Truyện tự viết khi rảnh rỗi, chỉ được đăng duy nhất tại wattpad @ReiHitori và webnovel ReiHitori, tất cả các trang web khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Tam quan của tui rất chính trực, nhưng nội dung truyện thì không. Mong mọi người cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đọc. Thể loại: BL, hiện đại, niên thượng, huynh đệ văn (ai không nuốt được loạn luân thì đừng đọc), có H, 1x1, chưa viết xong nhưng chắc chắn sẽ là HE & không hề ngược.
"Lúc ngủ trông cũng thật đẹp trai. A~ Tại sao anh lại có thể tuấn mỹ như vậy được cơ chứ~ Muốn hôn một cái quá đi~ Nhưng nếu làm thế thật thì anh sẽ tỉnh giấc mất... Haizzz... Thôi vậy".
Tô Thần Minh khẽ thở dài, quay lưng bước ra khỏi phòng của Tô Thần Vũ rồi cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Sáng nay lại như bao ngày khác, Thần Minh cố ý dậy sớm để lén vào phòng, ngắm khuôn mặt của anh trai mình lúc ngủ.
Cũng chỉ là đứng ngắm một chút thôi, chứ hắn không dám lại gần Tô Thần Vũ, bởi anh rất phản cảm với sự hiện diện của vật thể sống xuất hiện trong không gian riêng tư của mình. Phòng ngủ của Tô Thần Vũ liền là cấm địa trong nhà, bất kì ai cũng không được phép đặt chân vào khu vực cấm đó.
Có lần, người giúp việc mới tới, còn chưa nhớ kỹ các phòng trong nhà, tưởng nhầm phòng của Tô Thần Vũ là phòng của Tô Thần Phong nên mới vào đó quét dọn. Tô Thần Vũ tan làm trở về, vừa mở cửa phòng liền phát hiện ra có người từng bước vào phòng mình, nổi giận lôi đình khiến cả Tô gia rung trời lở đất.
Kể cũng lạ, bằng mắt thường thì chẳng ai phát hiện ra được rằng căn phòng ấy từng có người khác bước vào, chỉ có mình Tô Thần Vũ là phát hiện ra.
Có vài lần Tô Thần Phong nghịch ngợm, buổi sáng, lúc Tô Thần Vũ ở công ty, liền lén vào phòng của anh một lúc, không làm gì mà chỉ bước một bước vào phòng rồi chuồn ngay, nhưng đến tối, khi Thần Vũ trở về, vừa mở cửa ra sắc mặt liền đen lại, phát nộ gọi tên Thần Phong, phạt nhóc phải luyện võ thêm hai tiếng đồng hồ mỗi ngày, liên tục suốt hai tuần liền.
Bé cưng của Tô gia cứ vậy bị anh cả trấn áp, "hành hạ", ngoan đi không ít. Tô lão gia tử tỏ ý rất hài lòng, Tô papa tuy hơi xót thằng út nhưng cũng rất vui mừng vì sự tiến bộ của nó.
Nhà này, Tô lão đại - Tô Thần Vũ - nói là xong, mọi sự đều nghe Tô lão đại hết.
Tô lão gia tử cống hiến cả một đời cho quốc gia, giờ già rồi liền an nhàn, thoải mái hưởng thụ cuộc sống lúc về hưu. Có con cháu phụng dưỡng, có lão chiến hữu cùng nhau đi tập thể dục dưỡng sinh, có lão hàng xóm cùng nhau uống trà đàm đạo, có thằng cháu nội suốt ngày quấn chân, đòi ông kể cho nghe chuyện trong quân đội, có "lão phu nhân" suốt ngày "ép" ông ăn dược thiện để bồi bổ thân thể, chuyện của gia tộc, ông sớm đã chẳng thèm quản.
Tô papa thỉnh thoảng vẫn hỏi chuyện công ty, đơn giản chỉ vì thỏa mãn sự tò mò của mình, chứ Tô thị là do Tô Thần Vũ một tay gây dựng, ông không muốn quản và cũng quản không nổi.
