webnovel

Chương 169: Thừa nước đục thả câu.

Chương 169: Thừa nước đục thả câu.

"Phụ quân nói cả hai nữ nhân này đều là đệ tử của Thiên môn Đại học các sao...?"

Trương Tố Tố hơi bất ngờ hỏi.

Vương Nhất Tự gật gật đầu.

"Ta trước đây từng có chút qua lại với Thiên môn Đại học các...chỉ cần nhìn y phục của nữ nhân này là ta đã biết..."

Vương Nhất Tự ngón tay chỉ vào nữ nhân y phục một màu trắng thanh khiết với những hoạ tiết màu lam viền xung quanh đã lấm lem màu đỏ của máu.

"Nếu như ta đoán không lầm thì nữ nhân bên cạnh...vai vế có thể là trưởng lão..."

"Ồ...!"

Cả Mộc Phiến La và Trương Tố Tố hiển hiện lên kinh ngạc.

Khi vừa gặp Lý Mộng Vân, hai nàng tự hỏi rằng tại sao chỉ với vài câu nói mà phu quân của hai nàng lại có thể đoán được ra Lý Mộng Vân xuất thân từ Thiên môn Đại học các, hơn nữa phu quân của hai nàng dường như khá hiểu rõ về tông môn này, hóa ra là giữa hai bên đã từng có chút quan hệ.

"Nhưng mà...tại sao trưởng lão và đệ tử của Thiên môn Đại học các...lại... xuất hiện ở Lạc Vẫn đảo...lại còn bị trọng thương như thế này chứ...?"

Hoa Vi Nghi thắc mắc.

"Có thể là hai nữ nhân này đến đây để giải quyết dị tượng bất thường kia... nhưng không ngờ đến Lạc Vẫn đảo là một nơi hung hiểm...do chủ quan mà cả hai đã bị hung thú yêu thú trên đảo này tấn công...dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng..."

Vương Nhất Tự tay nâng cằm suy đoán.

Người ta thường nói trong cái rủi có cái may, Trác Hồng Quân và Kiều nhi giữa đường bị tên Trịnh Kiểm trở mặt, đánh cho nội thương, lại gặp phải Hắc Ban Báo, một hung thú lục giai, Trác Hồng Quân trúng độc không thể nào vận dụng được khí lực chẳng khác gì phàm nhân, nàng chỉ biết đứng chờ chết, Kiều nhi đã hy sinh thân mình, dùng tất cả sức lực còn lại đối mặt với Hắc Ban Báo hung hãn mới có thể giúp cả hai qua được tình huống hiểm nghèo, nhưng Kiều nhi vì thương tích quá nặng chỉ còn lại nữa hơi thở, tính mạng như mành chỉ treo chuông, Trác Hồng Quân không thể nào bỏ mặc đệ tử của mình, nàng bỏ đi cả sự tự tôn của mình dìu Kiều nhi từng bước ra khỏi khu rừng, may mắn đã mỉm cười với cả hai khi gặp được đám người Vương Nhất Tự.

Khục...khục...

Trác Hồng Quân chợt tỉnh lại, ho vài tiếng.

Vừa tỉnh nàng liền lập tức ngó nghiêng tìm kiếm đệ tử của mình chẳng để ý gì đến xung quanh.

"Kiều nhi... ngươi thế nào...mau trả lời sư tôn..."

Trác Hồng Quân giọng đầy lo lắng lay lay Kiều nhi nhưng tên đệ tử này của nàng không một chút phản hồi, hơi thở yếu ớt đứt quãng.

"Đệ tử của ngươi bị thương quá nặng...e là không qua khỏi..."

Vương Nhất Tự lên tiếng khiến cho Trác Hồng Quân giật mình, nàng chợt quay lại nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt với ánh mắt dè chừng xen lẫn ngạc nhiên.

"Các ngươi là ai?!!"

"Là người tốt đã cứu hai ngươi!"

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp lời Trác Hồng Quân.

"...."

Trác Hồng Quân cẩn thận quan sát đám người với vẻ nghi hoặc.

'Giữa cái nơi quỷ quái này lại có người tốt hay sao chứ?!!'

Nàng nghĩ ngợi.

"Bản toạ muốn hỏi ngươi vài chuyện, có được hay là không?"

Vương Nhất Tự lại nói, khiến cho dòng suy nghĩ của Trác Hồng Quân ngắt quãng.

"Ngươi... muốn biết chuyện gì...?"

Trác Hồng Quân hỏi lại với giọng điệu khác xa thường ngày, mang hơi hướng nhún nhường.

