Chương 136: Đồng quỷ.
Nơi sâu nhất của Cổ Thiên Hoa Cung.
Căn phòng cuối cùng mà nhóm người Vương Nhất Tự hướng tới.
Căn phòng này rộng hơn tất cả các căn phòng khác, lối kiến trúc hình lục giác với trần nhà cao hun hút, chỗ này vốn chính là căn phòng phong ấn Ma hạch nay lại tràn ngập một bầu không khí ma mị với nghi ngút là những luồng ma khí xoay xung quanh.
Ở giữa căn phòng là một miệng hố rộng gần mười thước tối như hủ nút không thể nhìn thấy đáy, ma khí ngùn ngụt bốc lên từ dưới miệng hố này, và lơ lửng trên không ngay phía trên miệng hố chính là Triệu Thiên Tuyết.
Nàng, Triệu Thiên Tuyết, bất tỉnh nhân sự, bị bao bọc bởi lớp ma khí trong suốt ánh lên ánh sáng màu tím nhạt, từ cơ thể nàng một luồng ma khí đậm hơn tất cả, một màu đen ma khí hắc ám, toả ra liên tục ra bên ngoài.
Luồng ma khí mà Triệu Thiên Tuyết toả ra kia như một sợi dây nối nối thẳng lên phía trên cao, chỗ mà một tên nam nhân với gương mặt gian ác đang thể hiện vẻ đắc chí của hắn, hắn không ai khác chính là Cao Vấn, kẻ khơi màu lên tất cả những rắc rối này.
Cao Vấn, ánh mắt chứa đựng xấu xa tăm tối, tựa như cười phỉnh, đắc ý trong lòng nhìn xuống Triệu Thiên Tuyết.
Phía sau lưng hắn, một cặp cánh như cánh của loài quạ đập liên hồi, giữ hắn ở lơ lửng phía trên cao.
Cao Vấn, hắn đang thi triển cấm thuật, hút hết tất cả ma khí có bên trong cơ thể của Triệu Thiên Tuyết hòng ép ra Thiên Ma chi thể của nàng.
Chỉ một chốc nữa thôi, sẽ không lâu, hắn sẽ có được thứ hắn muốn, hắn sẽ trở thành Ma Tổ đời tiếp theo, và hắn sẽ mở ra cửa thông vào Ma giới, triệu hồi đội quân ma nhân của hắn, một lần nữa xâm chiếm cả Tam giới, sẽ không ai có thể ngăn cản hắn thực hiện ý đồ độc chiếm cả Tam giới, không một ai, kể cả có là Thiên Hoàng đi chăng nữa.
Nhưng Triệu Thiên Tuyết không cho hắn đạt được ý đồ một cách nhanh chóng, nàng tuy đã bất tỉnh nhân sự nhưng tiềm thức của nàng vẫn cố gắng chống chọi lại cấm thuật của Cao Vấn, nàng đang cố gắng kéo dài thời gian lâu nhất có thể, nàng biết rằng nàng sẽ sớm được giải thoát khỏi tình cảnh này, không, nàng chắc chắn và nàng tin tưởng vào việc đó, chưởng môn của nàng và cả sư đệ sư muội của nàng sẽ đến để giải thoát cho nàng, và trừng phạt cái tên Cao Vấn đáng chết kia.
"Hắc hắc hắc...
Cố gắng chống cự cũng chỉ vô ích mà thôi!
Số phận của ngươi đã được sắp đặt trở thành viên gạch lót đường cho ta, hãy ngoan ngoãn mà buông bỏ Thiên Ma chi thể đi!
Hắc hắc hắc...!"
Cao Vấn cười chế nhạo nỗ lực của Triệu Thiên Tuyết, mặc dù không biết nàng có nghe được hay không nhưng cặp chân mày của nàng khẽ chau lại.
Khựng!
"....?!!"
Đang lúc đắc ý vì sắp đoạt được Thiên Ma chi thể, mảnh ghép cuối cùng để trở thành Ma Tổ, Cao Vấn chợt khựng lại, cảm nhận thấy luồng ma khí từ Triệu Thiên Tuyết có dấu hiệu thay đổi, trở nên yếu hơn.
Và chỉ sau một khắc, luồng ma khí phát ra từ cơ thể Triệu Thiên Tuyết đột nhiên bị ngắt khiến cho Cao Vấn gương mặt trở nên vô cùng khó hiểu.
"Chuyện gì đang xảy ra?!!
Tại sao cấm thuật đột nhiên bị ngắt quãng?!!"
Hắn hoang mang tự hỏi bản thân.
"Không lẽ là có thiếu sót gì sao?!!"
Cao Vấn ngơ ngác, hoang mang không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra thì từ phía cửa vào bất chợt có tiếng nói vang tới khiến hắn chợt giật mình, hắn ngoáy đầu lại nhìn, ánh mắt hắn trở nên thất thần trong vài giây sau đó lại trở về trạng thái gian ác.
