webnovel

Chương 215: Vây khốn.

Chương 215: Vây khốn.

Đám người Trương Tấn, Âu Dương Kiệt sau vài ngày săn bắt hung thú ở Tàng Viêm cốc, Tinh hạch thu được mấy ngàn viên, dự định quay trở về môn phái, nhưng may mắn lại bắt gặp dị tượng phát ra bên trong Tàng Viêm động.

Là linh thạch khoáng mạch.

Thông thường một mỏ linh thạch sẽ có thể khai thác ra tầm mười ngàn đến ba mươi ngàn vạn linh thạch, nếu là mỏ lớn có thể lên đến năm mươi ngàn vạn.

Nhưng linh thạch khoáng mạch lại khác, nếu khai thác triệt để, con số có thể lên đến vài trăm ngàn vạn linh thạch, thậm chí còn có thể lấy được cả linh thạch quý hiếm.

Linh thạch khoáng mạch đối với tất cả môn phái đều như là một món quà trời ban, ai ai cũng muốn độc chiếm.

Có thể bắt gặp được dị tượng, tìm thấy linh thạch khoáng mạch là một may mắn vô cùng lớn.

Đám người Trương Tấn, Âu Dương Kiệt cũng biết điều đó, liền ở lại bảo vệ khoáng mạch, cho một người quay về môn phái báo tin.

Nhưng là....

Dị tượng xuất hiện, các môn phái xung quanh đều có thể trông thấy, đều là nhanh chóng tìm đến.

Các tông môn lớn ở nơi xa cũng cử người đến tranh đoạt.

Chỉ trong chưa đầy một canh giờ, Tàng Viêm cốc đông đúc người tìm đến.

Đám đệ tử Thương Sơn phái vì bảo vệ khoáng mạch mà dẫn đến tranh cãi, đánh nhau với đám người của rất nhiều môn phái, tông môn.

"Đây là linh thạch khoáng mạch do Thương Sơn phái ta tìm ra, quyết không để người khác cướp mất!"

Trương Tấn hơi thở nặng nhọc nói.

Bên cạnh, Âu Dương Kiệt cũng là đang bị thương, tay cầm chắc Hộ Sơn Thuẫn.

"Linh thạch khoáng mạch sinh ra, thuộc về tất cả, không phải riêng một môn phái, Thương Sơn phái các ngươi há lại muốn độc chiếm?" Một tên trung niên trong đám người đang bao vây Tàng Viêm động lên tiếng, hắn là Lư trưởng lão của Lục Hà Quang tông môn, một Tứ lưu tông môn.

Phía sau hắn là mấy trăm tên đệ tử.

Đệ tử Thương Sơn phái sau một hồi giao chiến với rất nhiều môn phái, cũng đều bị thương nặng, một số đứng, một số ngồi bệt ở trước cửa động.

Chỉ còn Trương Tấn và Âu Dương Kiệt, xung quanh bị mấy trăm nhân bao vây.

"Ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây, tránh bị mất mạng không đáng!"

Một tên trưởng lão của một Lục lưu phái nói.

Bất chợt vào lúc này một giọng nói nữ nhân vang lên.

"Muốn ỷ đông hiếp yếu?"

Nữ nhân vừa lên tiếng nhảy vào giữa đám người, đứng trước mặt Âu Dương Kiệt và Trương Tấn, che chắn cho đệ tử Thương Sơn phái.

Nàng, không ai khác chính là Trác Hồng Quân.

"Phó đường chủ... người đã đến..."

Tiếp sau Trác Hồng Quân, Lục Thiên Cầm, Tiểu Khả, Cốt Độc, Lý Mộng Vân, Kiều nhi, Lan nhi, cùng đám đệ tử của Giới luật đường, Ám Bộ đường cũng có mặt.

Đệ tử Giới luật đường lập tức lao đến chỗ mấy đệ tử bị thương, dìu bọn hắn đứng dậy.

