webnovel

Chương 339: "Nhóc con, ngươi làm sao lại sợ hãi?"

Chương 339: "Nhóc con, ngươi làm sao lại sợ hãi?"

U Linh cốc.

Cổ Băng Trư Vương vừa xuất hiện liền không để đám nhân loại kịp hành động lập tức lấy đà lao đến.

Tốc độ của nó rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã áp sát được đám đệ tử Thương Sơn phái.

"Nhanh!

Mau lùi lại!"

Lục Thiên Cầm hô lớn.

Rất nhanh, đám sư đệ sư muội của nàng liền vận thân pháp nhảy lui về sau một đoạn khá xa, suýt soát tránh được cú húc từ con dã trư.

Chỉ có Âu Dương Kiệt là đứng lại giao chiến với Trư Vương.

Trong đám người cũng chỉ có mỗi hắn là còn đủ sức để chiến đấu.

Grào...!!!

Cổ Băng Trư Vương hướng hai cặp nanh khổng lồ của nó đâm tới Âu Dương Kiệt.

Keng!

Âu Dương Kiệt hai tay nắm chặt Thanh Long Yển Nguyệt đao chặn đòn tấn công của Trư Vương, hắn nghiến răng, chân phải dậm mạnh xuống đất trụ vững, chân trái duỗi ra hòng giảm bớt lực lượng khủng bố của Trư Vương.

Nhưng Âu Dương Kiệt không một mình.

Bên cạnh hắn là Lôi Hắc cũng hai chân trước đang chặn nanh của Trư Vương.

"Lôi Hắc... ngươi...sao...còn ở...đây...?"

Âu Dương Kiệt gồng hết sức nói.

"Ta tuy nhát gan nhưng cũng là Sư Vương, há lại để cho chủ nhân của mình đơn độc chiến đấu?!"

Lôi Hắc lời lẽ hùng hồn nhưng gương mặt của nó trái ngược hoàn toàn, đang là lo sợ không thôi.

Khoảng cách thực lực giữa Lôi Hắc và Cổ Băng Trư Vương, tuy cùng là đầu lĩnh thú, là rất lớn.

Và Lôi Hắc cũng nhận rõ ra được chuyện này.

Nó ở lại cũng Âu Dương Kiệt chiến đấu chỉ là miễn cưỡng, là cam chịu, là không thể rút lui mà thôi.

Nó bây giờ đã là khế ước thú của Âu Dương Kiệt, nếu như không chiến mà thoái lui, chẳng những sự tự tôn của nó mất hết đi, mà tính mạng của nó cũng sẽ không còn nếu như Âu Dương Kiệt bỏ mạng.

Đây là nó cố sức để có thể được sống sót!

Âu Dương Kiệt khoé miệng khẽ mỉm cười.

"Tốt!

Cùng ta tiêu diệt tên này nào!"

Lôi Hắc gương mặt trở nên đặc sắc.

"Chủ nhân, não ngươi có...!"

Grào!!!

Lôi Hắc còn chưa kịp nói hết câu, Trư Vương liền hất hàm, hất văng cả hai ra xa.

Bành!

Oành!

Âu Dương Kiệt bị hất văng trúng một gốc cây phía xa, còn Lôi Hắc bị hất bay theo hướng khác đập mạnh vào một gờ đất.

Cả hai loạng choạng đứng dậy.

"Lực lượng thật...kinh khủng..."

Âu Dương Kiệt tay quệt vệt máu nơi khoé miệng, nói.

"Chủ nhân, ta nói ngươi chạy được thì cứ chạy.

Tên này không phải là thứ mà ta và ngươi có thể đối phó đâu!"

Đứng phía xa, đám sư huynh sư tỷ ánh mắt lo lắng đứng nhìn.

Cả bọn không thể cũng không có cách nào tham gia vào trận chiến này.

