webnovel

Chương 171: Hậu bối không biết không có tội.

Chương 171: Hậu bối không biết không có tội.

"Cách...cách không truyền lực...?!!

Ngươi có thể sao...?!!"

Trác Hồng Quân hoang mang hỏi.

Vương Nhất Tự không nói không rằng liền vận linh lực luân chuyển đến tay phải sau đó vung tay về phía Trác Hồng Quân đang ngồi, một luồng linh lực hoàng kim bỗng chốc xuất ra lao nhanh hun hút về phía nữ nhân đang còn ngơ ngơ ngáo ngáo sau đó vây quanh thân thể nàng từ từ nâng nàng lên không trung.

Trác Hồng Quân lơ lửng trên không cách mặt đất tầm hai thước gương mặt nàng hóa xanh rờn cắt không còn giọt máu nào, nàng là đang sợ hãi sao?

Đúng, Trác Hồng Quân trong thời khắc này chính là đang sợ hãi, nhưng không phải vì bị linh lực khống chế mà sợ hãi, nàng sợ hãi chính là cái tác phong và cách thức thi triển linh lực mà Vương Nhất Tự vừa mới thực hiện.

Phải nói, ở Tinh không đại lục, tất cả võ giả đều có thể dùng linh lực trong cơ thể để mà thi triển ra kỹ năng trong lúc chiến đấu, thực lực càng mạnh, linh lực trong cơ thể càng dồi dào thì kỹ năng xuất ra sẽ càng mạnh và sức công phá sẽ càng lớn, những võ giả có cấp bậc cao như Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Thánh còn có thể điều khiển linh lực của bản thân, có thể gia tăng hiệu quả cho đòn tấn công hoặc kìm hãm lại sức công phá của kỹ năng, nhìn chung, vận dụng linh lực để thi triển ra những đòn tấn công tầm xa có sức sát thương lớn cũng là một dạng của cách không truyền lực, nhưng lại hoàn toàn khác với những gì Vương Nhất Tự vừa làm.

Những đòn tấn công dựa vào linh lực trong cơ thể hầu như là trực tiếp đánh vào đối thủ, nhưng cách không truyền lực mà Vương Nhất Tự vừa thi triển lại còn có thể khống chế được đối thủ, đây là hành động mà đến ngay cả thái thượng trưởng lão của Thiên môn Đại học các, người đã tiến vào cảnh giới nữa bước Võ Đế cũng không thể làm được.

'Tên...tên nam nhân này... rốt cuộc là có lai lịch như thế nào...?!!

Đây là hành vi mà....đến ngay cả những bậc đỉnh tiêm ở Tinh không đại lục không thể nào làm được... ấy vậy mà tên này chỉ cần vung tay một cái liền có thể thi triển ra...?!!

Tên nam nhân này... thực lực thâm sâu khó dò... không thể nào lại có thể xuất thân từ một thập lưu môn phái được...'

Trác Hồng Quân sợ hãi suy nghĩ.

Linh lực của Vương Nhất Tự trong khoảnh khắc bắt đầu xâm nhập vào cơ thể của Trác Hồng Quân.

Trác Hồng Quân kia thoáng chốc sợ hãi vài giây trước đó lập tức cảm nhận được một luồng linh lực tràn vào cơ thể, nàng không cảm thấy đau đớn gì cả, cũng không cảm nhận được có bất kỳ tác động nào, chỉ cảm nhận được sự ấm áp của linh lực của Vương Nhất Tự, nàng nhắm nghiền mắt lại tập trung tư tưởng phối hợp cùng luồng linh lực hoàng kim đang len lỏi từng ngóc ngách trong cơ thể.

Cơ thể Trác Hồng Quân bỗng dưng xuất hiện toát ra những làn khói màu đen, những làn khói đen này lửng lờ bao quanh cơ thể nàng, và cũng chỉ vài giây sau đó khói đen liền tiêu tán đi, cả cơ thể nàng bỗng chốc phát sáng, một thứ ánh sáng giống hệt như màu hoàng kim màu linh lực của Vương Nhất Tự.

Ánh sáng toát ra từ Trác Hồng Quân nhanh chóng bao trùm cả hang động khiến cho ba nương tử của Vương Nhất Tự cùng tên Huyền Mộ Nhân phía sau ánh mắt trở nên chói loà khó chịu.

Vương Nhất Tự quan sát gật đầu hài lòng, đối với hắn mà nói, việc dùng linh lực bản thân để ép chất độc ra ngoài cho kẻ khác chẳng khác nào lật bàn tay, không chút nào mệt nhọc khó khăn.

Trác Hồng Quân nhẹ nhàng đáp xuống, chầm chậm mở mắt ra, nhưng ánh mắt nàng lúc này trở nên ngây ngốc như một kẻ vừa trải qua một cú sốc dán chặt lên người Vương Nhất Tự.