Trác Hồng Quân đứng trước đám người, phóng thích ra khí tức, đè ép quần hùng.

"Muốn đoạt Linh thạch khoáng mạch?

Giỏi thì đến đây!"

Trác Hồng Quân lạnh lùng nói.

Lục Thiên Cầm cũng lấy ra Ỷ Thiên kiếm, phóng thích ra hàn băng khí tức.

Tiểu Khả, Cốt Độc, cùng ba đệ tử đứng đầu Giới luật đường cũng thủ thế, bộc phát ra khí tức của mình.

Triệu Thiên Tuyết cùng Lục Mẫn Nhi đến sau cùng, cũng nhập bọn với đám người.

"Võ Tôn...?!!

Võ... Vương?!!

Còn nữ nhân kia là...là...Võ Hoàng đỉnh phong?!!"

Đám người vây quanh Tàng Viêm động e dè lùi lại mấy bước.

"Một Thất lưu môn phái làm sao thực lực lại kinh khủng như thế chứ?!!"

Đám người ánh mắt hiện lên hoang mang.

Lư trưởng lão sắc mặt âm trầm, tâm thần cũng không khỏi kinh ngạc, cũng phóng thích ra khí tức.

"Đúng là ngông cuồng!"

Hắn là trưởng lão của Lục Hà Quang, một Tứ lưu tông môn, tu vi cảnh giới cũng đã đạt đến đỉnh phong Võ Vương, tuy còn kém xa Trác Hồng Quân nhưng hắn không hề tỏ ra nao núng hay sợ hãy một chút nào.

Bởi vì ở bên cạnh còn có những kẻ mạnh khác.

"Lư trưởng lão, chúng ta liên minh lại, giết sạch bọn này, ý ngươi thế nào?"

Điền trưởng lão, trưởng lão của Cửu Độc tà tông, một Tứ lưu tà tông lên tiếng.

Hắn cũng là đỉnh phong Võ Vương.

"Được!"

Lư trưởng lão đồng ý.

Nhưng là...

"Các ngươi tránh ra!"

Một luồng khí tức bàng bạc áp tới đem mấy trăm nhân khựng lại tại chổ.

Trác Hồng Quân khẽ nhíu mày cảm nhận khí tức của kẻ vừa lên tiếng, gương mặt liền tỏ ra lo lắng.

Một lão niên từ trong đám người bước ra.

"Võ...Võ...Thánh...Nhị phẩm?!"

Đám người run run khóe miệng lập tức lui ra hai bên nhường lối cho lão niên kia.

Lão niên vừa xuất hiện là Quán Nhật Tuấn, trưởng lão của Kim Thiền Bát Lân tông, một Nhị lưu tông môn.

Theo sau hắn là hơn một trăm đệ tử.

Đám người Thương Sơn phái sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Đám người của mấy môn phái kia ai nấy đều phải từ Võ Sư trở lên, có mấy chục tên Võ Tông, đã là khó đối phó.

Thêm hai tên trưởng lão Đỉnh phong Võ Vương kia.

Bây giờ lại xuất hiện một cái Võ Thánh Nhị phẩm.

Tình hình bây giờ....rất nguy khốn.

Quán trưởng lão đi lên trước đám người, bộc phát khí tức đè ép đám người Thương Sơn phái.

"Linh thạch khoáng mạch này không phải của riêng Thương Sơn phái các ngươi!

Nhanh cút khỏi đây!

Bằng không bỏ mạng lại!"

Thiên Tuyết, Mẫn Nhi, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt cùng đám sư đệ sư muội, đám đệ tử Giới luật đường, Ám Bộ đường bị uy áp đè nén lập tức khụy xuống, miệng phun ra ngụm máu.

Thiên Cầm, Tiểu Kha, Cốt độc, Lý Mộng Vân, Kiều nhi, Lan nhi cũng là cố gắng, miễn cưỡng chống lại, cũng kém chút phun máu.

