Chương 93: Hộ sơn trận pháp.
"Chưởng môn, người là đang nói đùa đúng không?"
"Nó dù gì cũng là Ngũ giai thú... nếu mà nấu lên... đệ tử sợ... không dám ăn a..."
Đám đệ tử ánh mắt hoang mang nhìn Vương Nhất Tự.
Trương Tố Tố bước tới, nhẹ nhàng nói.
"Phu quân, Cổ Băng Long Quy là biến dị rất hiếm của loài Long Quy, nó là một Linh thú cực kỳ quý hiếm, sức mạnh là không thể tưởng tượng được.
Nếu thu phục nó, sẽ có ích về sau..."
Đám đệ tử khoé miệng vi rút, kém chút đứng không vững.
Ở Tinh không Đại lục này, Linh thú rất là hiếm, hầu như không thể nào bắt gặp, vậy mà con Long Quy trước mặt kia lại còn là một con rất rất hiếm.
Hiếm trong hiếm.
Thế mà chưởng môn lại định giết nó?
Không phải là rất phí phạm hay sao chứ?
"Phu quân, Tố Tố tỷ nói không sai.
Nếu như chàng có một Linh thú trở thành khế ước, Thương Sơn phái sẽ càng mạnh, chuyện này là có ích chứ không hại gì cả."
Mộc Phiến La cũng lên tiếng khuyên can.
"Tha...tha...mạng..."
Một giọng âm trầm yếu ớt thốt ra từ miệng Cổ Băng Long Quy khiến cho cả đám người giật mình.
"Ngươi... biết nói chuyện..?!!"
Vương Nhất Tự cũng khá ngạc nhiên khi nghe thấy Cổ Băng Long Quy nói.
"Tất nhiên là nó biết nói!
Nó là một Linh thú cấp bậc cao, đâu phải tầm thường!"
Hệ thống lên tiếng.
"Không chỉ là Linh thú quý hiếm, mà nó còn biết nói..."
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một con thú biết nói chuyện a..."
"Giết nó...đúng là rất tiếc a..."
Đám đệ tử nhao nhao bàn tán.
"Lần cuối cùng muội nhìn thấy một con thú biết nói cũng đã rất lâu rồi...
Đến ngay cả Nhị giai thú mạnh nhất Yêu giới cũng không thể nói chuyện... thật không ngờ Cổ Băng Long Quy này có thể..."
Mộc Phiến La nói.
"Ta...ta... biết sai rồi...
Đại nhân...xin...xin...tha...mạng..."
Cổ Băng Long Quy gắng gượng van xin Vương Nhất Tự.
"Cho bản tọa một lý do để không phải giết ngươi xem!"
Vương Nhất Tự thản nhiên hỏi.
"Ta...ta nguyện sẽ...trung thành với đại nhân...
Dầu...dầu sôi... lửa bỏng... cũng không từ..."
Cổ Băng Long Quy giọng nài nỉ.
Hừm...
Vương Nhất Tự tay nâng cằm tỏ vẻ suy nghĩ.
"Chỉ có vậy thôi à?"
"...." Cổ Băng Long Quy.
"Chứng tỏ bản thân ngươi có ích xem nào!
Những thứ vô dụng bản tọa cũng không cần thiết!"
Vương Nhất Tự chậm rãi nói.
Cổ Băng Long Quy trở nên trầm ngâm.
Lãnh trọn một đòn vừa nãy nó đã bị trọng thương, sức lực không còn lại bao nhiêu.
Nhưng mà, nếu không làm gì vào lúc này thì chắc chắn nó sẽ bị giết.
Nó vừa mới nở ra từ trứng chưa được bao lâu, nó không muốn phải chết.
Ham muốn sống sót thúc giục nó phải làm một cái gì đó để kéo lại tính mạng nhỏ nhoi đang treo giữa sợi tóc của nó.
Cổ Băng Long Quy gồng mình cố gắng vượt qua đau đớn, nó vận tất cả sức lực còn lại thi triển ra một loại trận pháp.
Một vòng tròn trận pháp màu xanh bao phủ cả diễn võ tràng, lấy Cổ Băng Long Quy làm trung tâm.
Đám đệ tử chợt giật mình vì trận pháp dưới chân, trực nhảy ra.
"Không cần lo lắng!
Đây chỉ là một loại trận pháp phòng ngự diện rộng, sẽ không gây tổn hại gì cho các ngươi đâu"
Trương Tố Tố lên tiếng trấn an đám đệ tử.
