, đôi mắt đỏ yêu dị của cậu ta như muốn nuốt chửng Y Nguyệt, nụ cười hở răng nhanh khiến cậu ta trông hơi âm u: "Hoàng tỷ, tỷ đừng buồn nữa. Ta biết tỷ vẫn còn giận ta, nhưng ta thật sự muốn bù đắp cho tỷ những gì ta đã làm sai trong quá khứ. Hãy cho ta một cơ hội được chăm sóc tỷ, được ở bên cạnh tỷ."
Y Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta. Cô biết Triệu Tú luôn nói lời hay đẹp nhưng cô không thể dễ dàng tin tưởng cậu ta sau những gì đã xảy ra.
"Hoàng tỷ, tỷ có muốn cùng ta đi du ngoại không?" Triệu Tú nhẹ nhàng đề nghị. "Ta đã chuẩn bị xe ngựa và những món ăn mà tỷ thích. Chúng ta có thể đi dạo trong vườn hoa hoặc đi tham quan những nơi tỷ muốn."
Y Nguyệt lưỡng lự một chút rồi gật đầu đồng ý. Cô muốn thoát khỏi không khí ngột ngạt trong phủ của mình, muốn được hít thở không khí trong lành của thiên nhiên. Có lẽ một chuyến du ngoại sẽ giúp cô thoải mái hơn.
Xe ngựa chạy trên con đường mòn vắng người, gió thoảng mùi hoa cỏ ngọt ngào. Triệu Tú ngồi bên cạnh Y Nguyệt, cậu ta nhẹ nhàng ôm lấy tay cô, ánh mắt cậu ta tràn đầy sự yêu thương.
Trên người Y Nguyệt mặc y phục xanh nhạt hơi hở khe ngực, làm lộ ra vòng cổ trắng ngần và đôi bông tai ngọc bích lấp lánh. Mái tóc dài xoã qua lưng, được cài bằng một chiếc cài tóc bạc tinh xảo, phảng phất vẻ đẹp quyến rũ và kiêu sa.
"Hoàng tỷ, tỷ nhớ những ngày còn bé chúng ta đã cùng chơi đùa trong rừng không ?" Triệu Tú hỏi, giọng cậu ta nhẹ nhàng như gió thoảng.
Y Nguyệt lặng lẽ gật đầu. Cô nhớ lại những kỷ niệm cũ cùng Ân Hoà, Kỳ Anh và Triệu Tú chơi trong rừng, những tiếng cười giòn tan trong gió, những bóng dáng nhí nhảnh chạy đuổi nhau giữa những cành cây xanh mướt...
Xe ngựa dừng lại trước một cánh rừng xanh mướt. Triệu Tú giúp Y Nguyệt xuống xe, cậu ta nhẹ nhàng dắt cô đi vào rừng. Không khí trong lành của rừng như muốn xua tan đi nỗi buồn trong lòng Y Nguyệt.
Trời hôm nay thời tiết nắng đẹp, rất ấm áp, ánh mắt Y Nguyệt lơ đãng nhìn vào những cành cây xanh mướt. Cô nhớ lại những kỷ niệm cũ cùng Ân Hoà và Kỳ Anh chơi trò trốn tìm trong rừng này.
Cô không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Có nhiều khi cảm xúc quá rối ren, cô sẽ không muốn nói gì.
Nhắm mắt lại, Y Nguyệt ôm lấy hai chân mình, vùi mặt vào giữa hai gối. Y Nguyệt cảm thấy mắt mình ướt ướt, lòng vô cùng chua xót.
Nước mắt Y Nguyệt chảy xuống, cô không kiềm chế được nỗi buồn tuôn trào. Ân Hoà và Kỳ Anh, hai em trai của cô, đã không còn nữa, chỉ còn lại Triệu Tú là em trai duy nhất còn sống ở đây.
Triệu Tú nhẹ nhàng đến bên cạnh lau nước mắt cho Y Nguyệt, giọng nói cậu ta tràn đầy sự an ủi: "Hoàng tỷ, đừng buồn nữa. Ta luôn ở bên cạnh tỷ. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nỗi buồn này."
Y Nguyệt ngước lên nhìn cậu ta, đôi mắt đầy nước, không nhịn được ôm chặt lấy Triệu Tú, vùi mặt vào người cậu ta khóc nức nở. Triệu Tú cũng vòng tay qua ôm lấy Y Nguyệt, cô cảm nhận được sự ấm áp từ cậu ta. Dù thế nào đi nữa, cũng chỉ còn hai người, Triệu Tú là em trai duy nhất còn sống ở đây, là người duy nhất cô có thể tin tưởng.
"Hoàng tỷ, tỷ đừng buồn nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra những kỷ niệm mới ở đây." Triệu Tú ôn nhu nói, mái tóc đen mượt của cậu ta rủ xuống vai cô
Triệu Tú dắt Y Nguyệt đi dạo trong rừng, cậu ta chỉ cho cô những loài hoa rừng đẹp nhất, những con chim hót hay nhất. Y Nguyệt cười nhẹ, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Có lẽ, cô đã quá bận rộn với những gánh nặng của vương triều, quá bận rộn với những mưu kế tranh đấu, mà quên đi những niềm vui nhỏ nhặt của cuộc sống.
"Hoàng tỷ, tỷ muốn ăn gì?" Triệu Tú hỏi.
"Ta muốn ăn những món ăn mà mẹ thường nấu cho chúng ta." Y Nguyệt nói, giọng nói cô hơi buồn buồn.
Triệu Tú gật đầu, cậu ta lấy ra một chiếc giỏ tre đầy những món ăn ngon ngọt mà Y Nguyệt thích. Cậu ta trải một chiếc khăn trên mặt đất, rồi đặt những món ăn lên đó.
"Hoàng tỷ, hãy ăn đi." Triệu Tú nói, ánh mắt cậu ta tràn đầy sự yêu thương.
Y Nguyệt mỉm cười, cô nhẹ nhàng nhận lấy món ăn từ tay Triệu Tú. Hai người ngồi bên nhau, cùng nhau thưởng thức món ăn ngon ngọt, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện vui vẻ.
"Hoàng tỷ, tỷ có muốn ngủ một chút không?" Triệu Tú hỏi.
Y Nguyệt gật đầu, cô cảm thấy mình rất mệt mỏi. Triệu Tú nhẹ nhàng ôm cô nằm xuống dưới gốc cây to, cậu ta lấy chiếc áo của mình để che cho cô.
"Hoàng tỷ, ta luôn ở bên cạnh tỷ." Triệu Tú thì thầm vào tai cô
Y Nguyệt nhắm mắt lại, nhưng giấc ngủ chẳng thể đến. Những hình ảnh về Ân Hoà, Kỳ Anh, những tiếng cười giòn tan trong rừng, tất cả đều hiện về trong tâm trí cô. Giờ đây, chỉ còn lại bóng ma của những kỷ niệm, và nỗi đau nhói buốt khiến cô không thể ngủ yên. Cô muốn tựa vào ai đó, muốn ai đó ôm chặt lấy cô, nhưng rồi cô lại nhớ đến Triệu Tú, người em trai duy nhất còn sống, người mà cô không biết có thể tin tưởng hay không.