webnovel

Thỏa mãn điều kiện.

- Nhưng ngài cũng phải đưa ra một cái giá gì đó chứ... Nếu không thì tôi cùng Phụ thân thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Erana bỏ qua Kaiin mà tập trung vào cuộc trò chuyện trước mắt. Cô nói lên một điều như vậy, chủ đích là vì cô muốn mượn uy danh của đức Vua để cho Denpan đưa ra một câu trả lời theo ý muốn của cô. Denpan sau khi nghe Erana nhắc đến đức Vua trong một cuộc bàn luận nhỏ như thế này thì tâm trạng ông ta tụt dốc không phanh.

- Đây chỉ là một sự mâu thuẫn nhỏ giữa Quý Tộc và Dân thường thôi chứ nó không thuộc về cái tầm để Đức Vua ra mặt đâu thưa công chúa.

Cảm giác như, Erana vừa nở một nụ cười nguy hiểm trên môi, không hề ai để ý đến điều đó, kể cả Kaiin, người đang quan sát Erana một cách đầy cảnh giác.

Chỉ vừa lúc nãy thôi, Denpan còn oán trách cách hành xử tàn ác của lũ quý tộc nhưng khi nghe Erana sẽ mượn danh nhà Vua để ra mặt thì ông ta liền thay đổi thái độ một cách dễ dàng có thể nhận thấy. Dường như Erana cũng chỉ đợi mỗi điều này từ Denpan mà lên tiếng.

- Tôi cũng rất lấy làm tiếc và chắc chắn phụ thân cũng sẽ cảm thấy như vậy cho nên ngài có thể đưa ra một vài điều kiện để phía bên Hoàng Gia chúng tôi có thể thoải mái hơn được không? Ví dụ như có thể sác nhập lại những người dân di cư vào Vương Quốc Panasai.

Denpan ngập ngừng, dường như ông ta đang căn nhắc lời đề nghị này của Erana, không hiểu sao cô nàng này lại có hứng ép người khác lấy tiền của mình như vậy, Denpan cũng bắt đầu tỏa ra ngờ vực, một lát sau ông cất lời.

- Nếu như bàn về điều kiện, thì....

Denpan khựng lại ở câu trả lời, Erana bèn nở nụ cười tươi rói để Denpan có thể an tâm hơn về điều kiện ông ta đưa ra.

- Chúng tôi mong muốn công chúa có thể giữ bí mật về nơi này với tất cả Nội bộ hoàng gia.

Denpan dứt khoát lên tiếng với thái độ kiên quyết, ý của ông ta là chỉ mong mỏi sau khi công chúa hồi cung thì hãy quên hết những việc về nơi này, đồng nghĩa với việc ông ta thà sống trong rừng rậm còn hơn là về với Vương Quốc Panasai.

Erana bất ngờ về câu trả lời của Denpan mà cũng không giữ được bình tĩnh, cô trừng mắt nhìn vào khoảng không trước mắt, hai tay nắm lại thành nắm đấm đặt lên đùi của cô nàng.

- Vâng, tôi không chắc chắn nhưng tôi có thể phần nào giữ bí mật về nơi này.

Phía bên bọn quý tộc chỉ biết những người di cư đi sâu vào khu rừng chứ không hề hay biết về địa điểm cụ thể của ngôi làng. Nơi này được bao quanh bởi rừng cây rậm rạp che khuất tầm mắt cho nên từ bên ngoài khu rừng nhìn vào thì rất khó để hình dung bên trong đó lại tồn tại một ngôi làng với chỉ có những người dân quanh năm suốt tháng chỉ làm nông để sống sót.

Lời nói của Erana như biểu thị rõ rằng cô nàng sẽ giữ miệng với những người khác nhưng với đức vua hoặc một ai đó có chức vụ cao trong Vương quốc thì cô sẽ không chắc chắn. Và nếu họ hỏi tới thì cô sẽ trả lời mà không giấu diếm bất cứ điều gì.

Cả hai bên như đã nhổ được cái gai đã găm vào da một thời gian dài mà tình trạng bây giờ thì khá thoải mái. Ngoài mặt thì như vậy nhưng bên trong thì Erana vẫn còn những thứ khuất mắt muốn xác nhận, nhưng cô không thể tiết lộ nhiều thông tin được, với Denpan thì dễ dàng thôi vì ông ta là người rất dễ bị chi phối bởi cảm xúc, nhưng vẫn còn một người kia nữa rất đáng quan ngại. Anh ta từ lúc cuộc bàn luận đi vào chủ đề chính thì anh ta đã im lặng hoàn toàn mà chừa lại sân diễn cho Denpan vậy, lúc này, anh ta cuối cùng cũng lên tiếng.

- Hưm... Ai chà, cuối cùng cũng đi đến thỏa thuận cuối cùng rồi nhỉ?