"Sư tỷ...?!"
Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn ánh mắt lo lắng hướng về phía Triệu Thiên Tuyết, gọi lớn.
Cao Vấn khoảnh khắc này đã hiểu được tại sao cấm thuật của hắn lại bị ngắt.
Dù thế, hắn không hề tỏ ra giận dữ thay vào đó là một tràng cười vang vọng cả căn phòng.
"Hắc hắc hắc...
Hắc hắc hắc..."
Cao Vấn cười lớn như được mùa.
"Ta cứ tưởng cấm thuật mà ta thi triển có thiếu sót gì...thì ra là lũ ruồi nhặng phá đám!
Hắc hắc hắc...!"
Cao Vấn giọng giễu cợt nhìn về đám người với ánh mắt khinh bỉ.
"Cao Vấn, tên chết tiệt nhà ngươi, còn không mau ngừng lại?!!
Ngươi hại chết bao nhiêu người như thế vẫn chưa đủ hay sao?!!"
Trung Cố Nghiên bừng bừng lửa giận quát lớn.
"Sư huynh, không cần nhiều lời với hắn làm gì, chúng ta cứ lao lên giết chết hắn là xong!
Không thể để hắn tự tung tự tác thêm nữa!"
Hạ Cố Nghiên tay lấy ra một cây đoản kiếm, âm trầm nói với Trung Cố Nghiên.
"Hai lão già các ngươi là đang diễn hài cho ta xem đấy à?
Định ngăn cản ta?
Dựa vào hai tên sắp xuống lỗ như các ngươi?
Hai ngươi có khả năng đó hay sao chứ?!!
Hắc hắc hắc...!!"
Cao Vấn cười lớn, thái độ ngạo mạn, không xem ai ra gì.
"Không chỉ hai ngươi, mà tất cả các ngươi, không một ai cũng đừng hòng ngăn cản ta!"
Cao Vấn chợt thay đổi thái độ, lườm đám người bằng ánh mắt sắc lạnh, sau đó liếc nhìn Hoa Vi Nghi bằng ánh mắt tiếc rẻ lẫn trong đó là sự phẫn nộ.
"Hoa thiếu chủ, à không, phải gọi là Hoa cung chủ nhỉ?
À mà cũng không đúng!
Cổ Thiên Hoa Cung đã sớm bị ta nghiền nát, cũng không thể gọi là cung chủ được a!"
Hoa Vi Nghi hai chân mày nhíu lại, cắn chặt môi, tức giận nhìn thẳng vào mắt Cao Vấn.
"Ta còn định sau khi trở thành Ma Tổ sẽ đề phong ngươi làm Ma Tổ phu nhân, nhưng ngươi lại không tự biết thân biết phận, dám chống đối lại ta!
Nếu như đã đến đây rồi, thì hôm nay ta sẽ cho ngươi xuống đoàn tụ với mẫu thân của ngươi!"
"Ngươi?!!!"
Hoa Vi Nghi phẫn uất, hai bàn tay nắm chặt lại.
"Hoa cung chủ, nàng đừng bị loại người như hắn làm cho tức giận, như thế sẽ không tốt đâu.
Mọi việc cứ để ta lo!"
Vương Nhất Tự, người im lặng từ nãy đến giờ, lên tiếng xoa dịu Hoa Vi Nghi.
"Chưởng môn, hay là để đệ tử cầm chân hắn, để người có thời gian cứu nhị sư tỷ..."
Lục Thiên Cầm âm trầm lấy ra Ỷ Thiên kiếm, lạnh lùng nói với Vương Nhất Tự.
"Không!"
Vương Nhất Tự lắc đầu nói.
"Nơi này vốn là nơi phong ấn Ma hạch, ma khí ngùn ngụt, lại thêm ma khí từ dưới kia bốc lên, nếu như các ngươi bước vào thì chỉ khoảnh khắc sẽ nhập ma ngay lập tức!"
Vương Nhất Tự chỉ tay vào cái hố khổng lồ ở giữa căn phòng giải thích.
"Đó...đó... không lẽ là...?!!"
Trung, Hạ trưởng lão khoé miệng giật giật không nói thành lời, ánh mắt lo lắng sợ hãi nhìn về chỗ cái hố.
Đám người từ khi bước vào đây, chỉ tập trung vào Triệu Thiên Tuyết và tên Cao Vấn, hoàn toàn không để tâm đến sự tồn tại của miệng hố chết người kia, có thể nói, bọn họ bị cơn giận làm phân tâm.
"Là cửa vào Ma giới!"
Serbes tiếp lời hai vị trưởng lão.
"Cửa...vào Ma giới?!!!"
Đám người gương mặt ngưng trọng.
