webnovel

Chương 349: Sự khác biệt giữa ta và ngươi.

Chương 349: Sự khác biệt giữa ta và ngươi.

Thương Sơn phái, sáng hôm sau.

Trên đống đổ nát tại Diễn võ tràng, đám mộc nhân do Vương Nhất Tự triệu hồi ra đang từng hồi từng hồi bận rộn tu sửa.

Đám đệ tử thì vẫn tiếp tục tu luyện như thường ngày.

Phía bên trong Đại điện, Vương Nhất Tự cùng các vị phu nhân, Akami, Sakura, Lee min Yin, còn có Hạ Bác, Long Hân Di, Trác Hồng Quân, Lý tổng quản cùng Triệu Thiên Tuyết, Hoa Miên Nhược đang họp bàn về kế hoạch sắp tới.

Nhưng bầu không khí bên trong đại điện lúc này khá là căng thẳng, vì có thêm một người vừa mới gia nhập Thương Sơn phái tham gia cùng.

Chính là Lữ Linh Nhi.

"Chuyện chàng có bao nhiêu phu nhân tạm thời chưa tính tới!"

Lữ Linh Nhi âm trầm nói.

"Nhưng thiếp muốn biết tại sao chàng lại bắt thiếp phải đợi một thời gian dài như thế mới tìm đến thiếp!"

Lữ Linh Nhi liếc nhìn Vương Nhất Tự với ánh mắt hằn học.

"Linh Nhi, ta xin lỗi!

Ta thực sự rất muốn tìm đến nàng, nhưng mà có quá nhiều chuyện xảy ra...

Hơn nữa, nàng ở Thiên giới, ta lại ở Nhân giới, dù cho có tìm được nàng, ta cũng không hy vọng là nàng sẽ hạ giới.

Vì khi nàng hạ giới, nàng sẽ không thể trở lại Thiên giới được nữa, điều đó làm ta trăn trở rất lâu.

Gặp thì thà tốt nhất không gặp..."

Vương Nhất Tự giải thích.

"Thế sao hôm nay đột nhiên chàng lại cho Hắc Hồ điệp đến tìm thiếp?"

Lữ Linh Nhi nhíu mày hỏi.

"Vì ta đang không biết tiếp theo phải làm như thế nào..."

"Hửm?

Chàng đang nói đùa đấy à?

Còn có việc gì mà lại khiến cho chàng không thể tìm ra cách giải quyết?"

Lữ Linh Nhi ngốc trệ hỏi Vương Nhất Tự.

"Linh Nhi tỷ, chuyện này có liên quan đến Tuyết Ly Đế..."

Trương Tố Tố nhỏ nhẹ nó xen vào.

"Tuyết Ly Đế?

Chuyện gì mà lại liên quan đến ả hồ ly đó chứ?"

Lữ Linh Nhi nhíu mày.

"Ả hồ ly tinh đó đã bắt giữ tam đệ tử của Thương Sơn phái ta!"

Mộc Phiến La đáp.

"Ừm...cũng có nghĩa là chàng muốn mượn sức mạnh của thiếp để đối đầu với Tuyết Ly Đế để giải cứu đệ tử của chàng, có phải như vậy không?"

Lữ Linh Nhi tỏ ra thông suốt.

"Đó chỉ là một phần..."

Vương Nhất Tự gật đầu nói.

Rầm!

Bất chợt Lữ Linh Nhi bàn tay đập mạnh xuống bàn, bàng bạc hàn khí tức bộc phát ra bao trùm cả đại điện, khiến cho tất cả mọi người chợt giật mình.

Nàng tức giận nhìn thẳng Vương Nhất Tự hỏi.

"Thiếp không biết nguyên nhân gì làm cho sức mạnh của chàng biến mất, và thiếp cũng không quan tâm đến việc đó.

Nhưng chỉ khi chàng không còn cách nào để giải quyết mọi chuyện thì mới tìm đến thiếp, cái chàng muốn không phải là gặp thiếp, không phải là do muốn ở bên thiếp, mà là muốn lợi dụng sức mạnh của thiếp để cứu đệ tử của chàng?

Viêm Ân Đế, chàng thực sự đối với thiếp như thế sao?"

