webnovel

Chương 4: Bạch y nữ nhân.

Chương 4: Bạch y nữ nhân.

Rời đi Hàn Vân thành trở về Thương sơn đỉnh, Vương Nhất Tự dẫn theo một nữ hài tử mười một mười hai tuổi.

Cả hai đi được một đoạn khá xa, nhìn thấy trước mặt có một dòng suối, Vương Nhất Tự liền bước đến, đặt mông lên tảng đá to gần đó, bàn tay vẫy vẫy  về phía nữ hài tử.

"Chúng ta ở đây nghỉ chân một chút, ngươi cũng lại đây ngồi đi"

Nữ hài tử đi đến cạnh Vương Nhất Tự ngồi xuống, cả người lúc này đã hết run vì đói.

"Ngươi tên là gì?"

Vương Nhất Tự hỏi.

"Ta tên là Lục Mẫn Nhi"

"Lục Mẫn Nhi, tốt, tốt a!"

Hắn gật gù hài lòng rồi lấy nhập môn quyển ra đề tên Mẫn Nhi vào.

"Lục Mẫn Nhi, từ nay ngươi sẽ là Thương Sơn phái Đại đệ tử!"

Mẫn Nhi một mặt ngốc trệ, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Tự.

"Đại đệ tử?

Ta sao lại trở thành Đại đệ tử của Thương Sơn phái?"

"Thương Sơn phái vừa mới thành lập hôm nay, bản toạ là chưởng môn, ngươi là đệ tử đầu tiên, há chẳng phải là Đại đệ tử hay sao?"

"Vừa thành lập hôm nay...?"

Mẫn Nhi lại càng ngốc trệ.

"Còn không mau bái kiến chưởng môn?"

Vương Nhất Tự nói.

Mẫn Nhi ủ rũ đứng dậy, hai tay chắp lại, khẽ cúi người.

"Đệ tử bái kiến chưởng môn!"

Trong lòng Mẫn Nhi cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao có chổ ăn chổ ở vẫn tốt hơn là lang thang nhịn đói nhịn khát ở Hàn Vân thành.

Thương Sơn phái cũng được.

Đại đệ tử cũng chẳng sao.

Nàng không quan tâm đến chuyện tu luyện cảnh giới hay đại loại thế.

Cái nàng quan tâm là được no bụng mỗi ngày, đêm đến có chỗ mà ngủ, như thế đã là quá đủ với nàng.

"Tốt tốt!

Đệ tử ngoan!"

Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng.

"Quà nhập môn đợi khi nào về đến môn phái bản toạ sẽ tặng cho ngươi a!"

"Chủ nhân thật sự đem hài tử này gia nhập môn phái?"

Hệ thống hỏi.

'Ta là đang làm nhiệm vụ, ngươi không thấy hay sao, lại còn hỏi!'

Vương Nhất Tự trong lòng càu nhàu.

"Nữ hài tử này tuổi bất quá mới mười một mười hai, căn cốt lại thấp, chỉ sợ không gánh vác nổi cái danh phận Đại đệ tử..."

'Chuyện này ngươi không cần phải lo, đi theo bản tọa tự nhiên sẽ mạnh lên'

Vương Nhất Tự chặn nói.

"...." hệ thống.

"Ting! Tiến trình nhiệm vụ:

-Thành lập môn phái: 0/1

-Chiêu mộ đệ tử: 1/50".

Một lúc sau, hai người đi vào rừng, tiếp tục tiến về Thương sơn đỉnh đường mòn.

Bất chợt, Vương Nhất Tự và Mẫn Nhi nhìn thấy phía trước mặt có một đám người đang đánh nhau.

Một nữ bạch y đang cùng bốn tên thiếu niên giao đấu.

Bạch y nữ nhân kia trên vai hằn đỏ lên vết kiếm, máu vẫn chưa ngừng chảy, xem chừng đánh không lại bốn tên nam nhân kia.

"Mẫn Nhi, ngươi lại chỗ cái cây lớn đằng kia chờ bản toạ.

Vị cô nương kia xem chừng đang gặp nguy hiểm, bản toạ đến giúp một tay a"

"Chưởng môn cẩn thận!"

Vương Nhất Tự xoa xoa đầu Mẫn Nhi, ôn nhu nói.