Kaiin đang ưỡn vai như là đã vừa làm xong một công việc nhàm chán, cậu ta vừa nói vừa lườm về phía Denpan như muốn xác nhận ông ta có bằng lòng không chấp nhận về lại Vương Quốc hay không, bên kia thì Denpan cũng gật đầu đầy quyết tâm như hiểu được ý nói của Kaiin.

- Trưởng làng!

Đột nhiên, một người đàn ông sông vào mở toang cánh cửa, anh ta đang có vẻ rất hốt hoảng và cảnh này cứ như là một Deja Vu vậy.

- Chuyện gì? Mia lại làm sao, chết tiệt, ta phải nhanh chóng đi cứu con bé.

Denpan nói rồi vội vàng đứng dậy định chạy đi đến một nơi nào đó, nhưng ông ta đã bị ngăn lại bởi lời nói tiếp theo.

- Mia ạ? Không, còn một chuyện đáng kinh khủng hơn nữa.!

Nói xong người đàn ông nhìn vào Kaiin với ánh mắt có chút gượm lo sợ.

- Có một nhóm kị sĩ trang bị đầy đủ đã xuất hiện ở bề rìa khu rừng ạ.

Lời nói như là một nhát dao chí mạng đâm sâu vào tim của Denpan, nhóm kị sĩ kia chắc hẳn đã nhận được tin báo công chúa của họ đã bị tấn công cho nên mới tập hợp ở đó, bọn họ sẽ không dừng lại và sẽ càng nghi ngờ hơn sau khi thấy những cái xác bị cắt lát mà chắc chắn sẽ tiến sâu vào trong khu rừng để tìm kiếm. Điều này cũng quá nguy hiểm.

Denpan đang định nói một điều gì đó, khuôn mặt ông ta đã tái nhợt đi nhưng khi Kaiin ngắt lời và đề nghị sẽ cùng Erana đi ra khỏi ngôi làng để gặp nhóm kị sĩ kia.

Denpan như mở cợt trong bụng, tình trạng ông ta đã khá hẵn lên khi biết Kaiin có thể xử lí vụ này, Erana cũng đồng tình với quyết định của Kaiin, suy cho cùng nếu nhóm kị sĩ phát hiện ra ngôi làng thì điều kiện lúc nãy của Denpan đã trở nên vô nghĩa rồi. Trước khi đi, Erana quay lại thận trọng nhắc nhở Denpan.

- Thưa ngài Denpan, nếu như ngài đã quyết định sẽ tiếp tục sống ở đây cùng dân làng của mình thì ngài hãy nên học cách bình tĩnh phán đoán tình hình một cách chính xác. Chắc chắn rằng sẽ có những vụ việc sẽ khiến con người ta không thể giữ nổi cơn phẫn nộ nhưng mong ngài có thể làm chủ nó và tạo ra điều tích cực từ sự tiêu cực.

Nói xong thì Erana ngoảnh mặt đi với lời chào từ biệt, Kaiin đi theo sau cô nàng cùng người đàn ông vừa vào báo tin kia.

Denpan ngồi sập xuống ghế ôm đầu trong sự xấu hổ, rõ ràng là ông ta còn quá non nớt trong việc quản lí và giải quyết tình hình một cách triệt để.

- Đúng thật mình đã quá ngu ngốc trước những sự tin tưởng của dân làng dành cho mình, suy cho cùng, mình chỉ là một tên già ích kỉ chỉ nghĩ cho mỗi bản thân, tại sao lại bầu tôi lên làm trưởng làng chứ. Phải chi mình có đầu óc nhanh nhạy cùng một sức mạnh tuyệt đối của Kaiin thì mọi chuyện đã khác rồi.

Ông ta đang rất tuyệt vọng về bản thân, Lare từ đằng sau ôm chằm vào eo Denpan, nói lên những lời an ủi.

- Chẳng phải lúc trước anh đã dũng cảm xông pha để cứu mạng Mia hay sao?

- Chẳng phải anh đã điều hành tốt ngôi làng từ trước cho đến tận bây giờ sao?

- Anh yêu à, em, Mia, Ben và những người khác trong làng đều rất tin tưởng vào anh cho nên mới có thể trao toàn quyền quyết định cho anh, gần nhất là cuộc đàm phán vừa rồi, anh đã rất ra dáng một nhà lãnh đạo đấy anh yêu à.

Như được sưởi ấm từ những lời ngọt ngào thật lòng của Lare, Denpan cũng đã bình tĩnh trở lại và hai tay nắm chặt, đôi mắt ông ta đã trở nên kiên định hơn, Denpan như đã nghĩ đến một điều gì đó, ông ta đưa tay lên nắm lấy bàn tay đã thắm nước của Lare.

- Mà này, em đã rửa chén bát lập lại bao nhiêu lần rồi vậy?

Chapitre suivant