Tô Thần Vũ muốn tiền, Tô gia cho nó tiền, chỉ cần nó không làm chuyện thương thiên hại lý, không phóng hỏa đốt nhà, gây ra án mạng là được. Chứ tiền của Tô gia, tuy không phú khả địch quốc nhưng cũng không phải là nuôi không nổi ba cái vị tam thế tổ này.
Lúc đầu Tô Bân đúng là mang tâm lý như vậy mà đập tiền cho thằng cả, nhưng không ngờ Tô Thần Vũ tính tình cổ quái, tự cao tự đại, chẳng coi ai ra gì, thành tích học tập bình thường như thế, vậy mà lại có thiên phú kinh doanh. Sau khi có vốn, hắn liền tự dựa vào sức mình mà tìm đường phát triển sự nghiệp chứ không thèm nhờ đến danh vọng của Tô gia.
Tô gia tuy không nhúng tay vào thương trường, nhưng dù sao cũng là hào môn thế gia, dựa vào quân đội, dựa vào Nhà nước mà bạo phú. Sau đó, đời đời của Tô gia đều theo binh nghiệp, hiện tại Tô gia gia chủ là Tô Bách Xuyên, chính là em trai của Tô Bân. Mấy người con của Tô Bách Xuyên đều có quân hàm cao trong quân đội, bản thân lão thì là chủ xưởng sản xuất và buôn bán vũ khí hợp pháp, được Chính phủ và quân đội bảo hộ. Tuy mỗi mối làm ăn với quân đội các nước đều phải chiết khấu một phần không nhỏ cho Chính phủ, nhưng đó là điều tất nhiên, dù sao thì Tô gia vẫn kiếm lời lớn.
Tô gia trên dưới đồng lòng, gia quy nghiêm minh nên rất có tiếng thơm trong vòng thế gia toàn quốc. Cũng có vài đứa trẻ ngựa non háu đá, giương oai diễu võ nhưng không gây ảnh hưởng gì lớn đến mặt mũi và danh tiếng của Tô gia nên mọi người tự động bỏ qua.
Tô Bân có ba người con trai, lão đại Tô Thần Vũ, hai sáu tuổi, tự thân lập nghiệp, giờ đang là chủ tập đoàn mậu dịch Tô thị, chuyên xuất nhập khẩu các loại đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Nghe qua thì thấy tầm thường, nhưng lợi nhuận hắn kiếm được thì không phải là con số nhỏ. Ngay năm đầu tiên đã hoàn được số vốn mà Tô Bân cấp cho hắn để gây dựng công ty thì đủ biết là hắn kiếm lời khủng đến mức nào.
Lão nhị Tô Thần Minh năm nay mới hai mươi, vừa xuất ngũ, ngày này ba tháng trước là ngày đầu tiên hắn quay lại với cuộc sống sinh viên chưa kịp bắt đầu của mình.
Năm đó, Tô Thần Minh thi xong đại học liền nhập ngũ luôn, Tô Bân thay con trai làm thủ tục bảo lưu thành tích, để hai năm nữa lão nhị xuất ngũ rồi có thể nhập học ngay.
Hiệu trưởng S đại biết tin liền miệng cười khả cúc, bưng trà rót nước nói: "Chuyện vặt này Tô lão gia chỉ cần gọi một cú điện thoại là được, sao lại phiền tới ngài đích thân đi một chuyến như vậy chứ".
Tô Bân cười đáp lễ: "Người làm cha như tôi cũng chỉ có thể làm chút chuyện vặt này cho thằng con trời đánh kia thôi. Ai biết nó thi xong liền chạy cửa sau, đòi mợ nó đưa vào bộ binh tập huấn hai năm, lấy danh nghĩa là thực hiện nghĩa vụ quân sự... Một tiếng cũng không thèm nói với ai, ra khỏi trường thi liền lên xe tới cổng doanh trại luôn. Đến tôi còn chẳng biết nó có muốn tiếp tục học đại học hay không nữa, nhưng dù sao thì nó cũng thi rồi, nguyện vọng cũng điền rồi, chỉ đành thay nó làm thủ tục bảo lưu điểm số thôi".