"Yên tâm, bọn chúng không thể làm khó bản toạ được đâu"

Mẫn Nhi gật gật đầu, liền như lời Vương Nhất Tự chạy vội đến chỗ cây lớn, nấp vào.

"Đả thương sư đệ ta Tinh Vẫn phái, ngươi liền để mạng lại đây!"

Một tên nam nhân quát lớn, kiếm lập tức hướng nữ bạch y chém xuống.

Keng!

Bạch y nữ nhân đưa kiếm lên đón đỡ, chợt lui về sau vài bước, gương mặt hiển hiện lên đau đớn.

Nàng còn chưa kịp định thần lại liền bị một cước đánh tới ngang hông.

Bành!

Nữ nhân bị tên đệ tử khác của Tinh Vẫn phái đá văng ra tầm hai thước, mặt tái nhợt, nàng phun ra một ngụm máu.

"Dám cả gan động tới người của Tinh Vẫn phái, người là nên chết đi!"

Tên nam nhân phía sau cũng lên tiếng.

"Muốn chém muốn giết thì tới đây, đừng phí lời!"

Nữ bạch y mặt lạnh, dù đang bị trọng thương vẫn gắng gượng đứng dậy, gằn giọng nói.

"Hừ!

Ta toại nguyện cho ngươi!

Chết đi!"

Vừa dứt lời, tên đệ tử Tinh Vẫn phái lao đến kiếm từ trên chém xuống.

Khựng lại...

Một bóng người đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt bạch y nữ nhân, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của tên đệ tử Tinh Vẫn phái.

Tên kia một phút ngốc trệ, liền nhìn người thanh niên vừa xuất hiện quát lớn.

"Người đến là ai?

Dám ngăn cản đệ tử Tinh Vẫn phái ta?"

Ba tên đệ tử phía sau cũng hiện lên thế thủ, kiếm đưa trước mặt, sẵn sàng tấn công kẻ lạ mặt kia.

"Ai da!

Giữa ban ngày ban mặt, bốn tên nam nhân ức hiếp một nữ nhân, há chẳng còn thiên lý?

Bản toạ đi ngang thấy chướng mắt, không thể làm ngơ được!"

Vương Nhất Tự đứng trước mặt nữ tử một tay kẹp kiếm một tay ngoáy ngoáy mũi.

Phía sau, nữ nhân đang quỳ, gương mặt trắng bệch, ngước nhìn Vương Nhất Tự, cũng đang hết sức kinh ngạc.

"Giờ đã là gần tối, còn ban ngày ban mặt gì nữa?"

Hệ thống chế nhạo.

'Mi lăn đi!'

Vương Nhất Tự quát lớn trong lòng.

Tên đệ tử Tinh Vẫn phái cố dùng sức rút kiếm lại nhưng vẫn là bị Vương Nhất Tự kẹp chặt không mảy may xê dịch chút nào.

"Nữ nhân này, ngay tại Hàn Vân thành đả thương sư đệ của bọn ta, bọn ta đến là để trừng phạt ả.

Ngươi đừng nên nhúng tay vào nếu không...."

"Nếu không thì sao?"

Vương Nhất Tự chen ngang.

"Bản toạ là rất thích nhúng tay vô chuyện của người khác a!"

Dứt lời Vương Nhất Tự liền buông tay, phát động một chút lực lượng đem tên cầm kiếm đẩy ra phía sau.

Loạng choạng lui lại chừng vài ba bước, tên đệ tử Tinh Vẫn phái định thần lại, chĩa mũi kiếm về phía Vương Nhất Tự hét lớn.

"Không biết sống chết!

Nếu đã muốn chết ta cho ngươi được chết, các sư đệ, lên!"

"Đúng vậy, cùng nhau xông lên đi, để bản toạ đỡ mất thời gian xử lý từng người một"

Vương Nhất Tự giọng khinh khỉnh.

Bốn người phía sau nghe thấy chợt nổi sung, liền vận thân pháp lao đến, tay hướng mũi kiếm nhằm thẳng hướng Vương Nhất Tự mà đâm.

Vương Nhất Tự bộc phát ra một đạo kình lực dẫm xuống dưới chân.

Bành!

Bốn tên đệ tử Tinh Vẫn phái bị bạo kình đập tới, hất văng về phía sau mươi thước, miệng phun ra máu.

Bọn hắn nằm sóng soài dưới đất, cố gắng ngoi lên.

'Mạnh.... mạnh quá!