Trác Hồng Quân, nàng chỉ nhớ vừa nãy còn đang vất vả dìu Kiều nhi cố gắng xuyên qua khi rừng rậm rạp kia mặc cho mưa gió bão bùng, bỗng trời đất trước mặt nàng tối sầm lại, và nàng cùng với Kiều nhi xuất hiện ở trong hang đá cùng với đám người này.

Có thể là đám người này đúng là đã giúp đỡ nàng và đệ tử.

Nàng bây giờ chẳng khác gì phàm nhân, nếu như cứ giở ra cái giọng điệu cao cao tại thượng thường ngày chưa biết chừng lại hóa bạn thành thù cũng nên.

"Tại sao một trưởng lão của Thiên môn Đại học các lại xuất hiện trên đảo này với thương tích đầy mình như thế?!!"

Vương Nhất Tự nghi hoặc hỏi.

Lời này khiến cho Trác Hồng Quân khẽ giật mình, hai chân mày nhăn lại, cảm giác bất an bỗng dâng lên trong lòng.

"Ngươi... ngươi làm sao lại biết bọn ta...đến từ Thiên môn Đại học các...?!!"

"Ngươi không cần thiết phải quan tâm đến chuyện đó, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của bản toạ!"

Vương Nhất Tự lạnh nhạt nói.

"Vì cớ gì ta phải trả lời câu hỏi của ngươi?!!"

Trác Hồng Quân thanh âm lạnh lùng hỏi lại.

Nàng quan sát đám người trước mặt, một tên thanh niên trạc hơn hai mươi, ba nữ nhân xinh đẹp, cùng phía sau là một lão già, Trác Hồng Quân đoán chắc bọn họ là thân quyến của nhau, dựa vào cách xưng hô của tên thanh niên kia có thể cho rằng hắn là gia chủ của gia đình này, ba nữ nhân kia có lẽ là thê thiếp của hắn, còn lão khọm đứng phía sau có thể là quản gia, dựa vào trang phục đám người đang mặc, Trác Hồng Quân đoán chắc là một danh gia vọng tộc nào đó.

Nhưng mà, ở cái nơi xa xôi hẻo lánh này, cái nơi hung hiểm chết người này, lại xuất hiện một đám nam thanh nữ tú của một cái danh gia vọng tộc, thật là vô lý, không khỏi khiến cho người ta nghi ngờ.

Lại nói, toàn bộ hòn đảo này bị dị tượng bao quanh, muốn lên được đảo là rất khó nếu không muốn nói là bất khả thi.

Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là đám người này có quan hệ với Trường Sinh giáo, chỉ có như thế thì mới ung dung tự tại ở cái nơi quái quỷ này được.

Thêm vào đó, dù chỉ mới nhìn qua tên thanh niên kia đã biết Trác Hồng Quân và Kiều nhi xuất thân từ Thiên môn Đại học các, đây không phải là đang tự vạch áo cho người xem lưng hay sao?

Cái bọn người Trường Sinh giáo lâu nay qua lại với Trịnh Kiểm, chắc chắn là sẽ nhận ra được người của Thiên môn Đại học các qua trang phục.

Trác Hồng Quân nghĩ đến đây liền bất giác với tay cầm lấy một nhánh cây bên cạnh chĩa thẳng vào Vương Nhất Tự.

"Nói!

Các ngươi với Trường Sinh giáo rốt cuộc là có quan hệ gì?!!"

"Hửm?!!"

Cả Vương Nhất Tự cùng ba nương tử đều một mặt ngốc trệ trước câu hỏi và hành động của Trác Hồng Quân.

"Cô nương, sao lại hỏi như vậy?"

Trương Tố Tố lên tiếng hỏi.

"Bọn ta vốn không hề liên quan gì đến Trường Sinh giáo cả!"

Hoa Vi Nghi tiếp lời.

"Còn xảo biện?!!

Các ngươi không liên quan gì đến Trường Sinh giáo thì sao lại biết rõ ta xuất thân từ Thiên môn Đại học các?!!

Nhìn trang phục của các ngươi chắc chắn các ngươi đều là danh gia vọng tộc, mà danh gia vọng tộc lại xuất hiện ở cái chốn này mà không gặp phải nguy hiểm gì, còn nói là không có?!!

Các ngươi tưởng ta là đứa con nít lên ba hay gì?!!"

Giọng Trác Hồng Quân trở nên gay gắt hơn, nàng lúc này trong tâm trí đã xác nhận đám người trước mặt chắc chắn là có liên quan đến kẻ địch của nàng.

"Haiz..."

Vương Nhất Tự bàn tay đặt lên trán thở dài một cái tỏ vẻ bất lực.