Hiệu trưởng toát mồ hôi hột, nhìn Tô lão gia đang bất lực lắc đầu cười sủng nịch.
Con nhà người ta tìm mọi cách để được miễn nghĩa vụ quân sự, con trai nhà họ Tô bọn họ thì đợi không được, nóng lòng xung phong đi chịu khổ. Đấy là còn chưa nói đến việc điểm thi của Tô Thần Minh còn nằm trong top 20 điểm đầu vào của trường. Hiệu trưởng chỉ biết cười trừ, bồi Tô lão gia uống hết tuần trà rồi tự mình tiễn lão ra đến cổng trường, đợi xe đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Thằng con út của Tô Bân năm nay mới mười bảy tuổi, vì sinh non nên sức khỏe không được tốt như lão đại với lão nhị, từ bé đã được cả Tô gia cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan... Nhưng Tô Thần Phong cũng không vì vậy mà kiêu căng hống hách, ngược lại, vì thân thể gầy yếu, khuôn mặt lại trắng trẻo dễ thương, tính tình lại hoạt bát năng động, rất dính người mà miệng lại ngọt nên ai ai cũng yêu quý.
Cả Tô gia này Tô Thần Phong chẳng sợ một ai hết, bởi vì ai ai cũng cưng chiều cậu, và bản tính cậu cũng thân thiện, rất yêu quý những người xung quanh mình, ờm, trừ "đại ca" ra...
Đại ca cũng rất yêu thương cậu, nhưng Tô Thần Phong vẫn luôn cảm thấy giữa mình và đại ca có một bức tường vô hình ngăn cản. À không, nên nói là giữa đại ca và cả thế giới này luôn có một rào chắn vô hình mới đúng.
Hỏi Tô Thần Vũ có cưng chiều thằng út không, câu trả lời khẳng định là có. Nhưng không thân. Có tình thân và thương yêu nhưng dường như lại thiếu đi sự liên kết nào đó, khiến Tô Thần Phong rất khó nắm bắt được tâm trạng và suy nghĩ của Tô Thần Vũ. Mỗi lần vô tình khiến Tô Thần Vũ nổi giận, Tô Thần Phong không giống như những lần gây họa khác chạy đi tìm ông nội cứu viện mà chỉ biết ngoan ngoãn, ủy khuất phục tùng mọi sự "trừng phạt" của đại ca. Bé thì đứng úp mặt vào tường, lớn hơn một chút thì chép thơ Đường, chép Đạo Đức Kinh... giờ thì chịu tăng cường luyện thể lực... hết hít đất, chạy bộ rồi lại luyện võ...
Cả Tô gia chẳng ai nỡ "hành hạ" cậu út như vậy, chỉ có mỗi Tô lão đại là đủ uy lực khiến Tô Thần Phong ngoan ngoãn nghe theo. Tuy ngoài miệng thì khóc lóc than khổ nhưng trong lòng Tô Thần Phong lại thấy vui mừng, vì mỗi lần chịu phạt như vậy, cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh cả lại được rút ngắn thêm một tí xíu, những lúc đó thì anh ấy mới giống "anh cả" chứ không phải là "đại ca". Dù chỉ là một tí xíu như vậy thôi, nhưng dù sao vẫn gần hơn những người khác. Tô Thần Phong vẫn cảm thấy mình thật đặc biệt. Điều này khiến cậu rất thỏa mãn.