Nàng, là một cầm sư, nhưng vẫn có hiểu biết về trận pháp, chỉ cần nhìn sơ qua vân trận thì nàng đã đoán được trận pháp thuộc loại nào.
Cổ Băng Long Quy truyền khí lực vào trận pháp, một cột sáng lóa mắt từ thân thể nó phát ra đâm thẳng lên trên trời, sau đó cột sáng biến đổi, tạo thành một màn chắn bao phủ cả Thương Sơn đỉnh.
Đám đệ tử ngơ ngác ngước mắt lên nhìn, bọn chúng trong lòng nổi lên ngưỡng mộ.
Trận pháp triệu hồi ra màn chắn hộ giáp thì bọn chúng đã từng thấy qua rất nhiều lần, nhưng triệu hồi ra được một màn chắn có thể bao quanh cả Thương Sơn đỉnh thì là lần đầu bọn chúng chứng kiến.
Chỉ những cao nhân đại sư về trận pháp mới có thể lập ra được một trận pháp bao phủ cả một khu vực rộng lớn hơn bảy, tám ngàn thước như thế này.
Quả không hỗ là Ngũ giai Linh thú.
Ngưu bức!
Quả thực là ngưu bức!
"Đây là...?"
Vương Nhất Tự nhíu mày nhìn lên màn chắn phía trên cao hỏi.
"Là Hộ sơn trận pháp..."
Trương Tố Tố trả lời phu quân, thân thể nàng run lên vì kích động.
Nàng trước kia cũng nghiên cứu qua rất nhiều trận pháp đồ tường, cũng có thể dễ dàng thi triển ra một Hộ sơn trận, nhưng phạm vi của nó cùng lắm chỉ có thể bao phủ được Thương Sơn phái mà thôi.
Hơn nữa, lớp phòng vệ cũng chỉ có thể chống chịu lại được những đòn tấn công không vượt quá Võ Hoàng cảnh giới.
Cái Hộ sơn trận do Cổ Băng Long Quy lại hoàn toàn khác hẳn.
Phạm vi bao phủ là hoàn toàn vượt xa những gì nàng tưởng tượng, và...
"...là một trận pháp phòng vệ trên diện rộng...ngăn cản tất cả các đòn tấn công nhắm vào bên trong..."
Trương Tố Tố hai chân mày nhíu lại, cảm nhận lớp màn chắn vô hình kia.
Nàng chợt sửng sốt, miệng lắp bắp.
"Màn chắn này...có thể...có thể chống lại...những đòn tấn công... trên cả Võ Hoàng cảnh giới...?!!"
Mạnh!
Quá mạnh!
Ở Tinh không Đại lục này, số người có thể thi triển ra được trận pháp này có lẽ chỉ có một, hai người mà thôi.
Cả đám còn đang ngẩn ngơ, kinh ngạc trước lời của Trương Tố Tố thì Mộc Phiến La thêm vào.
"Không chỉ có thế!
Mọi người không nhận ra gì hay sao?
Mật độ thiên địa linh khí tựa như càng lúc càng dày hơn..."
Mộc Phiến La, thân là yêu nhân, tu luyện nhờ yêu khí, nhưng cảnh giới của nàng hiện giờ đã là đỉnh phong ở Đại lục này, nàng có thể cảm nhận được những thay đổi dù là nhỏ nhất của mật độ linh khí xung quanh.
Đám đệ tử cùng Trương Tố Tố kinh hãi, liền tức khắc tập trung lưu chuyển khí tức bản thân hòng cảm nhận xung quanh.
Đúng như lời Mộc Phiến La nói, mật độ thiên địa linh khí xung quanh Thương Sơn phái dồi dào hơn hẳn thường ngày, và càng lúc càng gia tăng.
"Không...không thể nào..."
"Quá...quá...là vô lý..."
"Làm sao mà... thiên địa linh khí...lại có thể gia tăng được cơ chứ?!!"
"Thiên địa linh khí...là tinh hoa do...trời đất sản sinh ra...mỗi nơi mỗi khác...mật độ vì thế cũng không giống nhau...
Không có cách nào có thể tại một nơi làm gia tăng mật độ thiên địa linh khí được..."
Đám đệ tử sau khi cảm nhận liền tức thì bị sốc, bọn hắn rôm rả bàn luận với nhau.
Nhưng như thế chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?
Thiên địa linh khí càng dày đặc thì con đường tu luyện của bọn hắn sẽ càng thuận lợi hơn.