Hắn không trách cái thái độ và điệu bộ đó của Trác Hồng Quân, hắn hiểu được tại sao nữ nhân này lại đa nghi và gắt gỏng như vậy.

Bất cứ ai nếu rơi vào hoàn cảnh như Trác Hồng Quân, lạc trên đảo hoang đầy rẫy những yêu thú, lại còn bị bọn chúng tấn công đến mức đệ tử bên cạnh thập tử nhất sinh, thì sẽ đều tỏ ra như thế mà thôi.

Chỉ là, Vương Nhất Tự không biết nên giải thích thế nào để cho Trác Hồng Quân hiểu.

"Chúng ta không hề có chút liên hệ gì với Trường Sinh giáo cả, ngươi không tin thì tùy ngươi!"

Vương Nhất Tự giọng trở nên trầm xuống, nhíu mày nhìn thẳng vào Trác Hồng Quân.

"Bản toạ hỏi han vốn chỉ để hiểu rõ hoàn cảnh của ngươi để giúp đỡ mà thôi, nhưng nếu ngươi không hợp tác thì cũng chẳng sao, bản toạ sẽ xem như không hề thấy qua hai người các ngươi..."

Vương Nhất Tự sau khi dứt lời liền hai tay chắp sau lưng quay người bước đi.

"Ba nàng cũng không cần quan tâm đến họ làm gì cho nhọc công!

Một tên đệ tử bị nội ngoại thương tám chín phần, chỉ còn lại nữa hơi thở.

Một tên trưởng lão thì lại bị trúng độc mất hết tu vi cảnh giới.

Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thức ăn cho yêu thú mà thôi!"

"Trúng... độc...?

Ngươi...tại sao lại biết ta đang trúng độc...?!!"

Trác Hồng Quân bần thần hỏi.

"Chẳng phải hay sao?

Ấn đường ngươi đen sạm, gương mặt phờ phạc không chút sức sống...

Ngươi, thân là trưởng lão của Thiên môn Đại học các, trong tình huống vừa nãy, chẳng lẽ lại không bộc phát ra khí tức hay sao?

Một trưởng lão lại đi cầm nhánh cây, tay run run, không hề có chút sát ý hay khí tức nào toát ra, mà đối mặt với một đám hậu bối?

Chỉ có thể là đã trúng độc, hơn nữa loại độc mà ngươi trúng phải không phải là loại độc dược bình thường...

Ta nói có chỗ nào sai không?"

Vương Nhất Tự thản nhiên giải thích.

"...."

Trác Hồng Quân không lời nào phản bác, nàng buông xuống nhánh cây, gương mặt trở nên ủ rũ hơn.

"Ngươi tên gì?"

Vương Nhất Tự lãnh đạm hỏi.

"Trác... Hồng... Quân..."

"Trác trưởng lão, ngươi bây giờ chẳng khác gì phàm nhân, đừng có tỏ ra vẻ cao ngạo trước mặt bản toạ...

Bản toạ cứu ngươi và tên đệ tử, ngươi không cảm tạ bản toạ thì thôi đi, ngược lại còn nghi ngờ bản toạ cùng ba nương tử...

Ngươi bây giờ chỉ có hai lựa chọn mà thôi!

Một là tiếp tục cái thái độ vừa nãy và ở đây chờ chết!

Hai là nói cho bản toạ biết những thứ bản toạ muốn biết, sau đó bản toạ sẽ cân nhắc có nên tiếp tục cứu ngươi và đệ tử của ngươi hay là không!"

Trác Hồng Quân cúi đầu trước lời nói của Vương Nhất Tự.

Đúng như hắn nói, nàng bây giờ không còn là kẻ làm chủ nữa rồi.

"Ta...ta sẽ nói..."

Trác Hồng Quân giọng đầy u sầu uất ức kể lại từng chuyện từng chuyện kể từ lúc nàng và hai đệ tử đặt chân đến Hồ Hải thành cho đến giờ.

Đoạn một thời gian trôi qua.

Sau khi nghe được câu chuyện của Trác Hồng Quân, gương mặt của cả ba nương tử Vương Nhất Tự đều hiển hiện lên đồng cảm cùng thương xót, nhưng riêng Vương Nhất Tự thì lại chẳng có tý cảm xúc nào thể hiện ra, hắn đã quá quen với những tình cảnh này, đã gặp rất nhiều người tương tự như Trác Hồng Quân, chẳng có gì trong câu chuyện của nữ nhân này làm lay động được cảm xúc của hắn cả.

Kiều nhi bị hại sắp chết, Vương Nhất Tự, hắn, cũng có một tên đệ tử sắp chết đang cần hắn cứu a.