Tu vi của cả bọn quá thấp, lại không có Kim hệ chi thể như của Âu Dương Kiệt, lao vào chiến đấu chắc chắn sẽ bỏ mạng.

Hơn nữa, uy áp mà Cổ Băng Trư Vương toả ra là quá sức kinh khủng đi, khiến tay chân bọn hắn bủn rủn không nhấc lên nổi, không thể nào cùng phối hợp với Âu Dương Kiệt giống như lúc đánh nhau với Lôi Hắc.

Cả bọn lúc này chỉ còn trông chờ vào Lục Thiên Cầm, người đang ngồi xếp bằng lưu chuyển khí lực phía sau.

"Đệ tử Thương Sơn phái há lại bỏ chạy khi gặp kẻ địch?!"

Âu Dương Kiệt dõng dạc nói lớn.

"...."

Lôi Hắc khoé miệng giật giật.

'Ta có phải bị ép chọn nhầm chủ nhân rồi không...?!!'

"Cùng lên!"

Âu Dương Kiệt hét lớn, tay phải nắm chặt trường đao, xông đến chỗ Trư Vương.

Lôi Hắc mặc dù không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác là lao theo Âu Dương Kiệt.

Cả hai lao đến Trư Vương từ hai hướng khác nhau.

Trư Vương rống lên một tiếng, chân dậm mạnh xuống làm lún cả đất.

Dưới chân nó hiện lên một vòng trận pháp, không khí xung quanh chợt lạnh sau đó đóng băng thành từng khối trụ.

Những băng trụ lập tức túa ra bốn phía, lao vun vút về phía Âu Dương Kiệt và Lôi Hắc nhằm cản chân cả hai.

Lôi Hắc tuy là to lớn nhưng tốc độ của nó dễ dàng né tránh những trụ băng đang lao đến kia.

Nó lấy đà, nhảy lên cao, triệu hồi ra Lôi đình trận.

Trận pháp Ngũ lôi lập tức hiển hiện ra, nhằm thẳng Trư Vương mà giáng xuống.

Âu Dương Kiệt cũng không chịu thua kém, vừa sử dụng Lăng Ba Vi Bộ lướt đến, vừa vung Thanh Long Yển Nguyệt đao chém nát những trụ băng kia.

Chỉ trong phút chốc, cả hai đã áp sát được Trư Vương.

Âu Dương Kiệt hai cánh tay rắn chắc cuồn cuộn cơ bắp vận hết lực lượng, một đao từ trên bổ xuống đầu Trư Vương.

Bên kia, Lôi Hắc hoá lớn chân trước, móng vuốt sắc nhọn vụt tới.

Keng!

Keng!

Hai âm thanh chói tai đồng loạt vang lên.

Bị đối thủ áp sát tung đòn tấn công, Cổ Băng Trư Vương cũng không hề đứng chịu trận.

Chỉ chưa đầy một cái chớp mắt, dưới chân Trư Vương hiển hiện lên một vùng đen bao phủ mặt đất như một cái bóng.

Từ phía dưới cái bóng đen ấy trồi lên một con Cổ Băng Trư Vương thứ hai.

Cả Âu Dương Kiệt và Lôi Hắc thoáng giật mình với tình huống này, nhưng mà, tên đã bắn ra không thể thu lại được, cả hai đang đà lao đến rất nhanh trong chớp mắt không thể dừng lại.

Hai con Trư Vương quay về hai hướng, dùng cặp nanh khổng lồ đón đỡ đòn tấn công của Âu Dương Kiệt và Lôi Hắc, sau đó hất văng cả hai ra xa.

Chưa dừng lại ở đó, lợi dụng lúc Âu Dương Kiệt và Lôi Hắc còn đang lơ lửng trên không, hai con Trư Vương lao nhanh đến dùng đầu húc vào cả hai.

Cổ Băng Trư Vương tuy thân hình to lớn đồ sộ nhưng thân thủ lại là rất nhanh, thoáng cái đã xoay ngược tình huống.