Chỉ trong nháy mắt, cổ Vương Nhất Tự lại bị kiếm của Lữ Linh Nhi kề sát vào.

"Tại sao lại đối xử với thiếp như thế hả?!"

Đám người nhìn thấy tình hình trước mắt gương mặt hiển hiện lên hoảng hốt, nhưng không ai dám hành động.

Chỉ cần một động tác gây hiểu lầm thì xem như đi thỉnh kinh luôn chứ không đùa được.

"Linh Nhi, nàng bình tĩnh nghe ta nói hết đã..."

Vương Nhất Tự gương mặt hiện lên đặc sắc, giọng nói như muốn xoa dịu cơn giận của Lữ Linh Nhi.

"Ta đúng là muốn mượn sức mạnh của nàng để bảo vệ cho Thương Sơn phái trong lúc ta bế quan.

Không phải là ta không tin những người ở đây, nhưng mà tất cả trên dưới Thương Sơn phái dù có xuất ra hết sức lực cũng không thể nào đối mặt với ả hồ ly đó được.

Chỉ có một Đại đế mới có thể đối mặt với một Đại đế khác mà thôi..."

Ngưng một nhịp, Vương Nhất Tự lại tiếp tục.

"Hơn nữa lý do quan trọng hơn hết khi ta tìm nàng chính là ta lo lắng cho nàng..."

Nói đến đây ánh mắt Vương Nhất Tự chợt nhìn Lữ Linh Nhi một cách quan tâm.

"Vì lo cho thiếp...?

Thiếp có gì mà phải lo lắng cơ chứ?"

Lữ Linh Nhi thu lại kiếm, ngồi xuống ghế, ngốc trệ hỏi.

"Trong lúc ta ở Nhân giới, ta đã đối mặt với một kẻ địch rất mạnh, hắn đã bắt mất một trong những phu nhân của ta, cũng là muội muội của nàng, ngay trước mắt ta, và ta không thể nào ngăn cản được hắn..."

Giọng Vương Nhất Tự trở nên nghiêm túc.

"Lúc đó chàng đang là cảnh giới nào?"

"Thần Cơ cảnh đỉnh phong..."

Ánh mắt của Lữ Linh Nhi liền trở nên ngưng trọng.

"Thần...Thần Cơ cảnh...đỉnh phong...?

Loại người như thế nào mà lại có thể bắt người ngay trước mắt một Thần Cơ cảnh đỉnh phong cơ chứ?"

"Thần Cơ cảnh...?

Là cảnh giới như thế nào vậy Linh Nhi tỷ?"

Hoa Vi Nghi ngốc trệ hỏi.

"Ở Thiên giới, tu vi cảnh giới cũng chia thành nhiều phẩm cấp, cũng giống như Nhân giới, nhưng tên gọi lại khác.

Thần Cơ cảnh chính là đỉnh phong phẩm cấp tu vi cảnh giới ở Thiên giới!"

Lữ Linh Nhi giải thích.

Cả đám người khóe miệng co giật.

Hóa ra chưởng môn, phu quân của bọn họ lại mạnh đến mức đó...

Là đỉnh phong của đỉnh phong!

"Tỷ hiện tại tu vi cảnh giới đang là phẩm gì vậy?"

Triệu Minh Anh tò mò hỏi.

"Ta?

Ta hiện tại chỉ mới là Phá Hư cảnh hậu kỳ!"

Lữ Linh Nhi thật thà nói.

Phá Hư cảnh?

Cả bọn hiển hiện lên ngốc trệ.

Bọn họ là lần đầu tiên nghe thấy, cũng không thể tưởng tượng ra được rốt cuộc là Phá Hư cảnh mạnh ra sao?

Nhưng có thể nói là rất mạnh!

Một Đại đế thì phải là rất mạnh a!

"Được rồi, vấn đề đó hãy nói sau..."

Vương Nhất Tự ra hiệu cho mấy phu nhân của mình ngừng lại, hắn sau đó lại tiếp tục nói với Lữ Linh Nhi.

"Theo như ta điều tra, thì người bắt đi Doanh Doanh nằm trong một tổ chức rất lớn.