'Dùng linh lực truyền trực tiếp vào cơ thể đúng là có thể ép được chất độc ra ngoài nhưng nhược điểm của nó là chỉ ép được tám, chín phần chất độc mà thôi...

Nhưng... nhưng tên nam nhân này...hắn không phải là ép chất độc ra ngoài...mà...mà hắn là dùng linh lực để...thanh tẩy toàn bộ chất độc...

Hơn nữa...hơn nữa...chỉ với hành động này của hắn... lại khiến ta có thể...có thể đột phá tiến vào Võ Thánh...?!!

Đây...đây là thế nào tình huống?!!

Ta kẹt ở Võ Hoàng đỉnh phong đã rất lâu...mà không thể nào tìm ra được cơ duyên để đột phá...

Không lẽ... không lẽ đây là do ông trời sắp đặt?

Không lẽ...tên nam nhân này...là quý nhân của ta...?!!'

Trác Hồng Quân trong đầu vang lên hàng loạt câu hỏi.

Thập Tán Cốt trong người nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, khi hấp thụ linh lực của Vương Nhất Tự lại khiến nàng có thể đột phá cảnh giới, điều này khiến nàng hoàn toàn bị sốc.

'Nhẹ nhàng vung tay một cái liền lập tức xóa bỏ hoàn toàn đi Thập Tán Cốt, một trong những loại độc mạnh nhất, lại còn có thể giúp kẻ khác đột phá tu vi cảnh giới, đây...đây vốn dĩ không phải là hành động của con người...

Không một ai...ở Tinh không đại lục này có thể làm được chuyện vô lý này cả... không một ai...!'

"Cảm thấy thế nào?"

Vương Nhất Tự thản nhiên hỏi, khiến cho Trác Hồng Quân như tỉnh mộng, nàng lấy lại hơi thở, tâm thần cũng trở nên bình tĩnh hơn, nàng cúi người, hai tay ôm quyền, giọng nói trở nên cung kính lạ thường khác hoàn toàn so với vài phút trước đây.

"Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối!

Không những giúp trị thương cho đệ tử của ta, còn giúp ta thanh tẩy toàn bộ chất độc... không những thế...còn giúp ta đột phá bước vào Võ Thánh...

Ơn này, Trác Hồng Quân ta không biết phải làm thế nào mới có thể báo đáp cho hết được...!"

"Hừ... bây giờ mới nhận ra được sự lợi hại của phu quân ta hay sao?"

Mộc Phiến La bĩu môi.

Trương Tố Tố cùng Hoa Vi Nghi gương mặt vẫn không hề thay đổi, không hề kinh ngạc một chút nào cả, đi theo Vương Nhất Tự, những chuyện ngưu bức, vô lý như thế này, hai nàng sớm đã quá quen thuộc.

Trong đám người, chỉ có tên Huyền Mộ Nhân là đang run sợ, cả người mồ hôi tuôn ra như tắm, hành động đó của Vương Nhất Tự, hắn từ đầu chí cuối đều là tận mắt chứng kiến, nội tâm không khỏi suy sụp, tâm thần không khỏi chấn kinh.

'Một... một kẻ như vậy...ta...ta lại còn định tính kế lên người hắn sao...?!!'

"Ngươi không cần phải nói những lời khách sáo như thế với bản toạ, bản toạ chẳng qua thấy người khó khăn tiện tay giúp đỡ mà thôi.

Hơn nữa, ngươi đừng quên điều kiện của bản toạ!"

Vương Nhất Tự ôn tồn nói.

"Ta... nhất định sẽ giữ đúng lời hứa của mình với tiền bối!

Nhưng mà..."

Trác Hồng Quân ngập ngừng.

"Nhưng thế nào?"

"Sau khi mọi chuyện tại Lạc Vẫn đảo này kết thúc, xin tiền bối hãy cho ta một chút thời gian để trở về Thiên môn Đại học các, ta dù sao thân phận ở tông môn cũng là trưởng lão, cũng cần phải có sắp xếp và giao phó lại chuyện tông môn..."

Trác Hồng Quân giải thích.

"Bao lâu?"

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.

"Ba ngày!

Sau ba ngày ta nhất định sẽ đến Thương Sơn phái!"

Trác Hồng Quân chắc cú.

"Được!

Bản toạ tin ngươi!"

Vương Nhất Tự gật đầu đồng ý.

"Tiền bối...có thể cho ta biết cao danh quý tánh của người hay không?"

Trác Hồng Quân do dự hỏi.

'Người này... thực lực không phải đơn giản...chắc chắn ở Tinh không đại lục này cũng là có tên tuổi...'

Trác Hồng Quân nghĩ ngợi.

"Bản toạ Vương Nhất Tự, chưởng môn Thương Sơn phái!

