webnovel

Chương 345: Ta sẽ đi cùng muội.

Chương 345: Ta sẽ đi cùng muội.

Hơn một ngày sau, tại một nơi nào đó cách rất xa Thương Sơn phái.

Một khu rừng trúc xanh mướt với những thân cây san sát nhau ngay hàng thẳng lối như thể được ai đó trồng xuống.

Từng cơn gió thổi qua làm cho cả rừng trúc lung lay, những chiếc lá úa vàng trên tán cây cứ thế bị gió cuốn đi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Giữa bầu không khí nên thơ ấy, đứng tại trung tâm của rừng trúc, một nữ nhân với mái tóc màu lam óng ánh, cài một chiếc lược vàng phía trên, đang nhắm nghiền mắt cảm nhận mọi thứ xung quanh.

Y phục của nàng tiệp với màu tóc.

Nàng cứ thế đứng đó, thanh lam kiếm cắm thẳng xuống đất, hai tay nàng đặt lên chuôi kiếm.

Dù cho là đang nhắm mắt nhưng mọi thứ xung quanh đều được nàng cảm nhận rất rõ ràng, tựa như nhìn thấy tất cả.

Một chiếc lá rơi lả tả từ trên cao xuống theo ngọn gió.

Chiếc lá rơi trước mặt nàng với tốc độ rất chậm rãi.

Đến khi chiếc lá rơi xuống ngang tầm vai, nàng liền rút thanh kiếm lên, cũng nhẹ nhàng và chậm rãi như tốc độ rơi của chiếc lá.

Thanh lam kiếm vung lên rồi chém xuống cắt đôi chiếc lá trúc trước mặt nàng.

Sau đó nàng lập tức thu hồi kiếm vào vỏ, hai tay đưa ra để hai mảnh lá trúc rơi vào.

Một kiếm tu bình thường khi nhìn vào động tác nàng vừa xuất ra có lẽ cho rằng rất tầm thường, chỉ là dùng kiếm cắt đôi một chiếc lá thì ai ai cũng làm được, chẳng có gì là khó khăn, cũng chẳng có gì là đặc biệt cả.

Nhưng cái  đặc biệt trong chiêu thức vừa rồi thì phải vài khắc sau mới nhìn thấy được.

Phía trước nàng, hướng của nhát chém khi nãy, từng cái từng cái một thân cây trúc bị cắt đôi ngã xuống lần lượt.

Không một tiếng động, không một kiếm khí nào xuất ra, chỉ đơn giản là nàng một kiếm nhẹ nhàng cắt đôi cả vài trăm thân cây trúc.

Đây là hữu chiêu hóa vô chiêu, đòn tấn công không thể nhìn thấy, không thể cảm nhận được.

Chỉ những cao thủ dùng kiếm mới có thể xuất ra được loại kiếm chiêu này.

Trên thế gian này số người thi triển được chiêu kiếm vừa rồi hầu như là không có.

'Kiếm thức này...vẫn chưa thể hoàn thiện...'

Nàng nhíu mày suy nghĩ về chiêu kiếm vừa rồi.

"Sư muội, muội đang có tâm sự à?"

Lúc này, một tên trung niên thân thể cường tráng, râu tóc bờm xờm, khoác trên người một bộ da gấu, sau lưng hắn là một thanh đại kiếm, đi tới, lớn tiếng hỏi.

Hai tay hắn bưng một cái khay trên đó có một đĩa thức ăn, một bình rượu và vài nén hương.

"Chiêu vừa rồi của muội xuất ra trễ một nhịp..."

"Nhị ca... muội... không có tâm sự...chỉ là..."

"Chỉ là...?"

"Hôm nay muội cứ thấy bồn chồn, linh cảm như sắp có chuyện xảy ra..."

Tên trung niên đặt chiếc khay xuống trước một nấm mộ đã phủ cỏ xanh, tấm bia mộ không hề có tên, trước bia mộ là năm thanh kiếm khác nhau cắm sâu xuống đất, chậm rãi nói.

"Có thể hôm nay là ngày giỗ của họ nên muội mới cảm thấy như thế..."