Ít nhất phải Võ Đồ cửu phẩm!'

Nữ nhân bạch y chứng kiến đòn vừa rồi của Vương Nhất Tự thầm nghĩ.

Bọn người Tinh Vẫn phái lảo đảo từ từ đứng dậy.

"Ngươi dám động đến Tinh Vẫn phái, các trưởng lão sẽ không tha cho ngươi"

"Thì đã sao?

Gọi trưởng lão của các ngươi đến đây bản toạ làm gỏi luôn một thể!"

Vương Nhất Tự hờ hững đáp, tay vẫy vẫy đám người.

"Ngươi...!!"

Bốn tên đệ tử Tinh Vẫn phái cả giận nhìn chằm chằm Vương Nhất Tự nhưng vẫn dè chừng hắn sau chiêu vừa rồi.

"Ngươi ngươi ta ta cái gì?

Có bản lĩnh thì phóng ngựa đến đây!"

Vương Nhất Tự ngoắc ngoắc ngón tay về phía bốn tên đệ tử Tinh Vẫn phái.

Nhưng vào lúc này, chợt có một bóng người bay đến, xuất hiện trước mặt bọn chúng.

Một trung niên dáng vẻ đạo mạo đứng phía trước che cho bốn tên đệ tử.

"Thanh trưỡng lão!"

Bốn tên đệ tử Tinh Vẫn phái mừng rỡ chắp tay hô lớn.

"Tình hình thế nào?

Các ngươi sao lại bị thương thế kia?"

Tên trung niên, Thanh Bất Toại, vừa đến, liếc nhìn về phía Vương Nhất Tự, cặp chân mày nhíu lại.

"Trưởng lão, chính hắn là người ra tay!"

Một tên đồ đệ đáp, chỉ tay về phía Vương Nhất Tự.

"Tiểu tử, giữa ngươi và Tinh Vẫn phái không quen biết, sao lại đi đả thương đệ tử phái ta?"

Thanh trưỡng lão cất giọng âm trầm hỏi, điệu bộ của một kẻ bề trên.

Vương Nhất Tự không quan tâm đến hắn, quay người đi tới trước bạch y nữ nhân, đỡ nàng đứng dậy.

"Đa tạ..."

Bạch y nữ nhân đứng dậy, nói.

"Giữa đường gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ, cô nương không cần khách sáo"

Vương Nhất Tự nhìn nàng ôn nhu nói.

"Bớt ra vẻ lại!

Kẻ địch vẫn đang đứng kia kìa"

Hệ thống quát.

"Tiểu tử, nữ nhân này đắc tội Tinh Vẫn phái, bọn ta thu phục hắn về chịu tội, tốt nhất ngươi không nên xen vào"

Thanh Bất Toại đôi chân mày nhăn lại cảnh báo Vương Nhất Tự.

"Đệ tử ngươi giữa đường cố tình trêu chọc ta, ta mặc kệ bỏ qua, hắn càng lấn tới, làm sao còn trách ta?"

Bạch y nữ nhân gằn giọng, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Thanh Bất Toại.

"Thì ra là vậy"

Vương Nhất Tự gật đầu thông suốt, sau đó quay lại phía Thanh Bất Toại nói.

"Đệ tử ngươi trêu chọc nữ nhân, bị đánh, đó là tội của hắn.

Đánh không lại, bị thương là do hắn không bằng người.

Bọn các ngươi còn không biết đúng sai?"

"Ta mặc kệ!

Đụng tới Tinh Vẫn phái, ngươi là phải chết!"

Thanh Bất Toại quát.

"Cả ngươi cả nữ nhân kia!"

"Tinh Vẫn phái lớn lắm sao?"

Vương Nhất Tự lại ngoáy ngoáy mũi.

"Không lớn, một cái Bát lưu môn phái"

Hệ thống nói.

"Một cái Bát lưu thôi mà cũng dám ở đây phách phách lối lối?

Bản tọa cho các ngươi ba hồi, nhanh bao nhiêu cút bấy nhiêu!"

Chỉ tay về phía bọn người Tinh Vẫn phái, Vương Nhất Tự hô.

"Một!"

"Ngươi đúng là không biết sống chết!"

Thanh Bất Toại giận dữ, lao về phía trước, bàn tay vận lên một đạo chưởng khống, nhằm hướng Vương Nhất Tự mà đánh.