Đúng 6:30, Tô Thần Vũ tỉnh giấc, theo thói quen sinh hoạt hằng ngày, đánh răng rửa mặt rồi chạy bộ quanh khuôn viên Tô gia, sau đó về phòng nghỉ ngơi mười phút, tắm rửa thay chính trang xong liền xuống nhà ăn sáng cùng mọi người. Vừa vặn 7:30 ăn sáng xong thì đến công ty xử lý công việc hoặc đi gặp mặt khách hàng, đối tác này nọ.
Nhưng từ ba tháng trước, vòng sinh hoạt của Tô Thần Vũ có chút thay đổi. Vẫn là quy trình đó, nhưng lại thêm sự hiện diện của một người.
Tô Thần Minh xuất ngũ, ngày thứ hai liền cùng Thần Vũ chạy bộ buổi sáng. Sau đó vài hôm, trong catap của anh cũng nhiều thêm một bình giữ nhiệt, bên trong là tuyết lê cẩu kỷ, do Thần Minh chuẩn bị. Trong balo đi học của Thần Phong cũng nhiều thêm một bình giữ nhiệt, bên trong là trà Đại Hồng Bào, có bỏ thêm chút đường đỏ.
Buổi tối ăn cơm xong, cả nhà cùng nhau xem thời sự rồi ai làm việc người đó.
Tô lão gia tử với Tô lão gia cùng nhau đánh cờ, bàn luận chuyện thế giới.
Tô lão đại về thư phòng của mình, tiếp tục xử lý công việc.
Tô lão tam cũng về thư phòng của mình làm bài tập, chuẩn bị các bài tập cho ngày hôm sau.
Còn Tô lão nhị thì về phòng ngủ chơi game online...
Mới xa rời nền văn minh nhân loại có hai năm mà mọi thứ thay đổi nhiều quá.
Ngày mới xuất ngũ, Tô Thần Minh có hơi bị shock văn hóa, nhưng rất nhanh cậu đã bắt kịp thời đại. Điều đầu tiên cậu làm sau khi trở về chính là mua một chiếc điện thoại đời mới nhất, dùng nửa ngày để lên mạng tra cứu, mày mò các công năng của điện thoại rồi cuối cùng là tải mấy khoản game hot nhất về chơi thử.
Thấy cậu hai như vậy nhưng mọi người đều không cho đó là vấn đề gì quá lớn, chỉ có Tô Thần Vũ, trong một lần tình cờ thấy Thần Minh hai giờ sáng vẫn còn thức chơi game thì liền lạnh mặt bảo: "Chú ý thân thể, đừng thức đêm chơi game nữa. Tháng sau là nhập học rồi đấy".
Nói xong liền đi về phòng mình, để lại Tô lão nhị đầu óc rối bời, trong lòng phức tạp.
Bắt đầu từ sáng hôm sau đó, Tô Thần Minh không còn thức đêm chơi game nữa, mỗi tối chỉ chơi hai tiếng đồng hồ. Sáng dậy sớm chạy bộ cùng anh cả, chạy bộ về liền vào bếp chuẩn bị đồ uống cho anh cả với em út đem đi làm/đi học. Mọi người trong nhà ngoài cảm động ra thì cũng chỉ biết cười mà tiếp nhận ý tốt và tình cảm của cậu hai. Các vị trưởng bối thì ăn giấm nhưng không thể nói, chỉ đành dùng ánh mắt hình quả chanh nhìn chằm chằm vào hai cái bình giữ nhiệt ấy.
Khoảng thời gian Tô Thần Minh xuất ngũ gần được hai tháng, cậu ít chơi game hơn, vì đã nhập học nên thời gian chủ yếu đều ở trường, tối về nhà lại làm bài tập, tìm tư liệu... Vì đăng kí học Quản trị kinh doanh nên có nhiều vấn đề cậu không hiểu rõ cho lắm. Bản thân Tô Thần Minh tự biết mình thích hợp nghiên cứu chế tạo vũ khí hơn. Cậu vốn định thi vào trường quân đội, học chuyên sâu về quân khí nhưng có một sự kiện khiến cậu thay đổi quyết định vào phút chót.