Hắn sau đó đứng lên, nhường chỗ cho nữ nhân kia.

Nữ nhân ngồi xuống, lấy ra cái mồi lửa thắp hương, sau đó cắm trước mộ, hai tay chắp lại, mắt nhắm nghiền.

"Cũng đã rất lâu rồi nhỉ?

Thất kiếm chúng ta... bây giờ chỉ còn nhị kiếm...

Ta nhớ những tháng ngày cùng bọn họ..."

"Sư huynh, chúng ta đã hứa là sẽ không nhắc đến những chuyện trước kia rồi mà..."

"Ta xin lỗi...

Nhưng mà ta có một thắc mắc muốn hỏi muội..."

"Huynh thắc mắc việc gì?"

"Những tên khác đều lập ra môn hộ, đứng đầu các thành trì lớn, thậm chí còn cai quản cả một vùng đất rộng lớn.

Muội cũng là một trong Thập đại đế, làm sao lại không tự lập môn hộ cho mình?

Suốt ngày cứ quanh quẩn ở chổ này?"

Nữ nhân chậm rãi đứng lên, cúi đầu trước ngôi mộ một cái, rồi nhẹ nhàng nói.

"Muội không thích bị ràng buộc...muội không..."

Nữ nhân còn chưa nói hết câu liền một cánh Hắc Hồ điệp dập dờn bay đến đậu lên tay nàng.

Ánh mắt nàng lập tức hiện lên vẻ hoang mang khi nhìn thấy nó.

Phía sau, sư huynh nàng cũng là hết sức bất ngờ, nhưng giây lát sau đột nhiên nổi giận, trực lao tới tấn công Hắc Hồ điệp.

Hành động này của sư huynh bị nữ nhân kia cản lại.

"Tại sao cái thứ này lại xuất hiện ở đây?

Tên đó lại muốn làm phiền chúng ta nữa hay sao?"

Sư huynh nàng hét lớn.

Nhận thấy sát khí phát ra từ người tên trung niên, Hắc Hồ điệp liền toàn thân bao bọc một lớp màn chắn hộ giáp, nó đập đôi cánh bay lên.

Phải nói Hắc Hồ điệp là Huyễn thú truyền tin nhanh nhất trong Tam giới và chỉ có Viêm Ân Đế là sở hữu nó.

Mặc dù nó chưa trưởng thành nhưng tốc độ và khả năng tìm kiếm của nó thuộc vào hàng bậc nhất, trong Tam giới không có con thú nào có thể so sánh được với nó.

Cái lớp màn chắn hộ giáp nó vừa thi triển ra cũng chính là một trong những kỹ năng của nó.

Màn chắn này là lớp phòng ngự tuyệt đối, giúp nó không bị tổn thương bới bất cứ đòn tấn công nào.

Đó là lý do nó có thể tự do di chuyển giữa Hạ giới và Thiên giới mà không hề sợ Thiên kiếp Vạn lôi trận.

"Sư huynh bình tĩnh, huynh cũng thừa biết là không thể tổn hại được Hắc Hồ điệp mà..."

Nữ nhân nói.

"Sư muội đã quên rồi hay sao?

Nếu không phải vì tên Viêm Ân Đế này thì sư huynh đệ của chúng ta cũng không phải nằm xuống đến cả thân xác cũng không còn!

Nếu không phải vì hắn..."

"Im lặng!"

Không để tên trung niên nói hết, nữ nhân kia liền ngắt lời, quăng ánh mắt đầy sát khí về phía hắn.

Ánh mắt nàng sắc bén tựa như những mũi kiếm đâm vào linh hồn của hắn khiến hắn bất chợt khựng lại, toàn thân cứng đờ.

"Nếu huynh còn giữ thái độ đó với Viêm Ân Đế thì đừng trách ta vô tình!"

Nữ nhân thu hồi lại sát khí, ánh mắt quay về phía Hắc Hồ điệp.

Tên trung niên sau pha vừa rồi cũng sợ đến kém chút vỡ mật, không dám hé môi.

Sư muội hắn, tuy là nhỏ nhất trong Thất Tiên kiếm, nhưng thực lực lại là mạnh nhất.

