webnovel

Chương 329: Phải là tranh thủ.

Chương 329: Phải là tranh thủ.

Không để cho đám người kịp chuẩn bị, Huyễn Huyền Sư vương nhảy lên cao, triệu hồi ra một trận pháp phía trên đầu.

Là Huyền lôi oanh đỉnh trận pháp.

Bầu trời lúc này bất chợt tối sầm lại, gió bắt đầu thổi mạnh, mây đen vần vũ kéo đến, ban ngày bỗng chốc hóa thành ban đêm.

Và chỉ mấy mươi giây sau trận pháp phát sáng liền triệu ra hàng trăm tia sét oanh tạc nhằm hướng đám người Thương Sơn phái mà đánh xuống.

Phần này tình huống đám đệ tử Thương Sơn phái vẫn là không thể ngờ tới được.

Bọn hắn vừa tiến vào U Linh cốc đã gặp ngay một bầy Ngục viêm lang cấp bậc Thất giai chặn đường.

Tiêu diệt Ngục viêm lang vừa xong lại đến ngay một cái đầu lĩnh hung thú cấp bậc Tứ giai.

U Linh cốc này cũng quá là đáng sợ quá là nguy hiểm đi.

Oành... Oành... Oành...

Lôi đình giáng xuống đám người từng đợt từng đợt hung hăng như muốn nuốt chửng, muốn hủy diệt, muốn đốt cháy tất cả.

Đây là chiêu thức lôi hệ diện rộng mạnh nhất mà cả đám đệ tử Thương Sơn phái từng chứng kiến qua.

Trước sức mạnh kinh người mà lôi đình đè ép xuống, đám sư đệ sư muội phía sau lưng Lục Thiên Cầm đứng như trời trồng, không biết làm thế nào, chỉ có thể buông xuôi bất lực.

Nên biết, đây là trận pháp Lôi hệ do một hung thú đầu lĩnh cấp bậc ngang hàng với Võ Thánh triệu tập ra, một đòn có thể càn quét, hủy diệt cả một khu vực rộng lớn.

Một đám những con người tu vi cảnh giới chỉ Võ Tông, Võ Tôn làm sao có cơ may chống lại được thế trận này?

Hoàn toàn là không thể!

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Đám đệ tử Thương Sơn phái nhắm chặt mắt lại, tưởng tượng cảnh mình bị lôi đình oanh tạc, thịt nát xương tan.

Bọn hắn còn đã sớm suy nghĩ đến viễn cảnh đầu thai ở kiếp sau, còn mong sẽ được làm đệ tử Thương Sơn phái thêm một lần nữa.

Nhưng mà không!

Cho dù lôi đình thịnh nộ giáng xuống có kinh khủng đến mức nào thì bọn hắn vẫn sẽ sống và sống rất dai.

Vì bọn hắn còn có Lục Thiên Cầm.

Trước khi lôi đình giáng xuống kịp chạm tới cả bọn, Lục Thiên Cầm liền vận khí lực đem những hạt nước trong không khí băng phong lại.

Những hạt nước đóng băng liên kết lại với nhau tạo thành một lớp khiên băng phía trên che chở cho cả đám.

Oanh lôi giáng xuống liên tục làm vỡ bề mặt của khiên băng.

Lục Thiên Cầm nhíu mày truyền khí lực vào lớp khiên cố gắng gia cố và giữ vững nó, ánh mắt nàng tập trung cao độ.

Cảm thấy Huyền lôi trận không làm gì được đám người nhỏ bé kia, Huyễn Huyền sư vương giận dữ hung hăng rất nhanh lao đến.

Con hung thú  quạt ngang một trảo hòng xé toạc đám người trước mặt.

Huyễn Huyền sư vương tốc độ là rất nhanh, nhưng mà Âu Dương Kiệt còn nhanh hơn.

Âu Dương Kiệt nắm chặt Thanh Long Yển Nguyệt đao lao đến đối mặt với con hung thú khát máu, thuận đà chém ngang đón đỡ đòn tấn công của Huyễn Huyền sư vương, đồng thời hét lớn.

"Đối thủ của ngươi là ta!!"

Oành!

Ầm!....Ầm!...

Hai luồng khí lực khổng lồ va chạm vào nhau tạo nên một vụ nổ lớn tỏa ra một luồng sóng xung chấn lan rộng ra xung quanh hất bay mọi thứ.

