webnovel

Chương 4

 Trời bắt đầu sáng, Di Minh cùng Vương thị hai người ngồi ở gốc cây ven đường nhỏ. Một người toàn thân máu nhem nhuốc bẩn thỉu, một người nhẹ nhàng phiêu phiêu sạch sẽ

"Di Minh, ngươi nói xem, liệu có người đi qua đây không?"

"Xem vận may của ngươi"

"Ta vẫn được nhưng...con của ta nha, ta đau bụng"

"Mất máu nhiều lại còn đói nữa, ta không biết ở đây cái gì ăn được nên ngươi hãy cố chịu đến khi có người đi qua nhé!"

 Vương thị ôm bụng uể oải, mắt nhìn xa vô định không chút hy vọng nào. Cứ như vậy đến lúc mặt trời chuẩn bị xuống núi, phía xa xa có đoàn người tiến lại gần, ở giữa là chiếc xe ngựa nho nhỏ chầm rãi đi.

"Di Minh, Di Minh, có người"

"Ngươi đến đi"

"Ta như thế này sợ họ sẽ không tiếp nhận"

"Không thử sao biết"

"Được rồi ta đi"

 Vương thị ôm bụng nhỏ tiến lại gần, đang định cất tiếng nhờ vả đã bị thị vệ cản lại, quát lớn

"Kẻ nào?"

 Vương thị lập tức ngậm miệng, cười cười lùi lại về phía Di Minh

"Bất đồng ngôn ngữ, ta bất lực, đành nhờ vào ngươi rồi"

 Di Minh lắc đầu ngán ngẩm, từ lúc thị vệ quát lớn là đã nhận ra ngôn ngữ của Vương thị và người nơi đây bất đồng rồi. Xem ra đành phải tự mình đến thôi

"Ta muốn gặp đại gia nhà ngươi"

"Ngươi là ai?"

"Bẩm báo đi"

"Đại gia nhà ta không phải muốn gặp là gặp. Ngươi là kẻ nào?"

"Ngươi cứ đi bẩm báo đi"

 Phía trước tranh cãi đã gây chú ý với người ngồi trong xe ngựa. Người đó muốn cất giọng lại không ngừng ho khan. Nha hoàn Vy Vy lo lắng nhẹ nhàng vỗ lưng người đó

"Thiếu gia, người không sao chứ?"

 Người đó ho xong dựa vào xe ngựa, chậm rãi lắc đầu

"Lần đầu thiếu gia ra ngoài, nghe nói thần y nơi đó y thuật vô cùng cao minh, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho thiếu gia"

"Vy Vy, ngươi xem phía trước có chuyện gì, xe ngựa đã dừng lại rồi"

"Vâng"

 Vy Vy mở rèm bước xuống, sau đó quay lại bẩm báo

"Thiếu gia, có hai cô nương muốn gặp mặt ngài, một người sạch sẽ, một người có vẻ bị thương rất nặng, quần áo bẩn thỉu, người đang bị thương kia bụng lớn, sợ rằng mang ý đồ không tốt"

"Muốn gặp ta sao? Vậy phải gặp mặt rồi"

"Thiếu gia, ngài quanh năm ở trong phủ, sợ rằng mấy kẻ đó mang ý xấu sẽ làm hại đến ngài"

"Sợ gì chứ, trời vẫn còn sáng, có thể người ta cần giúp đỡ, coi như mình làm việc thiện tích đức, nếu thật sự mang ý đồ xấu chúng ta sẽ không quan tâm họ nữa"

"Thiếu gia"

 Mặc cho nha hoàn ngăn cản, người đó vén rèm xuống xe ngựa. Thị vệ xung quanh đều cúi đầu chắp tay chào

"Thiếu gia"

"Ngươi là chủ nhân của những kẻ này?" Di Minh cất tiếng hỏi

"Đúng vậy"

 Thiếu niên gật đầu mỉm cười, trong lòng bỗng có cảm giác khác lạ. Bệnh từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên ra ngoài gặp một người con gái. Rất quen, chúng ta gặp nhau ở kiếp trước sao? Người này...lạnh lùng thật. Vị thiếu gia đó âm thầm nghĩ.

"Tại hạ Chu Hiên Cừ, xin hỏi các vị có chuyện gì muốn gặp?"

 Giọng nói yếu ớt nhưng không mất đi cứng cỏi trong câu chữ, Di Minh ngẩng đầu lên thấy trước mắt mình là vị thiếu niên có lẽ tầm 14,15 tuổi, gương mặt nhợt nhạt

"Ngươi mắc bệnh?"

"Đúng vậy, tại hạ đang đi đến nhà đại phu"

"Vậy trùng hợp quá, ta có thể đi cùng không? Vị thiếu phụ này đi trên đường bị cướp, đang mang thai lại bị thương, xin công tử giúp đỡ"

"Giữa nơi rừng núi này ta phải làm sao tin được cô nương?"