Tính tình quyết đoán, không kể tình thân, lạnh lẽo như băng.

Không phải tự dưng nàng có hiệu là Băng Kiếm chi Đế.

Đối với tất cả sự việc, tất cả mọi người xung quanh, nàng dường như không quan tâm đến, luôn luôn lạnh nhạt với mọi thứ, duy chỉ có Viêm Ân Đế là khác hẳn hoàn toàn, chỉ có hắn là được nàng đối xử khác biệt, nàng dành trọn tình cảm của nàng cho hắn.

Ngay cả chiêu kiếm khi nãy cũng là chiêu kiếm của Viêm Ân Đế.

Năm xưa, Băng Kiếm chi Đế bại trong tay Viêm Ân Đế cũng là vì chiêu kiếm kia.

Viêm Ân Đế là kẻ đầu tiên cũng là kẻ duy nhất có thể chiến thắng nàng trong một cuộc chiến tay đôi.

Hắc Hồ điệp đôi cánh vờn quanh, toả ra một luồng hoàng kim khí tức.

"Tinh Không Đại lục, Thanh Dương quận, Thương Sơn phái, ta đang ở đấy..."

Dòng chữ hiển hiện ra lơ lửng trên không trung được Hồ điệp viết ra bằng khí tức của mình.

"Hắn...hắn vẫn còn sống..."

Ánh mắt Băng Kiếm chi Đế trực ứa lệ dõi theo từng chữ mà Hắc Hồ điệp viết ra.

Đã rất lâu rồi, kể từ trận chiến cuối cùng với Ma Tổ, Viêm Ân Đế đã hoàn toàn biến mất trên thế gian, tất cả mọi người tận mắt chứng kiến trận chiến long trời lở đất đó đều đã nghĩ rằng Viêm Ân Đế cùng Ma Tổ đã đồng quy vu tận, duy chỉ có Băng Kiếm chi Đế là vẫn tin Viêm Ân Đế vẫn còn sống.

Nàng không biết lý do tại sao hắn lại đột ngột bỏ đi mà không lời từ biệt.

Nàng rất muốn gặp hắn, muốn hỏi hắn tại sao, nhưng dù có cố gắng tìm kiếm cũng là không có một chút thông tin gì.

Đã mấy trăm năm trôi qua, nay Hắc Hồ điệp lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nàng, tia hy vọng le lói rằng Viêm Ân Đế còn sống lại dâng lên cuồn cuộn trong lòng nàng.

Đến khi những dòng chữ kia xuất hiện, nàng không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình.

"Sư muội..."

"Muội sẽ đi Nhân giới một chuyến..."

"Nhân giới...?"

Sư huynh nàng gương mặt hiện lên ngưng trọng.

"Đầu óc muội có vấn đề hay sao mà muốn xuống Nhân giới?

Năm xưa chúng ta phi thăng lên Thiên giới, xuýt chút nữa là mất mạng dưới Thiên kiếp Vạn lôi trận.

Muội quên cấm chế ở Thiên giới hay sao?

Ngoại trừ người của Giới Thiên luật Điện, tất cả những người khác không được phép nhúng tay vào chuyện của Nhân giới, càng không được phép hạ giới.

Nếu như muội hạ giới thì sẽ mãi mãi không thể trở lại Thiên giới.

Ta khuyên muội nên suy nghĩ cho thấu đáo.

Đây có thể là một cái bẫy được sắp đặt ra hòng hãm hại muội"

Tên trung niên buông lời khuyên ngăn.

"Cho dù có là cái bẫy đi chăng nữa muội cũng nhất quyết phải xuống Nhân giới cho bằng được, huynh đừng cản muội!"

Băng Kiếm chi Đế quay người trực bước đi thì bị sư huynh đưa tay ngăn lại.

"Khoan đã!"

Nàng quay qua nhìn sư huynh nàng với ánh mắt lạnh lẽo.

"Huynh muốn cản đường muội hay sao?"

"Không!

Ta sẽ không cản muội, mà ta cũng không đủ sức để cản nổi muội"

"Vậy thì tránh ra để muội đi!"