Cả người và hung thú bị sóng xung kích đẩy lùi ra về hai phía cách xa nhau.

Lại nói Âu Dương Kiệt chỉ mới Võ Tông đỉnh phong lại làm sao lại đủ sức mà đối lực trực tiếp với một đầu lĩnh hung thú cấp bậc Tứ giai?

Vì đó không phải lực lượng sức mạnh đó bản thân Âu Dương Kiệt bộc phát ra mà là hắn mượn khí lực của Thanh Long Yển Nguyệt đao.

Thanh Long Yển Nguyệt đao là một thượng cổ thần khí, hấp thu linh khí đất trời tích tụ vạn năm, làm sao lại không thể đối sức với một con hung thú Tứ giai được kia chứ!

Kẻ phải dè chừng lúc này là Huyễn Huyền sư vương mới phải.

Nó là một đầu lĩnh hung thú, là súc sinh, trải qua rất nhiều thời gian hấp thụ yêu khí bên trong U Linh cốc mới trở nên cường đại.

Vì thế khí tức mà nó tỏa ra vẫn là Yêu.

Thanh Long Yển Nguyệt đao chính là thích nhất trảm Yêu.

Âu Dương Kiệt và Huyễn Huyền Sư vương sau đó lao vào nhau, người vung đao chém tới, thú vuốt nhọn tấn công, cả người và thú hung hăng hoành tảo cả một khu vực, không bên nào kém cạnh bên nào.

Lục Thiên Cầm tuy rất muốn đến hỗ trợ cho Âu Dương Kiệt nhưng nàng cũng chỉ đành bất lực.

Phía trên đầu oanh lôi vẫn còn đang giáng xuống từng hồi.

Nếu nàng rời khỏi vị trí hiện tại, lớp khiên băng sẽ không được gia cố, đám sư đệ sư muội sẽ gặp nguy hiểm.

"Sư tỷ... chúng ta không lẽ chỉ đứng đây và không làm gì hay sao?"

Trương Tấn ánh mắt lo lắng nhìn Âu Dương Kiệt một thân một mình đối mặt với hung thú đầu lĩnh, hỏi.

Lục Thiên Cầm giọng bực tức đáp lại lời của Trương Tấn.

"Ngươi không thấy tình hình hiện giờ thế nào hay sao mà còn hỏi?

Chỉ cần bước ra khỏi phạm vi của lớp khiên băng này thì xem như tan xác, ở đó mà làm hay không?"

"Sư tỷ, người bình tĩnh đã...

Đệ có cách!"

Trương Tấn đáp.

"Ngươi có cách?!"

Lục Thiên Cầm ngạc nhiên hỏi.

"Đệ nghĩ...nó là hung thú, chắc hẳn sẽ có điểm yếu...nếu như tìm được điểm yếu của nó...có thể giúp Âu sư đệ hạ được nó..."

Trương Tấn suy đoán.

"Cũng không phải là không có lý, nhưng mà làm sao tìm được điểm yếu của đối thủ khi mà không thể tiếp cận được chứ?"

Lý Liên Hoa bác bỏ ý của Trương Tấn.

"Ngươi định làm việc đó bằng cách gì?"

Lục Thiên Cầm nhíu mày.

"Bằng cái này!"

Trương Tấn lôi ra khẩu RPG từ trong không gian giới chỉ, hắn nạp Tinh hạch vào súng, vác lên vai.

Như hiểu ra vấn đề, Lục Thiên Cầm gật đầu đồng thuận.

"Được, làm thôi!".

Bành!

Âu Dương Kiệt đón đỡ một đòn của Huyễn Huyền Sư vương nhảy lui ra xa hơn mười thước.

Cả người và hung thú đánh với nhau hơn năm mươi hiệp vẫn là không thể tổn hại đến đối phương dù chỉ một chút.

Âu Dương Kiệt dần xuống sức, dù sao hắn cũng chỉ là con người, sức lực cũng là có hạn.

Còn Huyễn Huyền Sư vương thì càng đánh càng trở nên hung hăng, càng đánh càng mạnh, tựa như nó không hề tốn một chút sức lực nào cả.

Cả hai đứng cách xa nhau thủ thế.