Vào đêm trước ngày nộp đơn nguyện vọng, Tô Thần Minh đã chứng kiến điều mà sẽ khiến cả cuộc đời cậu thay đổi.
Đêm đó Tô Thần Vũ phải đi dự tiệc sinh nhật của một đối tác quan trọng, không biết vì sao anh lại uống đến say mèm.
Mọi ngày Tô Thần Vũ đều rất tiết chế, biết đến thì dừng, nhưng đêm đó anh thật sự đã uống quá nhiều.
Tuy đã say nhưng Tô Thần Vũ không ồn không nháo, nhẹ bước trở về phòng mình nhưng không có khóa trái cửa như mọi khi.
Tô Thần Minh nửa đêm dậy tìm đồ ăn, thấy từ khe cửa phòng đối diện lọt ra tia sáng, đoán là anh cả vừa đi dự tiệc về, liền xuống phòng bếp pha cho anh một ly nước mật ong ấm để giải rượu.
Lên phòng, gõ cửa:
- Anh, em Thần Minh nè, anh uống chút nước mật ong nhé?
Bên trong không một tiếng trả lời. Tô Thần Minh có chút lo lắng, tuy biết rằng hôm sau có khả năng sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của lão đại nhưng vẫn quyết định đẩy cửa phòng, vào xem tình hình anh cả như nào.
Đập vào mắt Thần Minh là cảnh tượng cả đời này cậu cũng không thể quên được.
Tô Thần Vũ chân co chân duỗi ngồi dưới đất, tựa lưng vào giường, một thân chính trang màu đen không còn nghiêm chỉnh nữa. Cà vạt vất dưới nền, áo vest cũng bị đạp nhăn nhúm, cổ áo sơ mi rộng mở, theo từng nhịp hít thở của chủ nhân mà thấp thoáng ẩn hiện khuôn ngực trắng trẻo nhưng rắn chắc hữu lực đang phập phồng lên xuống. Thắt lưng đã được cởi bỏ, cả khuy quần cũng được mở ra, Tô Thần Vũ đang ngưỡng cổ ngồi trên nền, y quan bất chỉnh, bàn tay đang không ngừng tuốt lộng thứ tính khí đại diện cho giống đực.
Tô lão đại, Tô Thần Vũ, anh cả của cậu, đang thẩm du...
Tô Thần Minh bất giác nuốt nước bọt đánh ực một cái, tim đập thình thịch như vừa chạy việt dã xong, mặt, rồi toàn thân bắt đầu nóng lên, tay cầm ly nước mật ong cũng run lên vì hưng phấn, thứ nào đó giữa hai chân cũng cương cứng lên rồi.
"Đệt...".
Lẩm bẩm chửi một câu, không biết là đang tự chửi mình hay chửi việc đang diễn ra trước mắt mình nữa.
Tựa như không phát hiện ra sự xuất hiện của em trai, Tô Thần Vũ vẫn rất hưởng thụ mà tuốt lộng côn thịt của mình, hơi thở nặng nề thỉnh thoảng lại mang theo tiếng rên khẽ đầy thỏa mãn.
Tô Thần Minh không biết tại sao mình lại vội vàng khóa trái cửa phòng lại, nhưng hắn biết, mình cứng rồi, cứng đến phát đau, khó chịu đến mức muốn nổ tung.
Đặt ly nước lên bàn, Thần Minh như bị quỷ khiến, từng bước tiến lại gần anh trai mình. Khoảng cách càng gần, âm thanh càng rõ ràng. Tô Thần Minh nuốt nước bọt, đi đến trước mặt Tô Thần Vũ, gian nan mở miệng:
- Anh...
Đôi mắt Tô Thần Vũ mông lung hé mở, hơi thở càng thêm nặng nhọc, hương rượu quện với mùi hocmoon khiến bầu không khí càng trở nên nghẹt thở.