Ngươi có thể gọi bản toạ là Vương chưởng môn!"

Vương Nhất không bình thản đáp.

'?!!

Vương... Nhất...Tự..?

Chưởng môn Thương Sơn phái...?'

Trác Hồng Quân cố lục lọi trong trí nhớ kẻ mang cái tên này, nhưng mà nàng không hề có một chút ký ức hay ấn tượng gì với cái tên mà Vương Nhất Tự vừa nói ra.

'Hắn ta chắc chắn là đang cố tình che giấu thân phận...'

Khụ...khụ...

Lúc này Kiều nhi ở bên cạnh chợt tỉnh lại.

Điều đầu tiên khi Kiều nhi mở mắt ra chính là dáo dác tìm kiếm sư tôn của minh, khi nhìn thấy Trác Hồng Quân ở cạnh nàng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Sư tôn... người thế nào...?"

Kiều nhi định hỏi thăm tình hình của Trác Hồng Quân liền lập tức nhận ra có người, ánh mắt liền trở nên cảnh giác dán chặt vào đám người Thương Sơn phái.

"Các ngươi là ai?!!"

Kiều nhi bật dậy, rút ra thanh kiếm đeo bên hông chĩa thẳng vào đám người quát lớn.

"Kiều nhi, không được vô lễ!

Bọn họ là người đã cứu chúng ta, không phải kẻ địch!"

Trác Hồng Quân giọng nghiêm nghị nói.

"...."

Kiều nhi khựng lại trước lời nói của Trác Hồng Quân, vài giây sau đó nàng liền nhận ra được một chuyện khiến cho gương mặt nàng trở nên ngốc trệ, toàn bộ thương tích trên người nàng bỗng chốc không còn nữa, ngay cả linh lực cũng có phần trở nên dồi dào hơn.

'Đây...đây là cái gì tình huống?!!

Thương tích của ta...lại biến mất như chưa từng có...?

Sao lại có thể như vậy?!!'

Kiều nhi chấn kinh tâm thần nhưng chỉ trong phút chốc đã bình tĩnh trở lại, nàng thu lại kiếm, cúi người.

"Là ta chưa nắm bắt được tình huống đã mạo phạm các vị...

Đa tạ các vị đã ra tay cứu giúp sư đồ bọn ta..."

"Phu quân, người của Thiên môn Đại học các ăn nói lúc nào cũng trịnh trọng như thế sao?"

Mộc Phiến La nghiêng đầu hỏi.

"Điểm này...có thể là như vậy a!

Dù sao cũng là một tông môn đứng đầu đại lục này...!"

Vương Nhất Tự tay nâng cằm đáp, hắn sau đó quay mặt về phía cửa hang, hai tay chắp sau lưng điệu bộ ngời ngời.

"Trác trưởng lão, độc trong người ngươi đã được hóa giải, tu vi cảnh giới cũng vì có linh lực của bản toạ mà được nâng cao lên, nhưng cũng chỉ là bán thánh, ngươi còn cần phải vượt qua được thiên kiếp thì mới có thể trở thành Võ Thánh thật sự..."

"Chuyện này ta hiểu... nhưng mà..."

Trác Hồng Quân ngập ngừng đáp lại Vương Nhất Tự.

'Ta thực lực bây giờ đúng là đã đạt đến trình độ của Võ Thánh... tiếc là...vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể dẫn dụ được lôi kiếp...vẫn là chưa thể đột phá Võ Thánh...'

Trác Hồng Quân khổ sở suy nghĩ.

Đoán bắt được tâm tư này của Trác Hồng Quân, Vương Nhất Tự ôn tồn nói tiếp.

"Ngươi cũng đừng lo lắng về chuyện đột phá làm gì.

Chuyện ngươi cần giải quyết ở trên đảo này vẫn là chưa xong.

Đợi khi nào ngươi giải quyết xong xuôi tất cả mọi chuyện, đến Thương Sơn phái gia nhập vào phái ta, bản toạ khi đó sẽ giúp ngươi đột phá!"

"Chuyện này... được sao...?"

"Tất nhiên là được!

Bản toạ xưa nay nói được làm được!"

Vương Nhất Tự khẳng định.

'Gia nhập Thương Sơn phái...?!!'

Kiều nhi gương mặt trở nên ngẫn ngơ với câu nói của Vương Nhất Tự.

"Sư tôn, tên nam nhân này đang nói nhảm cái gì vậy?

Gia nhập Thương Sơn phái?

Thương Sơn phái là cái gì môn phái cơ chứ?!"

Kiều nhi gấp gáp hỏi Trác Hồng Quân, nàng hình như đã bỏ lỡ một số chuyện lúc đang bất tỉnh.

"Kiều nhi, không được vô lễ!

Ta đã hứa với Vương chưởng môn, chỉ cần Vương chưởng môn cứu ta và ngươi, ta sẽ gia nhập môn phái của hắn!"