Tất cả bọn chúng đều thực sự rất mạnh, mạnh hơn cả lúc ta ở giai đoạn Thần Cơ cảnh rất nhiều.

Và mục tiêu của bọn chúng chỉ có một..."

Vương Nhất Tự giơ ngón tay lên.

"Đó là xóa sổ thế giới này!

Ta không rõ khi nào bọn chúng sẽ bắt đầu hành động, nhưng một khi bọn chúng đến thì tất cả sinh linh ở Tam giới sẽ bị tàn sát.

Đây chính là lý do ta muốn tìm nàng, ta muốn nàng ở cạnh ta, chúng ta sẽ cùng nhau chống lại bọn chúng!"

"Điều chàng nói...là thật sao...?"

"Là thật..."

Vương Nhất Tự cùng đám người cùng gật đầu.

"Được rồi, thiếp hiểu rồi!

Vậy bây giờ chàng muốn làm thế nào?"

Vương Nhất Tự nói bằng một giọng nghiêm túc.

"Hôm nay sau khi sắp xếp mọi việc của môn phái, ta sẽ tiến hành bế quan tu luyện, thời gian là không thể đoán trước được.

Vì thế ta cần nàng thay ta chấp chưởng vị trí chưởng môn của Thương Sơn phái, thay ta dẫn dắt và bảo vệ mọi người trong môn phái, cho đến khi ta trở lại.

Nếu như là nàng, ta tin nàng sẽ làm được chuyện này!"

Ngoại viện Thương Sơn phái.

Âu Dương Kiệt chống Thanh Long Yển Nguyệt đao xuống đất, thở ra nặng nhọc sau một hồi luyện tập cùng với nó.

Hắn đang cố gắng làm quen với cách tấn công của thanh đao.

Phải nói Thanh Long Yển Nguyệt đao là trường đao vì thế cần phải dùng cả hai tay khi sử dụng, nó khác với những loại đao thông thường, rất khó để có thể sử dụng một cách thuần thục.

Âu Dương Kiệt cả người mồ hôi nhễ nhại, xung quanh rất nhiều tảng đá bị chém vụn, nằm ngổn ngang.

"Quả là một thứ vũ khí lợi hại a!"

Một tiếng nói bỗng vang lên phía sau lưng Âu Dương Kiệt khiến cho hắn có chút giật mình.

Là sư huynh của Lữ Linh Nhi.

Tên này đã đứng phía sau quan sát Âu Dương Kiệt từ lúc bắt đầu tập luyện, hắn rất thích thú với Thanh Long Yển Nguyệt đao.

"Sư...sư thúc..."

Âu Dương Kiệt hơi bất ngờ, quay lại.

Tên trung niên ung dung đi đến gần Âu Dương Kiệt, gương mặt hiện lên khoái chí, cười lớn.

"Ta tên Văn Vĩnh Thành, ngươi có thể gọi ta là Vĩnh Thành sư thúc a, ha ha ha..."

Âu Dương Kiệt khoé miệng hơi giật.

"Vĩnh Thành sư thúc...người đến đây có việc gì không?"

"Ta chỉ muốn xem xem đệ tử Thương Sơn phái các ngươi tập luyện như thế nào mà thôi!"

Văn Vĩnh Thành nhìn Thanh Long Yển Nguyệt đao trên tay Âu Dương Kiệt nói.

"Thanh trường đao ngươi đang cầm có vẻ rất đặc biệt a!"

"Nó tên là Thanh Long Yển Nguyệt đao, là thượng cổ thần khí do chưởng môn ban cho đệ tử..."

"Ồ, thì ra là thượng cổ thần khí, chả trách lại có uy lực lớn như vậy...

Mà tên Viêm Ân Đế này cũng thật hào phóng a, thượng cổ thần khí còn có thể tuỳ tiện ban cho đệ tử như thế!"

Văn Vĩnh Thành gật gù.

"Sư thúc dường như không hề ngạc nhiên khi đệ tử nói đây là thượng cổ thần khí...?"

Âu Dương Kiệt ngạc nhiên hỏi.

"Ta làm sao phải tỏ ra ngạc nhiên?!!