"Chỉ có ta và thiếu phụ đó, trên người không có gì cả, ngươi tin thì tin thôi"

"Vậy cô nương nói danh tính ta sẽ cho đi nhờ"

"Vị kia là Vương thị, con dâu Vương Phủ, còn ta Quân..." Di Minh ngừng lại một chút "Di Minh"

 Chu Hiên Cừ mỉm cười, cơn ho lại trào lên, nha hoàn bên cạnh vội đưa khăn tay, hắn ho một lúc lâu mới ngừng, cả người toát lên vẻ mỏi mệt

"Không được đâu thiếu gia, chúng ta có một cỗ xe ngựa, ngài không được ra gió lâu, nếu thiếu phụ kia lên xe sợ rằng ngài sẽ mang tiếng xấu mất!"

"Vậy chúng ta đi bên cạnh xe được chứ?"

"Vậy cô nương đành chịu khổ rồi"

"Không khổ, không khổ, đa tạ"

 Chu Hiên Cừ được nha hoàn dìu trở lại trong xe, Di Minh vui vẻ đến chỗ Vương thị, nàng im như thóc đi theo đến gần xe ngựa, trong xe ngựa truyền ra tiếng

"Xin hỏi, Vương thị thiếu phụ đang mang thai đúng không?"

"Đúng" Di Minh trả lời "Nàng bị đánh vào cổ, hiện không nói được"

"Vậy nàng có thể ngồi cạnh phu xe nếu không ngại, đường xa mệt nhọc"

"Đa tạ" Di Minh nói vọng vào rồi quay sang nói nhỏ "hắn bảo ngươi nếu không ngại có thể lên ngồi cạnh phu xe"

"Ngại gì chứ, người hiện đại chúng ta không quan trọng mấy tiểu tiết này đâu"

"Bớt ăn nói linh tinh, lên đi"

 Vương thị leo lên ngồi ghế nhỏ cạnh phu xe, phu xe cúi đầu yên lặng đánh ngựa đi tiếp, đoàn người băng qua con đường núi, tiến đến cánh đồng nho nhỏ. Di Minh càng đi càng thấy sai, sao bản thân lại phải đi bên cạnh xe ngựa cơ chứ? Chuyện này thật buồn cười, chẳng lẽ lưu lạc đến nỗi thành nha hoàn luôn rồi? Di Minh chép miệng, quyết định nhảy lên xe ngựa, nhanh nhẹn vén rèm bước vào. Hành động nhanh đến mức khi tất cả phát hiện ra thì Di Minh đã ngồi trong xe ngựa rồi.

"To gan, ngươi dám vào xe ngựa"

"Thiếu gia, thiếu gia, ngài không sao chứ?"

"Ta không sao" Chu Hiên Cừ mở he hé mắt nhìn thấy Di Minh đang ngồi trên tấm đệm trước mặt, nhẹ giọng nói "Không sao, tiếp tục đi"

"Thiếu gia"

"Tiếp tục đi" Chu Hiên Cừ nén cơn ho đang trào lên, nghiêm khắc nói

"Vâng"

 Thị vệ hạ kiếm xuống, cả đoàn lại lặng lẽ đi. Di Minh bỗng dưng cảm thấy tò mò về vị thiếu niên đang thản nhiên ngồi nhắm mắt dưỡng thần này

"Ngươi không sợ ta làm gì ngươi sao?"

"Tính mạng ta gần đất xa trời, có gì phải sợ nữa chứ"

"Ngươi tin người thật đó, còn không lo ta sẽ lừa ngươi"

"Cô nương có lý do lừa tại hạ sao?"

"Cũng đúng, ta không rảnh rỗi đi lừa ngươi"

"Vậy tại hạ phải lo lắng gì?"

 Di Minh bật cười, nhìn bài trí bên trong xe ngựa, cảm giác phong cách quen thuộc lại không nhớ được đã từng thấy ở đâu

"Bài trí xe ngựa này thật đặc biệt"

"Cô nương tinh mắt"

"Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Tại hạ năm nay 15"

"Ồ, vậy là bắt đầu mai mối rồi"

"Tại hạ không thành gia lập thất. Một thân bệnh tật, hà cớ gì đi làm khổ cô nương nhà khác" Chu Hiên Cừ mỉm cười lắc đầu, lại ho một cơn dài "Cô nương có đói thì có điểm tâm trên bàn, cô nương có thể ăn lót dạ"

"Ta không đói, nhưng thiếu phụ ngoài kia đói, ta mang ít cho nàng được chứ?"