"Ta sẽ đi cùng với muội!"

Người trung niên với gương mặt quả quyết nói với Băng Kiếm chi Đế bằng một giọng nghiêm túc.

Hắn biết sư muội của hắn một khi đã quyết thì không ai cản nổi.

Dù hắn có dùng hết sức lực để ngăn không cho nàng đi thì cũng không thể.

"Huynh muốn đi cùng?"

Băng Kiếm chi Đế hỏi lại.

"Đúng vậy!"

Người trung niên gật đầu.

"Ta thân là sư huynh của muội, không thể để muội đi một mình được.

Ta chắc chắn nếu các sư huynh sư đệ còn sống cũng sẽ quyết định như ta.

Thất Tiên kiếm chúng ta bây giờ cũng chỉ còn lại hai người, nếu như cả muội cũng rời đi thì ta ở lại nơi này sẽ buồn đến chết mất.

Sống cùng sống!

Chết cùng chết!".

Thiên môn quan.

Cánh cổng kết nối giữa Thiên giới và các giới vực khác, cao hơn mười lăm thước, sơn son thếp vàng, uy nghiêm sừng sững đứng ở giữa một nền đá hình lục giác chu vi rộng hơn ba mươi thước.

Xung quanh Thiên môn quan là hơn hai mươi Hoàng Kim Chiến tướng với giáp trụ đầy đủ canh phòng cẩn mật ngày đêm không cho bất cứ ai tiếp cận.

Đây là khu vực cấm của Thiên giới, chỉ có người của Giới Thiên luật Điện mới được phép đi vào, phàm những kẻ có ý định tiếp cận Thiên môn quan thì đều không có kết cục tốt đẹp.

Oành!

"Đứng lại!

Nơi này là cấm địa!

Không được phép tiến lại gần!"

Một tên Hoàng Kim Chiến tướng tay cầm kích chống mạnh xuống nền đá, toả ra khí thế ngời ngời, lên tiếng cảnh báo hai kẻ lạ mặt vừa đáp xuống cách đài Thiên môn quan hơn năm mươi thước.

Những tên Hoàng Kim Chiến tướng khác cũng hướng sự chú ý đến hai kẻ vừa xuất hiện kia, tay bọn chúng nắm chặt cây kích, sẵn sàng động thủ.

Hai kẻ lạ mặt, một nam một nữ, dường như không hề chú ý tới lời cảnh báo của tên Hoàng Kim Chiến tướng, chậm rãi từng bước bước lại gần đài Thiên môn quan.

"Ngừng lại!

Không được tiến thêm bước nào nữa, nếu không sẽ chết!"

Tên Hoàng Kim Chiến tướng thanh âm trầm hẳn lại.

Hai mươi tên Hoàng Kim Chiến tướng lập tức bộc phát ra khí tức của bản thân đè ép lên hai kẻ lạ mặt hòng cản bước bọn hắn.

Nhưng hai kẻ kia vẫn không dừng lại, khí tức áp bức của đám Hoàng Kim Chiến tướng dường như không hề ảnh hưởng đến bọn hắn.

Bang!

Tên nam nhân cao lớn với vẻ ngoài hung hăng đeo một thanh đại kiếm phía sau lưng khẽ cười khinh dễ đám Hoàng Kim Chiến tướng, hắn sau đó bộc phát ra khí tức của bản thân lập tức chèn ép ngược lại đám Hoàng Kim Chiến tướng.

"Dựa vào đám các ngươi mà cũng muốn cản hai người bọn ta sao?

Muốn chết thì đến đây!"

Tên nam nhân lên tiếng khinh dễ đám Hoàng Kim Chiến tướng.

Hai mươi tên Hoàng Kim Chiến tướng khẽ rùng mình bởi khí tức khủng bố mà tên nam nhân kia bộc phát ra, nhưng bọn chúng vẫn không mảy may có ý định lùi bước.

Cả đám bọn chúng được phân công nhiệm vụ phải canh gác Thiên môn quan, nơi trọng địa của Thiên giới, nếu như sợ hãi mà bỏ chạy thì kết cục của bọn chúng sẽ rất là thê thảm.