Trác Hồng Quân nghiêm nghị giải thích.

"Hả?!!

Sao có thể được?!!

Không lý nào lại như vậy!!

Sư tôn, người đường đường là trưởng lão của Thiên môn Đại học các tiếng tăm lừng lẫy, sao lại đồng ý gia nhập vào phái khác?!!"

Kiều nhi bị sốc, vừa hỏi vừa thở hỗn hển.

Cái kiểu nói chuyện này, thêm cái thái độ đó, nếu như là người khác thì Trác Hồng Quân đã một tay phế hắn ngay lập tức, nhưng đây là Kiều nhi, một trong hai đệ tử chân truyền của nàng, nàng xem Kiều nhi giống như là nhi nữ của mình.

"Kiều nhi, việc này sư tôn đã quyết, ngươi cũng đừng thắc mắc làm gì!

Đợi sư tôn giải quyết mọi chuyện ở Lạc Vẫn đảo này sẽ đem ngươi cùng với Lan nhi trở về Thiên môn Đại học các, sư tôn sẽ giao phó hai ngươi ở lại..."

Trác Hồng Quân ôn tồn nói.

"Sư tôn... người không thể..."

Kiều nhi ngập ngừng không thể nói hết câu, nàng biết, với tính cách của sư tôn nàng một khi đã quyết thì không ai có thể cản được.

Kiều nhi liền sau đó quay qua phía bóng lưng Vương Nhất Tự nhìn hắn với ánh mắt hằn học, quát lớn.

"Tên nam nhân thối tha nhà ngươi!

Lợi dụng lúc sư tôn ta gặp phải hiểm cảnh lại giở trò!

Ngươi có biết nếu đã là người của Thiên môn Đại học các thì điều có cấm chế trên người, ngươi ép sư tôn ta phải rời khỏi Thiên môn Đại học các thì khác gì giết người?!!

Ngươi đúng là súc...!"

Mộc Phiến La nghe những lời của Kiều nhi thì cơn giận trực bộc phát, khoé miệng nàng giật giật không ngừng, linh lực tụ tại nơi bàn tay trực kết thúc mạng sống của kẻ không biết trời cao đất dày dám buông lời chửi rủa phu quân của nàng.

Nhưng mà, Mộc Phiến La còn chưa kịp ra tay thì đã nghe một tiếng bốp vang lên.

Trác Hồng Quân không để Kiều nhi kịp nói hết lời liền một bạc tay giáng thẳng vào má nàng, một phát toàn lực, khiến Kiều nhi bị văng ra hai, ba thước.

Kiều nhi tay ôm mặt, khoé miệng chảy máu ngơ ngác nhìn về phía sư tôn nàng, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên nàng bị sư tôn đánh.

"Sư tôn....?"

"Con còn không mau ngậm miệng lại?!!

Ta dạy con ăn nói như thế với ân nhân cứu mạng hay là sao?

Con thật khiến cho ta quá đỗi thất vọng!"

Trác Hồng Quân giọng đầy uy nghiêm quát Kiều nhi, sau đó quay qua hướng bóng lưng Vương Nhất Tự cúi đầu hạ thấp giọng.

"Vương chưởng môn...đừng chấp nhặt kẻ hậu bối...

Là do ta dạy dỗ không nghiêm..."

Liền sau đó Trác Hồng Quân truyền âm cho Kiều nhi.

'Kiều nhi, con bớt nói lại dùm ta!

Vừa nãy là ta nhanh tay cứu con, nếu như chọc giận Vương chưởng môn thì e là cả ta và con không thể sống qua nỗi một khắc đâu!'

Lời này càng khiến cho Kiều nhi càng mụ mị hơn.

Tên nam nhân trước mặt kia không hề toả ra chút gì giao động khí tức, xem xem chỉ là một tên phế vật, cớ sao lại để cho một trưởng lão của Thiên môn Đại học các tỏ ra nhún nhường, tỏ ra kinh sợ như thế cơ chứ?!!

"Trác trưởng lão, ngươi không cần khẩn trương như vậy!

Đệ tử của ngươi chẳng qua cũng là bộc phát từ tấm lòng lo lắng cho ngươi, cớ gì bản toạ phải trách nha đầu đó chứ?"

Vương Nhất Tự chậm rãi đáp lại lời Trác Hồng Quân, ánh mắt hắn hướng về phía cửa hang động hướng ra bên ngoài.

"Cơn bão hình như đã qua đi rồi...

Chúng ta cũng nên khởi hành thôi!"

Vương Nhất Tự dạo bước tiến về phía trước, theo sao là ba nương tử, trước ánh mắt ngơ ngơ ngác ngác của Kiều nhi và sự suy tư của Trác Hồng Quân.

Chapitre suivant