"Thật không ngờ... một đà chủ của phân đà Thiên môn Đại học các, một trong những danh môn chính phái đứng đầu đại lục lại cấu kết với bàn môn tả đạo...lại còn hãm hại cả đồng môn..."

Trương Tố Tố ngậm ngùi nói.

"Lòng người đúng là khó dò...ai ngờ được kẻ lớn lên cùng ta lại ra tay tàn nhẫn với ta như vậy..."

Mộc Phiến La tiếp lời.

"...."

Hoa Vi Nghi.

"Ta đã nói hết chuyện của ta... ngươi đã hài lòng chưa?"

Trác Hồng Quân nhìn thẳng vào Vương Nhất Tự hỏi.

"Các ngươi không phải cũng nên cho ta biết các ngươi rốt cuộc là ai sao?"

"Bọn ta đến từ Thương Sơn phái!"

Vương Nhất Tự đáp lời.

"Thương...Sơn phái...?"

Trác Hồng Quân ngập ngừng, cố lục lọi trong đầu thông tin về cái tên mà Vương Nhất Tự vừa thốt ra.

"Chỉ là một thập lưu môn phái mà thôi, ngươi không cần phải lưu tâm làm gì"

Vương Nhất Tự thản nhiên thêm vào.

"Thập lưu môn phái...?"

'Tên này là đang nói thật sao?

Một thập lưu môn phái xuất hiện ở nơi này để làm gì chứ?

Hơn nữa bọn hắn tiến vào đảo một đoạn xa như thế mà lại không hề bị yêu thú tấn công hay sao?'

Trác Hồng Quân miên man suy nghĩ.

"Còn tên này là trưởng lão của Trường Sinh giáo đang bị bọn ta bắt giữ!"

Vương Nhất Tự ngón tay chỉ về phía sau chỗ Huyền Mộ Nhân đang đứng.

"Trưởng lão... Trường Sinh giáo?!!"

Trác Hồng Quân giật mình liền nhặt lại nhánh cây khi nãy chĩa vào Huyền Mộ Nhân với ánh mắt cực kỳ cảnh giác.

"Ngươi không cần phải căng thẳng như thế làm gì!

Tên phế vật này đã bị phu quân của ta khống chế, hắn không thể làm gì hại đến ngươi được đâu!"

Mộc Phiến La lên tiếng.

'Trưởng lão của Trường Sinh giáo...lại bị một đám người thập lưu môn phái khống chế?!!

Rốt cuộc là như nào tình huống?!!'

Trác Hồng Quân hoang mang nới lỏng cảnh giác.

"Bọn ta cũng là lần đầu đến Lạc Vẫn đảo này, đường đi nước bước vốn cũng không hề quen thuộc, may mắn gặp được đám người Trường Sinh giáo nên ta tiện tay bắt lấy một tên để hắn làm người dẫn đường a!"

Vương Nhất Tự nói.

'Tùy tiện bắt trưởng lão của Trường Sinh giáo...?'

Trác Hồng Quân nhăn mặt, tập trung quan sát Huyền Mộ Nhân phía sau.

'Lão già này thực lực Võ Hoàng...làm sao lại có thể bị khống chế bởi một tên thanh niên thập lưu môn phái cơ chứ?

Rõ là gạt người!'

"Trác trưởng lão, nếu như mục đích của ngươi đến đây là để tiêu diệt Trường Sinh giáo thì xem như ngươi và bản toạ có cùng chung một mục đích, bản toạ có thể ra tay cứu ngươi cùng với tên đệ tử này...

Nhưng mà bản toạ có một điều kiện..."

Vương Nhất Tự chậm rãi nói.

"Điều kiện...?"

Trác Hồng Quân nhíu mày.

"Nếu như ngươi muốn cứu mạng đệ tử và khôi phục lại tu vi cảnh giới, ngươi phải từ bỏ địa vị trưởng lão của Thiên môn Đại học các và gia nhập vào Thương Sơn phái!"

"Cái quái...gì chứ...?"

Trác Hồng Quân kinh ngạc trước điều kiện mà Vương Nhất Tự đặt ra.

Ngay cả Trương Tố Tố, Mộc Phiến La cùng Hoa Vi Nghi cũng tỏ ra khá bất ngờ với điều kiện này của Vương Nhất Tự.

'Tên này đang nói nhãm cái gì thế?

Muốn ta rời bỏ Thiên môn Đại học các để gia nhập môn phái của hắn?

Hắn là đang nằm mơ hay gì?

Hay hắn muốn thừa nước đục mà thả câu?!!'.

Chapitre suivant