Bành!

Bành!

Cú húc mạnh kèm theo lực lượng lao đến khiến cho Lôi Hắc và Âu Dương Kiệt miệng phun ra máu, văng ra xa thêm vài mươi thước, cả hai thân thể đập mạnh vào những gốc cây cổ thụ xung quanh đó.

"Sư đệ!"

Đám sư huynh sư tỷ đứng ở phía xa ánh mắt lo lắng, gọi với tới chỗ Âu Dương Kiệt.

Đòn tấn công vừa rồi của Cổ Băng Trư Vương nếu không phải Âu Dương Kiệt có Kim hệ chi thể thức tỉnh thì e là đã vong mạng.

Về phía Lôi Hắc, nó thân là một đầu lĩnh hung thú, nhục thân cũng có phần cường hãn, nhưng sau khi nhận đòn tấn công vừa rồi cũng đã bị trọng thương.

Cả hai loạng choạng đứng dậy cơ thể gần như đã đạt đến giới hạn của nó.

Âu Dương Kiệt gương mặt hiện lên đau đớn lấy ra một viên trị thương đan liền lập tức phục dùng.

Chỉ phút chốc, cơ thể hắn liền trở lại bình thường, khí tức cũng có phần dồi dào hơn.

Hắn lập tức vận thân pháp nhảy đến chỗ của Lôi Hắc.

"Nuốt cái này vào, sẽ tốt cho ngươi!"

Âu Dương Kiệt lại lấy ra một viên trị thương đan, quăng vào miệng Lôi Hắc.

Lôi Hắc gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ khi đan dược vừa tan.

Nó cảm nhận được toàn bộ nội thương đều đột nhiên khỏi hẳn, cơ thể là càng thêm cường hãn, khí tức cũng hùng hậu hơn trước đây vài lần.

Nhưng mà...

Cả hai tuy rằng vết thương đã không còn nhưng đứng đối diện với họ hơn hai mươi thước phía xa là hai con Cổ Băng Trư Vương với đôi mắt đỏ rực long lên sòng sọc đang nhìn chằm chằm vào cả hai.

Một con đã là không đánh lại, bây giờ là hai con...

Vô vọng!

Về sức mạnh, về tốc độ, Cổ Băng Trư Vương đều là vượt trội hơn hoàn toàn, nếu không muốn nói là áp đảo, và cái phân thân mà nó vừa rồi triệu hồi ra khí tức toả ra cũng một chín một mười với bản thể.

"Có cách nào để chống lại nó không?"

Âu Dương Kiệt nhăn mặt hỏi Lôi Hắc, nhưng trong lòng hắn có thể biết trước được câu trả lời.

Cổ Băng Trư Vương này quá mạnh, quá sức khủng bố đi, cho dù là có cả Lục Thiên Cầm cùng tham chiến, hoặc là tất cả mọi người cùng nhau chiến đấu với nó thì vẫn sẽ bị nó giết chết một cách dễ dàng.

"Làm gì có cách nào chứ?!!

Ngay cả Ngũ lôi oanh đỉnh của ta cũng không thể gây tổn thương cho nó.

Trước không chạy, bây giờ có đến hai con, chạy cũng không thể nữa rồi..."

Lôi Hắc giọng ủ rũ đáp.

"Nếu như không chạy được thế thì liều với nó vậy!"

Nắm chặt Thanh Long Yển Nguyệt đao, Âu Dương Kiệt ánh mắt hiện lên kiên quyết.

'Chưởng môn đã nói, chuyến đi U Linh cốc lần này rất hệ trọng, liên quan đến sống còn của Liễu sư nương.

U Linh cốc buộc phải quét sạch, bằng không...'

Nếu như không có chưởng môn, nếu như không có Thương Sơn phái, thì Âu Dương Kiệt, y đã sớm không còn trên thế gian này rồi.