"Cẩn thận!"

Nữ nhân bạch y hốt hoảng.

Thanh Bất Toại là Ngũ trưởng lão của Tinh Vẫn phái, thực lực đã đạt đến Võ Sư tam phẩm.

Một chưởng này của hắn tung ra tương đương mười lăm ngàn cân.

Nàng chân lui về sau hai bước, kiếm đưa ngang tầm mắt, chuẩn bị nghênh chiến.

Chợt, Vương Nhất Tự biến mất, liền sau đó xuất hiện sau lưng Thanh Bất Toại, một quyền đánh hắn ngang hông.

Bành!

Thanh Bất Toại bị đánh văng ra mươi thước, miệng hộc máu chật vật đứng lên.

"Ngươi... thật ra là ai?"

Thanh Bất Toại một tay ôm lấy hông, đau nhói, miệng đỏ máu hỏi.

Lúc này, nữ nhân bạch y cùng bốn tên đệ tử Tinh Vẫn phái một mặt ngốc trệ.

Một quyền đánh bay Võ Sư tam phẩm xa mươi thước, loại này là cái gì sức mạnh?

Lục phẩm?

Không, hẳn phải là Thất, Bát phẩm Võ sư, hoặc thậm chí Cửu phẩm.

Bọn người cùng chung suy nghĩ.

"Hai!"

Vương Nhất Tự không trả lời, tiếp tục đếm.

Bọn đệ tử lao đến trước mặt trưởng lão thủ thế.

"Đi, chúng ta đi!"

Thanh Bất Toại đột nhiên ra lệnh.

Cảm thấy tên thanh niên trước mặt không hề đơn giản, sau đòn vừa rồi Thanh trưởng lão, hắn, đã bị trọng thương, giờ vẫn kiên quyết chống cự, không chừng sẽ mất mạng.

"Mối thù này Tinh Vẫn phái sẽ tìm ngươi báo thù!"

Sau đó bọn chúng liền vận thân pháp cùng bốn tên đệ tử nhanh chóng rời đi.

"Rác rưỡi vẫn là rác rưỡi!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Ting! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ phụ: Đánh bại Trưởng lão Tinh Vẫn phái.

Nhận được phần thưởng: Tu la chưởng ấn bí tịch x1, mười vạn kim tệ.

Phần thưởng tự động chuyển tới không gian giới chỉ"

"Ting! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ phụ nhận được 50 điểm cống hiến môn phái.

Điểm cống hiến hiện tại: 714 triệu điểm."

Hệ thống thông báo.

'Tu La chưởng ấn?

Nghe có vẻ hơi tà nha'

Vương Nhất Tự cảm thán.

"Đây là phần thưởng cũng xem như là tâm pháp môn phái nhập môn, chủ nhân vừa lúc đang cần chẳng phải sao?"

"..." Vương Nhất Tự.

"Cô nương, không sao chứ?"

Vương Nhất Tự quay về phía nữ nhân bạch y kia, ôn nhu hỏi.

"Ta không sao, đa tạ công tử đã ra tay tương trợ"

Bạch y nữ nhân ôm quyền nói.

"Cô nương không cần khách sáo.

Đối với bọn tiểu nhân như chúng bản toạ không thể như không có chuyện gì được."

Nói đoạn, Vương Nhất Tự quay lại, vẫy vẫy tay về phía xa.

"Được rồi! Mẫn Nhi, không cần trốn nữa, ra đây đi!"

Vương Nhất Tự hướng về phía một cây lớn ở gần ngoắc ngoắc tay ra hiệu.

"Chưởng môn! Người thật lợi hại nha!"

Mẫn Nhi bước ra, phấn khởi nói.

"Lại chả...hahaha..."

Vương Nhất Tự cười lớn.

"Chưởng môn?

Xin hỏi hai vị đến từ môn phái nào?"

Bạch y nữ nhân ngạc nhiên hỏi.

"Bản toạ Thương Sơn phái chưởng môn, Vương Nhất Tự.

Kia là Mẫn Nhi đệ tử"

"Thương Sơn phái?

Chưa từng nghe qua..."

Nữ nhân bạch y ngốc trệ thắc mắc.

"Môn phái vừa mới thành lập, cô nương chưa biết cũng không trách được"

Vương Nhất Tự từ tốn giải thích.

"Vừa mới thành lập?"

Nữ nhân bạch y đứng hình.