Đối với vũ khí, ta chỉ cần liếc sơ qua là có thể đánh giá được là đồ tốt hay không!"

Văn Vĩnh Thành thản nhiên đáp, liền chỉ tay vào Thanh Long Yển Nguyệt đao.

"Thanh trường đao trên tay ngươi, khí tức màu xanh phảng phất nơi lưỡi đao tựa như là long tức của long tộc.

Mỗi nhát chém ngươi xuất ra khi nãy tuy nặng nề nhưng lại dứt khoát kèm theo đó là một bá khí khá đáng sợ tựa như có thể chém được tất cả mọi thứ...

Nhưng mà khí tức và bá khí kia vốn không phải là ngươi truyền vào đao, mà là tự thân thanh đao đã sở hữu chúng!

Điều này khiến ta khá chắc chắn thanh trường đao này phải là Thánh phẩm trở lên.

Vừa rồi ngươi nói đây là thượng cổ thần khí càng làm ta chắc chắn hơn về nhận xét này!

Nếu là người khác nói ra, ta sẽ cho rằng hắn đang nói khoác, đang là muốn phô trương, nhưng mà, ngươi lại là đệ tử của tên Viêm Ân Đế kia, ta vốn rõ tính cách của hắn, thượng cổ thần khí mà hắn sở hữu số lượng là không thể hình dung được, tùy tiện cho đệ tử một thanh vũ khí cấp bậc thần phẩm đối với hắn cũng chỉ như là phủi đi hạt bụi dính trên y phục mà thôi, không đáng nhắc đến!"

"Ra là vậy..."

Âu Dương Kiệt gật đầu thông suốt.

"Xem ra sư bá hiểu khá rõ về chưởng môn a!"

"Ngươi đừng hiểu lầm!

Ta vốn dĩ không ưa gì tên chưởng môn của ngươi!

Nhưng ta cũng không có hiềm khích gì với hắn!

Nếu không phải vì sư muội của ta muốn gặp hắn thì giờ này ta đang ngồi ở Thất Kiếm Sơn Trang mà nhâm nhi Sơn Quan tửu chứ không phải quanh quẩn ở đây nhìn đám hậu bối các ngươi tu luyện đâu!"

Văn Vĩnh Thành giọng bất mãn nói.

"Vất...vất vã cho sư thúc..."

Âu Dương Kiệt khoé miệng hơi giật nói.

"Được rồi, ta ở Thất Kiếm Sơn Trang cũng sớm đã chán xem như là thay đổi không khí một thời gian vậy...

Thanh trường đao của ngươi, có thể cho ta mượn một chút được không?"

Văn Vĩnh Thành thay đổi chủ đề.

"Sư thúc, chuyện này..."

Âu Dương Kiệt chợt lưỡng lự.

"Sao thế?

Ta chẳng qua chỉ muốn mượn đao của ngươi một chút thôi mà, như vậy cũng không được sao?"

Văn Vĩnh Thành nhíu mày hỏi.

"Xin sư thúc đừng hiểu lầm, đệ tử không hề có ý đó...

Chỉ là thanh đao này chỉ chấp nhận đệ tử là chủ nhân của nó, nếu là người khác sẽ không thể nào cầm nổi..."

Âu Dương Kiệt vội vàng giải thích.

"Ha ha ha, không sao, không sao!

Ta không tin một thanh trường đao có thể làm khó được ta!"

Văn Vĩnh Thành cười lớn.

"Vậy... vậy mời sư thúc..."

Văn Vĩnh Thành bàn tay phải trực cầm lấy chuôi đao.

Nhưng khi bàn tay hắn chạm vào Thanh Long Yển Nguyệt đao thì một luồng khí tức bất chợt ập tới hắn, Võ hồn Hán thọ đình hầu Quan Vân Trường liền xuất hiện, bộ dáng đạo mạo, âm trầm lên tiếng.

"Không phải người được Thanh Long Yển Nguyệt đao lựa chọn lại muốn chạm vào bảo đao?"

Cả người Văn Vĩnh Thành chợt đổ mồ hôi khi bị uy áp quá lớn của Quan Nhị gia đè nén tới, ánh mắt hắn hiện lên tia kinh sợ.