"Có thể"

"Vậy được"

 Di Minh nhặt trên đĩa điểm tâm một ít rồi mang ra ngoài đưa cho Vương thị, sau đó lại chui vào trong xe, nằm xuống tấm đệm

"Ta lớn tuổi hơn ngươi, tính là trưởng bối đi, yên tâm ta sẽ chỉ nằm ở chỗ này thôi"

"Nàng...khát chứ?"

"Ngươi khát sao? Để ta rót nước cho ngươi, dù sao ta cũng là đi nhờ ngươi"

 Di Minh không để ý sự thay đổi cách xưng hô của Chu Hiên Cừ, thản nhiên bước đến rót một chén trà đưa cho hắn. Cảm giác kỳ lạ đột nhiên lóe lên rồi biến mất, Di Minh nheo mắt nhìn thật kỹ thiếu niên trước mắt. Hắn nhận lấy chén trà, có chút mất tự nhiên uống từng ngụm nhỏ

"Ta từng gặp ngươi sao?"

"Đây là lần đầu tiên ta bước chân ra phủ"

"Ta biết xem vận mệnh, ngươi có muốn xem không?"

 Di Minh hỏi rồi đột nhiên kéo bàn tay của Chu Hiên Cừ ra xem, bàn tay hắn mềm mại, ngón tay thon dài đẹp đẽ lại yếu ớt

"Ngươi...yểu mệnh. Sống không được bao lâu nữa"

"Ta biết" Chu Hiên Cừ mỉm cười, thu tay lại không hề giận dữ "Tình trạng bệnh của ta, ta biết rất rõ"

"Thất lễ"

"Ta không để ý"

 Di Minh trở về tấm đệm cũ, trong lòng thất vọng, cười nhẹ lắc đầu. Cứ ngỡ là người đó, nhưng xem được vận mệnh cho hắn, chưa xem thì còn có chút hy vọng, xem rồi ngay cả một tia hy vọng cũng không còn.

"Ta có thể hỏi, nàng tại sao lại có vẻ thất vọng không?"

"Biểu cảm của ta rõ ràng vậy sao?" Di Minh chạm tay lên má, lắc đầu mỉm cười nhàn nhạt "Là do ta hy vọng, nghĩ rằng ngươi là người ta đang tìm kiếm"

"Nàng đang tìm kiếm người nào sao?"

"Một người rất quan trọng"

"Có lẽ do ta có nét giống người đó, dù sao cũng chúc nàng sớm tìm được người nàng mong chờ"

"Đa tạ"

 Di Minh nằm xuống, nhắm mắt lại. Xúc động quá rồi, lỗ mãng, chỉ là một chút cảm giác khác lạ mà lại nghi ngờ một người hoàn toàn không có một đặc điểm nào giống Hiên lại là Hiên đầu thai chuyển kiếp, thật buồn cười. Di Minh à Di Minh, tỉnh táo lại, đừng để số mệnh trêu đùa! Phía đối diện, Chu Hiên Cừ không hề nhắm mắt dưỡng thần nữa, hắn nhìn Di Minh đang nằm ngủ, trong lòng có cảm giác gì đó quen thuộc lại chua xót. Hắn lấy chăn nhỏ từ bọc vải, tiến lại gần rồi đắp lên người Di Minh, ánh mắt không hiểu sao lại dịu dàng đến lạ. Di Minh ngó lơ, giả vờ ngủ không biết gì. Chu Hiên Cừ đắp chăn xong liền quay về chỗ của mình, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Xe ngựa lắc lư không kể đêm ngày, đoàn người đi không biết mỏi mệt. Cuối cùng cũng đến một trấn, dừng trước căn nhà trúc nhỏ.

"Thiếu gia, đến rồi ạ"

 Chu Hiên Cừ mở mắt, Di Minh cũng tỉnh dậy, gấp gọn chăn mỏng, vuốt lại đầu tóc, bước xuống xe ngựa. Căn nhà trúc giữa rừng trúc, xung quanh là thảo dược trồng đang tỏa hương thơm ngát.

"Bẩm thiếu gia, trong nhà không có ai"

"Chúng ta đợi một lát"

"Vâng"

 Di Minh đỡ Vương thị đến ngồi trên ghế nhỏ trước sân.

"Ngươi ổn chứ?"

"Ta không có cảm giác, nhưng cảm giác được con không khỏe lắm"

"Ở đây nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng dung hợp ý thức của ngươi cùng ký ức của Vương thị"

"Ngươi và ta không có tiền, liệu có được khám bệnh không?"

"Ngươi quên rằng còn vị thần tài ở kia sao"

 Vương thị nhìn theo Di Minh, thấy phía gốc cây Chu Hiên Cừ đang ngồi nhắm mắt. Đột nhiên hắn cảm nhận được gì liền mở mắt ra, va chạm ánh mắt, hắn nở nụ cười mỉm nho nhã, Vương thị giật mình vội vã mỉm cười cúi đầu chào lại.

Chapitre suivant