Một môn phái mới vừa thành lập, lại dám đắc tội với Tinh Vẫn phái, một Bát lưu môn phái?

Há chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?

Không!

Người này một quyền có thể đánh bay trưởng lão Tinh Vẫn phái, thực lực e là không đơn giản, hẳn là có thế lực phía sau.

Bạch y nữ nhân một mặt suy đoán.

"Cô nương tên là gì?"

Vương Nhất Tự hỏi.

"Ta tên Triệu Thiên Tuyết"

"Triệu cô nương, không biết đã gia nhập môn phái nào chưa?"

"Ta chưa..."

"Cô nương có hay không hứng thú gia nhập Thương Sơn phái ta?"

"...." Hệ thống.

"Gia nhập Thương Sơn phái?"

Thiên Tuyết ngốc trệ.

"Bản tọa thấy cô nương đắc tội Tinh Vẫn phái, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng tìm đến báo thù.

Cô nương lại không có môn phái, không có chổ dựa, sao lại không gia nhập Thương sơn phái ta?

Bản tọa đảm bảo sau khi gia nhập, không ai dám động đến cô nương"

"Chuyện này..."

Thiên Tuyết do dự.

'Người này dù chỉ mới đôi mươi, nhưng thực lực rất mạnh, lại không hề e sợ Tinh Vẫn phái, nếu như gia nhập hẳn là có thể...'

Thiên Tuyết suy nghĩ.

"Được! Ta đồng ý"

Nàng dứt khoát sau một chốc đó dự.

Nàng chỉ có một mình.

Đúng như những lời Vương Nhất Tự vừa nói.

Tinh Vẫn phái là một Bát lưu môn phái, ở Hàn Vân thành cũng có tiếng tăm, nàng lại dám đả thương đệ tử của bọn chúng, sớm muộn bọn chúng cũng sẽ tìm đến.

Hôm nay nhờ có Vương Nhất Tự ra tay giúp đỡ nàng mới qua khỏi hung hiểm, nhưng sau này sẽ thế nào?

Rời bỏ chốn này?

Đó không phải là cách.

Trốn được một ngày không thể trốn được cả đời.

Hơn nữa nàng thân đang mang trọng thương cũng không thể đi xa được.

Gia nhập Thương Sơn phái có lẽ là lựa chọn duy nhất của nàng lúc này.

Thâm tâm nàng cũng rất tò mò muốn biết thế lực nào đang chống lưng cho người thanh niên đang đứng trước mặt nàng.

Thiên Tuyết vừa dứt lời liền đã thấy Vương Nhất Tự viết xong tên nàng trong Nhập môn quyển.

"Triệu Thiên Tuyết, tốt tốt a!"

Vương Nhất Tự hiện lên mỉm cười.

'Hắn... chuẩn bị trước?'

Gương mặt Thiên Tuyết hiển hiện lên đặc sắc.

"Tham kiến chưởng môn"

Nàng liền ôm quyền, cúi đầu.

"Tốt tốt, đệ tử tốt!"

Vương Nhất Tự mỉm cười hài lòng.

Liền sau đó đưa cho Thiên Tuyết một viên đan dược.

"Cầm lấy, viên đan dược này sẽ giúp ngươi chữa trị vết thương"

Thiên Tuyết đưa tay đón lấy liền sau đó phục dùng.

Đan dược vừa trôi qua cổ họng, nàng liền cảm thấy kinh mạch lập tức hồi phục, nội thương nhanh chóng biến mất, thậm chí ngay cả vết chém trên vai cũng lành lại, càng là nội lực dâng lên cuồn cuộn.

Áp lực truyền tới đan điền, cả người chợt nóng lên.

'Đây là... là đột phá?'

Nàng sắc mặt kinh sợ, kém chút đứng không vững.

Thoáng cái, chỉ là sử dụng một viên đan dược, toàn bộ nội ngoại thương đều lành lặn, thậm chí còn đột phá tu vi lên một bậc, đây là thể loại gì đan dược???

"Đây ...đây là loại gì đan dược?"

Nàng chưa hết bần thần liền hỏi.

"Chỉ là một viên Sơ cấp Trị thương đan mà thôi"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói, sau đó vẫy vẫy tay.

"Mẫn Nhi, Thiên Tuyết đi đi thôi. Theo bản tọa hồi môn phái!"

Chapitre suivant