Thanh Long Yển Nguyệt đao trong tay hắn chợt hóa nặng ngàn cân.

Văn Vĩnh Thành cảm nhận được sức nặng từ thanh đao lập tức vận khí lực nâng đỡ, thanh đao càng lúc càng trở nên nặng hơn, đè về phía hắn.

Hắn lùi lại một bước, chân phải trụ chắc, gương mặt nhăn nhó khó khăn tập trung nhưng vẫn không thể nào nâng nổi thanh trường đao.

"Nhanh!

Nhanh!

Mau cầm lấy nó!"

Văn Vĩnh Thành hối thúc Âu Dương Kiệt.

Âu Dương Kiệt vội vàng cầm lấy Thanh Long Yển Nguyệt đao một cách nhẹ nhàng.

Văn Vĩnh Thành nhăn mặt.

Hắn dù có vận tất cả khí lực cũng không thể nào cầm nổi thanh đao kia, kém chút còn bị nó đè chết.

Đúng là thần khí thượng cổ có khác.

Không thể đùa được!

"Vĩnh Thành sư thúc, người không sao chứ?"

"E hèm!

Thanh đao này đúng là rất đặc biệt a...

Nhưng mà, có một vấn đề..."

Văn Vĩnh Thành khoé miệng hơi giật, liền lấy lại tư thế.

"Có vấn đề gì vậy sư thúc...?"

"Thanh đao này đúng là rất mạnh, nhưng ngươi vẫn chưa nhìn ra được điểm mạnh của nó.

Ngươi vừa rồi chỉ như là đang chém bừa bãi vào mấy tảng đá, uy lực phát ra tuy lớn nhưng sức mạnh trong từng nhát chém là không có!"

Văn Vĩnh Thành giải thích.

"Sư thúc có thể nào giải thích rõ hơn được không?

Đệ tử vẫn chưa hiểu..."

Văn Vĩnh Thành thở dài một cái, sau đó lấy thanh đại kiếm đang đeo trên lưng ra.

Thanh đại kiếm của hắn, hai bên lưỡi kiếm đều là cùn lẳng.

"Ngươi dùng thanh đao của ngươi thử chém vào tảng đá kia xem.

Dùng tất cả sức lực của ngươi!"

Văn Vĩnh Thành chỉ vào tảng đá trước mặt cách đó mười mấy thước, nói.

Âu Dương Kiệt gật đầu, truyền khí lực vào Thanh Long Yển Nguyệt đao, hai tay giơ cao thanh trường đao, một phát xuất ra đao khí chém tới tảng đá.

Ầm!

Tảng đá cao hơn một thước bị Âu Dương Kiệt chém xuống một đao liền lập tức vỡ nát thành từng mảnh, văng ra khắp nơi.

Văn Vĩnh Thành nhìn pha vừa rồi lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.

"Sư thúc, có vấn đề gì sao?"

Âu Dương Kiệt ngốc trệ hỏi.

"Một đao vừa rồi của người uy lực phát ra đúng là kinh người, nhưng cũng chỉ có vậy.

Ngươi hãy nhìn cho kỹ!"

Dứt lời, Văn Vĩnh Thành giơ cao thanh đại kiếm của mình lên chém xuống tảng đá lớn bên cạnh tảng đá vừa nãy Âu Dương Kiệt chém.

Bang!

Tảng đá bị chém liền tách ra làm đôi, vết chém rất ngọt, không hề vỡ ra từng mảnh như Âu Dương Kiệt vừa nãy.

"Đây chính là sự khác biệt giữa ta và ngươi!"

Văn Vĩnh Thành chống thanh đại kiếm xuống đất nói.

Âu Dương Kiệt ngơ ngác nhìn tảng đá trước mắt, trong lòng không khỏi hiện lên kính phục.

"Khi ngươi hiểu rõ vũ khí trên tay ngươi, ngươi sẽ có thể cắt đứt tất cả mọi thứ, kể cả khi ngươi chỉ cầm một thanh kiếm bằng gỗ!

Có muốn học hay không?"

Văn Vĩnh Thành nhìn Âu Dương Kiệt đắc ý hỏi.

Chapitre suivant