Duy chỉ có Trác Hồng Quân là có thể trụ vững được trước uy áp kinh khủng của lão già Quán Nhật Tuấn kia, nhưng nàng cũng bất giác lùi lại hai, ba bước.

Đám đệ tử Thương Sơn phái, tuy là có Bán Thánh, Võ Vương, Võ Tôn chống đỡ, nhưng đem so với một Nhị phẩm Võ Thánh, chả khác gì châu chấu đá xe.

"Khoáng mạch là do Thương Sơn phái ta phát hiện, cũng là nên thuộc về phái ta!"

Trác Hồng Quân gằn giọng, nàng xem xem đánh nhau lúc này quả thực rất bất lợi cho Thương Sơn phái, xét cả về số lượng cũng như thực lực hai bên thì Thương Sơn phái đều là lép vế hơn, chỉ có cách câu được càng nhiều thời gian càng tốt, chờ Vương Nhất Tự đến giải vây.

Nhưng mà ba tên Quán Nhật Tuấn, Điền trưởng lão, Lư trưởng lão lại không nghĩ như vậy.

"Đúng là không biết sống chết!"

Tên Điền trưởng lão lập tức vận chưởng pháp lao đến chỗ Lục Thiên Cầm.

Thiên Cầm vội lấy Ỷ Thiên kiếm che trước người đón đỡ.

Bành!

Lục Thiên Cầm bị đánh văng ra xa bảy tám thước, toàn thân run rẫy, đau buốt.

Tiểu Kha, Cốt Độc thấy thế liền lao đến tên Điền trưởng lão.

Bành!

Bành!

Tên Lư trưởng lão liền vận cước lao đến chỗ Lý Mộng Vân, Kiều nhi và Lan nhi, sức của ba nữ đệ tử này không thể nào đối chọi lại được với một Võ Vương đỉnh phong, liền bị hắn đá ra xa mấy thước, gương mặt hiện lên đau đớn.

Tiểu Kha và Cốt Độc cũng bị tên Điền trưởng lão đánh văng ra, đập vào tảng đá, miệng phun ra một ngụm máu.

"Không có thực lực cũng dám ở đây tranh giành Khoáng mạch?"

Quán trưởng lão âm trầm nói, hắn vẫn chưa định ra tay.

Trác Hồng Quân cũng vậy.

Đệ tử phía sau lưng đang bị đánh, nàng rất muốn xen vào cứu bọn chúng, nhưng mà đối mặt với nàng hiện giờ là một kẻ trên nàng cả hai cảnh giới, chỉ cần nàng lơi lỏng một khắc thì cả bọn sẽ phải trả giá rất đắt.

Lục Thiên Cầm sau khi đón đỡ một chưởng kia của tên Điền trưởng lão thân thể cũng là bị trọng thương.

Nàng không thể nào thi triển Hàn Băng Kiếm Quyết.

Nhưng nàng cũng không thể bỏ mặt đám sư tỷ (muội) sư đệ.

Nàng vận hết lực lượng, giơ cao Ỷ Thiên kiếm, lao đến chém tên Điền trưởng lão kia.

Kiếm khí xuất hiện, lao thẳng về phía Điền trưởng lão.

Hắn liền vận chưởng lực phóng ra phá vỡ kiếm khí một cách dễ dàng.

Liền sau đó vận tiếp một chưởng lao đến Lục Thiên Cầm.

"Thất Khiếu Hà Quang chưởng!"

"Sư tỷ, cẩn thận!"

Âu Dương Kiệt hét lớn, cầm Hộ Sơn Thuẫn lao đến.

Bành!

Âu Dương Kiệt hất Thiên Cầm ra, trực tiếp đón đỡ luồng chưởng lực kia.

Hộ Sơn Thuẫn nứt ra, Âu Dương Kiệt người bị đánh văng vào vách đá, phun ra ngụm máu.

Âu Dương Kiệt cố gắng gượng dậy, nhưng bị thương quá nghiêm trọng, cũng không còn sức lực, liền nằm phịch xuống đất, bất tỉnh.