"Thật quá sức ngông cuồng!

Lại không xem Giới Thiên luật Điện bọn ta ra gì hay sao?!!"

Bỗng một giọng nói với thanh âm trầm trầm vang vọng đến kèm theo đó là một khí tức khủng bố phải một chín một mười với tên nam nhân đeo thanh đại kiếm kia.

Cả tên nam nhân và nữ nhân đi bên cạnh chợt dừng bước, ánh mắt liền hướng lên trên, nơi phát ra giọng nói vừa rồi.

Phía trên cao, cách mặt đất hơn ba mươi thước, một tên trung niên với giáp trụ màu bạc sáng loáng, cầm trên tay một thanh đại đao dài gần hai thước, vẻ mặt hầm hầm bặm trợn liếc xuống chỗ hai kẻ lạ mặt có ý định tiếp cận Thiên môn quan bằng nửa con mắt.

Phía sau hắn là mười tên Khinh Thế Thần tướng, những thiên tướng với cấp bậc cao nhất, giáp trụ đầy đủ sáng loáng phảng phất sát khí đỏ rực bao quanh người.

Tên trung niên giáp bạc chính là Trần Tống, một tướng lĩnh dưới trướng Thiên Hoàng Tôn Hậu.

Và nhiệm vụ của hắn chỉ có một, chính là giết hết những kẻ to gan dám tiếp cận Thiên môn quan dù là với bất kỳ lý do gì, giống như hai kẻ lạ mặt vừa xuất hiện kia.

Trần Tống, và mười tên Khinh Thế Thần tướng, thực lực của bọn chúng nếu như phối hợp với nhau có thể đủ sức chiến đấu sòng phẳng với cả một Đại Đế.

"Bọn ta khinh dễ Giới Thiên luật Điện đấy, thì sao nào?"

Tên nam nhân vác sau lưng thanh đại kiếm hất hàm, giọng chế giễu, hỏi Trần Tống.

Khí tức và sát khí toát ra ở Trần Tống và mười tên Khinh Thế Thần tướng kia dường như không thể đe dọa được tên nam nhân này.

"Đi chết đi!!!"

Trần Tống trán nổi gân xanh, giận tím cả mặt, hắn hét lớn, vận khí lực, thanh đại đao trên tay chém xuống chỗ hai kẻ ngông cuồng dám thốt ra lời lẽ khinh dễ Giới Thiên luật Điện.

Một đạo đao khí khổng lồ dài hơn hai mươi thước hung hăng lao từ phía trên xuống chẻ đôi cả không gian.

"Tất cả lên cho ta!

Giết chết hai tên ngông cuồng này cho ta!!!"

Trần Tống sau đó ra lệnh cho mười tên Khinh Thế Thần tướng.

Đám Khinh Thế Thần tướng phía trên, cùng với hai mươi tên Hoàng Kim Chiến tướng phía dưới liền theo lệnh Trần Tống lập tức lao về phía hai kẻ kia.

"Vậy để bổn đại gia xem xem Giới Thiên luật Điện thực lực so với trước kia có chút tiến triển gì hay không a"

Vẫn giọng nói đầy khinh dễ, tên nam nhân tay phải đặt lên chuôi thanh đại kiếm sau lưng trực lao đến đối mặt với bọn thiên tướng hung hăng.

Nhưng tên nam nhân còn chưa kịp hành động thì nữ nhân bên cạnh hắn liền tiến lên một bước.

Trước áp lực khủng bố của đao khí đang chém xuống, cùng với đó là ba mươi tên thiên tướng đang tiếp cận, nàng lẳng lặng lấy ra từ không gian giới chỉ một thanh kiếm với lưỡi kiếm ánh lên lam sắc.

Khí tức của thanh lam kiếm mà nữ nhân này vừa lấy ra hiển hiện lên hàn băng lạnh buốt bao quanh lấy lưỡi kiếm, nhìn bằng mắt thường trông giống như một con rồng đang uốn lượn.

Ánh mắt nữ nhân này toát lên một sát khí lạnh lẽo, nàng âm trầm lên tiếng.

"Phá Nguyệt..."

Chapitre suivant