"Chính xác, đó chính là cánh cửa để tiến vào Ma giới!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Cũng may là chúng ta đến kịp lúc, cánh cửa vẫn chưa được mở ra hoàn toàn, nếu chậm trễ một bước nữa, nơi này sẽ tràn ngập ma nhân..."
Vương Nhất Tự nghiêm nghị nói.
"Ồ, không ngờ đám các ngươi cũng có chút hiểu biết đấy!
Nhưng mà... liệu có làm gì được không?!!
Hắc hắc hắc...!"
Cao Vấn giơ cao tay phải lên, giọng cao cao.
"Có thể vượt qua Thi quỷ, đánh bại cả Giang Cẩm Lệ, để tới được chỗ này, ta công nhận thực lực của các ngươi...
Nhưng các ngươi tiếp theo sẽ làm thế nào đây?!!"
Bang!
Cao Vấn dứt lời liền thi triển một trận pháp.
Vòng tròn trận pháp xuất hiện tại bốn góc của căn phòng, dưới chân bốn bức tượng bằng đồng cao bảy, tám thước.
Bốn bức tượng này đã có từ rất lâu, được đặt nơi này chính là để áp chế ma khí của Ma hạch.
Rắc...
Rắc...
Rắc...
Ma khí từ trận pháp bốc lên bao lấy cả bốn bức tượng, trong khoảnh khắc tượng đồng vô tri tựa như có sự sống, chậm chạp cử động.
Tình huống này khiến cho đám người đứng ở cửa hết sức kinh ngạc, bất giác cảm thấy bất an.
Ruỳnh...
Ruỳnh...
Ruỳnh...
Cả bốn bức tượng bước từng bước chậm chạp và nặng trịch hướng về phía đám người, tốc độ di chuyển cành lúc càng trở nên nhanh hơn.
"Đồng quỷ!"
Serbes trán nhăn nhó quan sát bốn bức tượng khổng lồ kia, lên tiếng.
"Đồng quỷ?!!"
Đám người ngạc nhiên, ánh mắt dồn về phía Serbes hỏi gấp.
"Đám này cũng giống như Thi quỷ, là bất tử, trừ khi giết được kẻ dùng thuật.
Nhưng khác ở chỗ, Đồng quỷ sức mạnh, tốc độ đều là vượt trội hơn rất nhiều so với Thi quỷ.
Bọn chúng lại còn đao thương bất nhập.
Nói chung, đám này chính là rắc rối!"
Serbes nhíu mày giải thích.
"Hắc hắc hắc...!
Cũng có chút hiểu biết a!
Nhưng mà...Đồng quỷ do ta triệu hồi ra thì lại có chút khác biệt a!"
Cao Vấn khoái trá nói lớn.
"Tiến lên nào đám thuộc hạ yêu thích của ta!
Nghiền nát bọn chúng dưới nắm đấm của các ngươi đi!
Hắc hắc hắc...!"
Hắn ra lệnh cho bốn Đồng quỷ.
Nhận được lệnh của Cao Vấn gương mặt bốn Đồng quỷ vốn trơ trơ liền biểu lộ ra những cảm xúc khác nhau.
Hỉ.
Nộ.
Ái.
Ố.
Bốn cảm xúc hiển hiện lên bốn Đồng quỷ, cùng với đó là vòng xoáy ma khí kinh khủng bao quanh cơ thể bọn chúng, tựa như một lớp lá chắn.
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Bọn chúng điên cuồng lao đến chỗ đám người như những cỗ chiến xa sẵn sàng đè bẹp hết tất cả mọi thứ, không gì có thể cản bước được chúng.
Oành!
Vương Nhất Tự nắm chặt nấm đấm, một quyền đối bốn quyền của Đồng quỷ, một dư chấn kinh khủng lan ra rung chuyển cả căn phòng khi hai luồng kình lực va chạm vào nhau.
Bốn Đồng quỷ thoái lui về phía sau gần chục bước trong khi Vương Nhất Tự vẫn dửng dưng tại chỗ.
Điều này làm cho Cao Vấn, vốn rất tự tin về bốn tên Đồng quỷ mà hắn triệu ra, phải nhăn mặt.
'Cái thể loại sức mạnh gì thế này?!!
Cái tên đó có phải là con người không vậy?!!
Làm sao một tên nhân loại tầm thường lại có thể một quyền đẩy lui cả bốn Đồng quỷ của ta cơ chứ?!!
Chuyện này...đến cả Võ Thánh còn chưa chắc có thể làm được!!!'
Cao Vấn, hắn, hoang mang hiện lên trong tâm trí, hắn không thể ngờ được rằng có kẻ mạnh đến mức có thể đẩy lui được Đồng quỷ, nhưng sự kinh ngạc của hắn còn chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Vương Nhất Tự sau khi tung ra một quyền liền lập tức biến mất.