Đám đệ tử trong lòng không khỏi sung sướng, vui mừng.
Vương Nhất Tự cũng giống đám đệ tử.
Hắn tuy vẻ ngoài tỏ ra không tí cảm xúc nào nhưng trong lòng thì hoàn toàn trái ngược.
Hắn rất hài lòng về tình huống này.
Một Hộ sơn trận pháp bảo vệ cả Thương Sơn đỉnh, vừa có thể phòng thủ trước những đợt tấn công của kẻ thù vừa có thể gia tăng mật độ thiên địa linh khí giúp đệ tử của hắn tu luyện nhanh hơn.
Đó chính là thứ mà hắn cần lúc này!
"Khả năng của ngươi chỉ có vậy thôi sao?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi Cổ Băng Long Quy với giọng điệu hững hờ.
Chỉ có vậy thôi sao?
Câu hỏi này khiến đám người kém chút té ngã.
Như vậy là quá ngưu bức, quá sức tưởng tượng rồi, chưởng môn còn muốn gì nữa chứ?!!!
"Đại...đại nhân...khả năng của ta... không chỉ...có thế...
Chỉ là...ta vừa mới được sinh ra...vẫn chưa phát triển được những kỹ năng khác...
Ngài hãy tin ta!
Chỉ cần...chỉ cần cho ta... một con đường sống...ta...ta đảm bảo sẽ...sẽ không làm ngài... thất vọng..."
Cổ Băng Long Quy van xin Vương Nhất Tự.
Nó vốn có một nữa dòng máu của Long tộc chảy trong người, tính khí của nó cũng tự đại như giống loài của nó, nó vốn chẳng để nhân loại nhỏ bé trong mắt.
Nhưng, đứng trước một sức mạnh áp đảo, nó cũng phải vứt bỏ cái tôi, cái tự trọng của bản thân để có thể được sống tiếp.
Bất cứ ai, bất cứ con vật nào trong tình huống này cũng sẽ hành động như nó mà thôi.
Vương Nhất Tự hừ lạnh một cái, tỏ ra khinh dễ.
"Một trận pháp hộ sơn tầm thường như này bản tọa phất tay một cái cũng có thể lập ra được!
Cũng chẳng có gì là đặc biệt cả!
Nhưng nhìn ngươi cũng có vẻ thành khẩn, vì vậy bản tọa sẽ cho ngươi hai lựa chọn"
Vương Nhất Tự giơ lên hai ngón tay, chậm rãi nói.
Phía sau, đám đệ tử chợt chưng hửng khi nghe chưởng môn nói có thể lập ra trận pháp giống như Cổ Băng Long Quy.
Và dĩ nhiên là bọn chúng tin sái cổ, ngay cả Mộc Phiến La cũng hoàn toàn tin là thật.
Với nàng và đám đệ tử, phu quân (chưởng môn) của bọn hắn không chuyện gì là không làm được.
Chỉ có Trương Tố Tố khẽ che miệng lại mỉm cười, không ai hiểu rõ Vương Nhất Tự như nàng, nàng biết phu quân chỉ phô trương sức mạnh qua lời nói mà thôi.
Phu quân của nàng ngoài những trận pháp tấn công ra thì rất tệ về trận pháp phòng ngự, hoàn toàn không có chuyện phu quân có thể lập ra được trận pháp như thế này được.
Ngoài Trương Tố Tố thì vẫn còn một người biết được điểm này, chính là hệ thống.
Từ lúc Vương Nhất Tự xuyên không đến thế giới này cho đến bây giờ, đã mấy ngàn năm, hệ thống lúc nào cũng ở cạnh hắn, cái gì hắn làm được, cái gì không, hệ thống đều rõ như lòng bàn tay.
Nhưng nó cũng không buồn lên tiếng.
Nó biết rõ chủ nhân của nó tính tình như thế nào, có nói cũng vô dụng.
Một tên có thể dùng lời nói che khuất cả bầu trời!
"Một, ngươi có thể phản kháng lại bản tọa ngay lúc này, và sau đó trở thành đồ ăn trên bàn tiệc của bản tọa tối nay!
Hai, thuần phục bản tọa, trở thành khế ước thú của bản tọa, từ nay về sau, một lòng trung thành với bản tọa!
Chọn đi!"
Vương Nhất Tự nói xong thì hai tay chắp ra sau lưng chờ đợi câu trả lời của Cổ Băng Long Quy.