Lục Thiên Cầm cả giận, liền vung Ỷ Thiên kiếm chém tới.

Tiểu Kha cùng Cốt Độc cũng thi triển ra chưởng pháp hỗ trợ cho Thiên Cầm.

Phía bên kia, Lý Mộng Vân, Kiều nhi, Lan nhi, Trương Tấn, Thiên Tuyết cùng Mẫn Nhi giao chiến với tên Lư trưởng lão cũng bị ép cho rơi vào thế hạ phong, cũng không hề có cơ hội nào, đều là bị hắn đánh cho trọng thương.

Lại nói, Tiểu Kha và Cốt Độc cũng là Võ vương đỉnh phong, làm sao lại không đối đầu được với hai tên trưởng lão kia?

Đúng là cùng là Võ vương đỉnh phong, nhưng kinh nghiệm thực chiến và võ học giữa hai bên lại chênh lệch rất lớn.

Tiểu Kha, Cốt Độc đi theo Phiến La rất lâu, đều là ở bên trông chừng chủ nhân, như một người hầu, rất ít khi chiến đấu.

Còn nói về võ học thì ở Yêu giới lại càng ít.

"Bàn Long Kích!"

Tiểu Kha cùng Cốt Độc đồng loạt xuất ra chưởng pháp trực đánh vào sau lưng tên Điền trưởng lão.

Phía trước hắn Lục Thiên Cầm cũng vung Ỷ Thiên kiếm lên chém tới.

Điền Nhất Trung, Điền trưởng lão rất nhanh xoay người né đi đạo kiếm khí của Lục Thiên Cầm đồng thời tay phải vận chưởng pháp đối chiến với Tiểu Kha và Cốt Độc.

"Thất Khiếu Hà Quang chưởng!"

Oành!

Hai đạo kình lực va chạm tạo ra một tiếng nổ lớn.

Tiểu Kha, Cốt Độc bị đánh thoái lui ra mấy thước, gương mặt hiện lên đau đơn cùng khổ sở, khoé miệng chảy máu.

Cả hai nội lực đều không thể so sánh được với Điền Nhất Trung.

Xoạt!

Lục Thiên Cầm lợi dụng thời cơ Điền Nhất Trung đối chưởng với Tiểu Kha, Cốt Độc lập tức đâm Ỷ Thiên kiếm đến.

Bành!

Nhưng mà Điền Nhất Trung vẫn là nhanh hơn.

Hắn lập tức xoay người, tay trái đánh vào má kiếm gạt đi, tay phải vận khí lực đánh vào bên hông Lục Thiên Cầm khiến nàng văng ra bảy, tám thước, phun máu.

Lục Thiên Cầm khó khăn đứng dậy, gương mặt nhăn nhó.

Thực lực giữa hai bên chênh lệch quá lớn, lại thêm kinh nghiệm thực chiến của đệ tử Thương Sơn phái còn quá non kém, cho dù có là bốn, năm người cùng đánh một người, cũng không thể nào chiếm được thế thượng phong.

"Mấy tên miệng còn hôi sữa như các ngươi vậy mà cũng có gan chiếm đoạt linh thạch khoáng mạch?

Đúng là không biết trời cao đất dày!"

Điền Nhất Trung khinh dễ nói với Lục Thiên Cầm.

"Để xem mèo nào cắn miểu nào!"

Lục Thiên Cầm gằn giọng, ánh mắt chứa đầy sát khí quăng đến Điền Nhất Trung, tay nàng lấy ra trị thương đan sau đó liền phục dùng.

Điền Nhất Trung trong thoáng chốc gương mặt hiện lên kinh ngạc nhìn Lục Thiên Cầm hồi phục thương thế, nhưng rất nhanh sau đó hắn lập tức bình tĩnh lại, giọng âm trầm.

"Nếu đã không biết sống chết như vậy, ta sẽ toại nguyện cho các ngươi!

Đến đây!"

Chapitre suivant