Bành!
Bành!
Bành!
Bành!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Vương Nhất Tự bất chợt xuất hiện trước mặt lần lượt từng tên Đồng quỷ, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt tung ra một chưởng hướng thẳng vào giữa đan điền của bọn chúng.
Bốn tên Đồng quỷ bị đánh văng ra bốn hướng khác nhau tận hai mươi mấy thước, tấm thân khổng lồ và nặng trịch của bọn chúng bay lên rồi rơi thẳng xuống nền đá tạo thành những hố sâu đầy bụi đất, rúng chuyển cả căn phòng.
Cả bốn tên Đồng quỷ nằm bẹp dưới nền đá, thân thể cựa quậy cố gắng đứng dậy nhưng không thể, các cơ các khớp của chúng tựa như bị kẹt bởi một thứ gì đó không thể nào hoạt động, không thể nào co giãn được, bọn chúng cứ như những con rối đứt dây trở mình trong vô vọng.
"Đứng dậy mau!
Lũ vô dụng các ngươi!
Mau đứng dậy và giết chết bọn chúng cho ta!!!"
Cao Vấn hét lớn ra lệnh cho Đồng quỷ, nhưng dù hắn có gào đến khản cổ thì bọn Đồng quỷ cũng không thể nào đáp lại mệnh lệnh của hắn.
"Vô dụng thôi!
Bản tọa đã dùng khí lực để khóa hết các khớp của bọn chúng, bây giờ bọn chúng chỉ là những thứ vô dụng mà thôi!"
Vương Nhất Tự âm trầm ngước nhìn lên Cao Vấn, nói.
"Dùng...dùng khí lực...áp chế khớp cử động của Đồng quỷ...?
Làm sao...có thể được...?"
Cao Vấn miệng lẩm bẩm.
Đồng quỷ là những cổ máy giết người không hề có linh hồn với một cơ thể cứng hơn sắt thép, chúng là tồn tại mạnh nhất mà một triệu hồi sư có thể triệu hồi ra được, bất tử và sở hữu sức mạnh kinh khủng, chúng vốn là thứ không thể ngăn cản được, ấy vậy mà chỉ cần một chiêu tên nam nhân kia lại có thể hóa giải chúng một cách dễ dàng?
Vô lý!
Thật quá sức vô lý!
Không thể nào chuyện này có thể xảy ra được, trừ khi, tên nam nhân kia không phải là con người!
Trong đầu Cao Vấn hiện lên hàng chục câu hỏi, hoang mang, bối rối, hắn khá sốc với tình huống vừa xảy ra, nhưng chỉ khoảnh khắc sâu, gương mặt hắn chợt thay đổi, trở nên bình tĩnh trở lại, khoé miệng cười một cách gian ác.
'Hắc hắc hắc...
Thú vị!
Thật sự rất thú vị!
Không ngờ ở Nhân giới lại còn có kẻ mạnh như này!
Hắc hắc hắc...
Nhưng mà kết cục đã là quá rõ ràng!
Cho dù mạnh cách mấy, ta cũng sẽ xé xác tất cả các ngươi!'
Cao Vấn tự tin suy nghĩ.
Cái sự tự tín của hắn không phải là không có căn cứ.
Hắn đang nắm trong tay Ma hạch lại thêm cả một lượng lớn ma khí từ Thiên Ma chi thể, hắn chỉ còn thiếu một bước nhỏ nữa là có thể trở thành Ma Tổ, sức mạnh của hắn bây giờ ở Nhân giới là vô địch, là bất khả chiến bại.
Khực...?!!
Cao Vấn đang nghĩ ngợi bỗng dưng cảm thấy cả thân thể cứng đờ, cổ họng nghẹn lại như bị bóp cổ, hắn không thể nào vùng vẫy cũng chẳng thể phát ra được lời nào.
Hai tay hắn ôm lấy cổ, cặp cánh phía sau lưng đập mạnh và liên tục, cố gắng thoát khỏi cái thứ đang áp chế hắn.
'Cái quái gì thế này?!!
Cơ thể ta sao lại...?
Ặc...ặc...!
Rốt... cuộc là...có chuyện quái gì...đang xảy ra...?!!'
Đứng phía dưới, Vương Nhất Tự bàn tay nắm chặt, thi triển ra Cầm Long Thức áp chế Cao Vấn, ánh mắt khinh dễ cùng giận dữ quăng đến hắn.
"Ngươi muốn trở thành Ma Tổ hay là thứ gì đi nữa, bản tọa cũng không quan tâm!
Nhưng ngươi lại đụng đến người không nên đụng, làm ra những chuyện không nên làm!
Bản tọa hôm nay sẽ thay mặt cho Nhị đệ tử bảo bối, thay mặt cho tất cả những người đã bị ngươi hại chết, đòi lại công bằng!".