Chưởng môn là người cho hắn một cuộc đời thứ hai.

Thương Sơn phá đã cho hắn một mái nhà thứ hai, một cuộc đời thứ hai.

Ơn này hắn lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm, không bao giờ quên.

Nay Liễu sư nương gặp nạn, hắn và tất cả đệ tử Thương Sơn phái đều phải có trách nhiệm, đều phải cố hết sức để cứu sư nương.

Dù có là mất đi cái mạng cũng không từ!

Làm sao lại có thể bỏ chạy mà không chiến đấu?

Làm sao có thể phụ lại niềm kỳ vọng của chưởng môn?

Hắn trước đây đã từng bỏ chạy, đã từng trốn tránh, để rồi trở thành kẻ mà ai ai cũng khinh dễ.

Hắn không muốn phải bỏ chạy một lần nào nữa...

Không một lần nào nữa!

Hai con Cổ Băng Trư Vương cặp mắt long lên sòng sọc, rống lên vài tiếng chói tai, hai chân trước dẫm mạnh xuống nền đất đóng băng phát ra một luồng khí tức kinh khủng lao đến chỗ Âu Dương Kiệt.

Luồng khí tức một màu băng hàn lạnh lẽo thấu xương mang hình dáng một con dã trư khổng lồ hung hăng lao băng băng đến như muốn nuốt chửng hết tất cả mọi thứ phía trước.

Những nơi mà luồng khí tức lướt qua đều bị đóng băng, ngay cả không khí cũng ngưng kết lại.

Cái luồng khí tức này nếu so với khí tức của Lục Thiên Cầm phát ra có phần hùng hậu hơn rất rất nhiều lần.

Chưa kể khí tức mà Trư Vương bộc phát ra lại là khí linh, linh khí hình.

"Không...không...ổn!"

Sắc mặt Âu Dương Kiệt khi đối mặt với linh khí hình dã trư hiện lên ngưng trọng cùng tuyệt vọng.

'Linh lực hình khí tức chỉ có Võ Hoàng trở lên mới có thể thi triển ra được...

Khoảng cách này...

Không thể né được!'

Tiềm thức Âu Dương Kiệt bất chợt nổi lên lo sợ.

Vốn khí tức mà võ giả bộc phát ra đều là không có hình dạng cụ thể.

Chỉ những cường giả có tu vi cảnh giới từ Võ Hoàng trở lên, mức độ luân chuyển khí tức và dung hợp khí tức, khí lực lại với nhau một cách thuần thục mới có thể bộc phát ra được linh lực hình khí tức.

Hơn nữa, người muốn thi triển ra linh lực hình khí tức phải sở hữu lượng khí lực cực kỳ dồi dào mới có thể thi triển ra.

Điều này, đến ngay cả Lục Thiên Cầm, cảnh giới Kiếm Võ song Thánh cũng không thể làm được.

Linh lực hình khí tức mang một sức sát thương vô cùng lớn, và phạm vi ảnh hưởng là vô cùng rộng.

Lôi Hắc đứng cạnh Âu Dương Kiệt cũng là bốn chân run rẩy khi đối mặt với luồng khí linh kinh khủng kia.

Muốn chạy mà chân không thể nào nhấc lên được.

"Nhóc con, ngươi làm sao lại sợ hãi?"

Bất chợt ngay vào lúc này trong đầu Âu Dương Kiệt bỗng dưng xuất hiện một giọng nói ôn tồn trầm trầm.

Giọng nói chứa đầy uy nghiêm.

'Là ai?

Ai mới vừa lên tiếng?'

Âu Dương Kiệt trở nên hoang mang, đảo mắt nhìn khắp xung quanh nhưng không phát hiện ra một ai.

"Không cần tìm, ta vốn ở bên trong ngươi!"

'Ngươi là ai?'

"Ta là...Hán thọ đình hầu Quan Vân Trường!"

Chapitre suivant