Cặp mắt đỏ rực, Huyễn Huyền sư vương chằm chằm nhìn Âu Dương Kiệt.

Nó nhận ra rằng không thể đánh cận chiến mà hạ được tên nhân loại kia.

Lần này nó không lao lên nữa mà đổi chiến thuật khác.

Nó gầm lên một tiếng vang vọng cả đất trời, liền tụ ở phía trước cặp nanh dài và sắc nhọn của nó là một luồng lôi khí.

Luồng lôi khí đan xen giật tít cuồn cuộn lại hình thành một khối lôi cầu đường kính hơn một thước.

Đây là đòn tấn công tầm xa của nó.

Nhận ra được sự nguy hiểm toát ra từ khối lôi cầu kia, Âu Dương Kiệt thủ thế, sẵn sàng vận thân pháp nhảy ra né tránh.

Nhưng mà khoảnh khắc trước khi Huyễn Huyền Sư vương phóng lôi cầu về hướng Âu Dương Kiệt thì từ phía bên hông một luồng sáng bay đến chỗ nó.

Huyễn Huyền Sư vương cảm nhận được nhưng nó không kịp phản ứng với tốc độ của luồng ánh sáng kia.

Là nó không thể phản ứng được khi đang tích tụ lôi điện.

Oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Huyễn Huyền Sư vương loạng choạng mất thăng bằng phóng lôi cầu chệch hướng Âu Dương Kiệt.

Quả lôi cầu phóng đi rất nhanh.

Trên đường lôi cầu di chuyển mọi thứ đều cháy rụi thành tro.

"Hahaha...trúng rồi!"

Trương Tấn sảng khoái cười lớn.

Luồng ánh sáng kia chính là viên đạn của khẩu RPG mà Trương Tấn vừa bắn ra.

Hắn nãy giờ là đang ngắm bắn nhưng không bóp cò vì mục tiêu di chuyển quá nhanh, hắn là sợ lạc đạn làm bị thương Âu Dương Kiệt.

Huyễn Huyền Sư vương cả giận, lôi đình cuồng nộ.

Nó dù gì cũng là một thân đầu lĩnh hung thú, Tứ giai hung thú ngự trị cả một khu vực rộng lớn, uy nghiêm bề bề.

Tất cả những hung thú ở U Linh cốc chạm mặt với nó hoặc là sợ hãi bỏ chạy hoặc là nằm im chịu chết không thể kháng cự.

Bọn chúng không có cũng không thể chống lại cái uy nghiêm tuyệt đối của nó.

Ngày qua ngày nó trở thành kẻ thống trị của mảng rừng này.

Nó là vua ở đây, là tồn tại mạnh mẽ nhất ở đây!

Nhưng hôm nay ở đâu xuất hiện một đám nhân loại nhỏ nhoi dám xâm phạm vào lãnh thổ của nó, dám chống cự lại nó, dám tấn công nó và dám cười vào mặt nó.

Danh dự của nó bị tổn thương nặng nề, mặt mũi của một vị vua bị tát một cái rõ đau.

Giận!

Giận rất giận!

Dù thế nào đi nữa nó cũng phải xé xác đám nhân loại không biết sống chết này, phải ăn tươi nuốt sống bọn chúng, phải cho bọn chúng nếm trải cảm giác đau đớn đến cùng cực, chỉ có như thế mới hả được cơn giận này của nó.

Gràooooo!!!!

Huyễn Huyền Sư vương gầm lên, nhảy đến định chộp tới Trương Tấn thì từ bên hông Âu Dương Kiệt chợt áp sát vung đao chém tới.

Bành!

Lơ lửng trên không, Huyễn Huyền Sư vương chân trước đón đỡ đòn tấn công.

Nó bị Âu Dương Kiệt hất ra xa.

Chân vừa chạm đất, còn chưa kịp lấy lại thăng bằng lại liền hứng trọn viên đạn thứ hai vào giữa mặt.

Bành!

"Nạp đạn!"

Trương Tấn khoái trá nói với Lý Liên Hoa.

Lý Liên Hoa liền nạp ngay Tinh Hạch vào súng.

Đâu phải ngày nào cũng được vác súng mà giã thẳng vô mặt đầu lĩnh thú cấp bậc Tứ giai đâu chứ.

Phải là tranh thủ mới được!

Chapitre suivant