- Tiểu Minh... Ư~~~
Lý trí của Tô Thần Minh đứt cái phựt. Hắn như uống phải thuốc kích dục, vội vã lôi côn thịt sớm đã cương cứng của mình ra, vừa nhìn khuôn mặt mê muội ngập tràn sắc dục của anh trai vừa ra sức tuốt lộng. Không nhịn được khoái cảm, hắn khẽ hừ một tiếng, đoạn ngồi lên đùi Tô Thần Vũ, đem côn thịt của hai người bao trọn trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng ma sát chúng với nhau. Tô Thần Vũ khẽ giật mình, rên lên một tiếng rồi ôm chầm lấy Thần Minh, tự mình động eo. Hơi thở hai người hòa quyện, nhịp tim hòa làm một, Thần Minh bị hành động của anh trai kích thích, cảm giác sướng muốn phát điên. Bên tai là hơi thở trầm thấp đầy sắc dục của anh, hai quả cầu thịt bên dưới của mình cũng bị động tác của anh tác động tới, khoái cảm mãnh liệt chưa từng có. Tốc độ tay nhanh dần lên, bản thân Tô Thần Minh cũng không nhịn được nữa, gầm khẽ một tiếng "Anh~" liền bắn. Tô Thần Vũ rùng mình, đạt tới cực khoái, cắn mạnh lên cổ trái của Tô Thần Minh, rên "Hừ" một tiếng rồi bắn. Trên bụng, trên áo hai người bị bắn đầy tinh dịch. Tô Thần Vũ vẫn ngậm chặt cổ trái của Tô Thần Minh, không chịu nhả ra. Hơi thở từ gấp gáp dần dần ổn định trở lại rồi nhẹ dần.
Tô Thần Vũ ngủ rồi.
Tô Thần Minh vẫn ngây người, giữ nguyên tư thế, hai chân dạng ngồi trên đùi Tô Thần Vũ, bàn tay vẫn bao trọn hai côn thịt dính đầy tinh dịch sớm đã mềm xuống của hai người. Hồi thần rồi mới hốt hoảng nhận ra mình đã làm ra một việc kinh thiên động địa.
Cổ trái ẩn ẩn đau. Chảy máu rồi.
Nhẹ nhàng đỡ anh trai tách ra khỏi mình, nhìn đôi môi hồng nhuận vẫn còn dính chút máu của mình nổi bật trên khuôn mặt anh tuấn không một tia dục vọng của Tô Thần Vũ, Tô Thần Minh lại cương lên rồi.
Lắc đầu dẹp đi tà niệm, Tô Thần Minh chỉnh lại quần áo của mình rồi dịu dàng dùng sức đỡ anh trai lên giường. Lấy khăn ấm lau người, thay đồ ngủ cho anh xong, hắn lại dọn dẹp mớ hỗn độn mà hai người vừa tạo ra. Vừa dọn vừa đỏ mặt kiềm chế lại dục vọng của mình. Xong xuôi, hắn khẽ vuốt sườn mặt anh tuấn của Tô Thần Vũ, tâm phiền ý loạn nói nhỏ:
- Anh... Em biết phải làm sao bây giờ...
Thở dài một tiếng rồi quay lưng bước đi, tắt điện rồi đóng cửa, trở về phòng của mình.
Tô Thần Minh về đến phòng đứng như tượng gần năm phút rồi quyết định lấy form điền nguyện vọng ra viết lại từ đầu, sửa nguyện vọng thành khoa Quản trị kinh doanh trường Đại học S.
Sáng hôm sau, Tô Thần Vũ thức dậy trong cơn đau đầu khó chịu. Biết mình đêm qua quá chén, nhưng không ngờ lại say đến loạn tính như vậy.
Mọi việc xảy ra đêm qua, anh đều nhớ rõ, không sót một chi tiết nào.
Nguyên nhân khiến anh khó chịu mượn rượu giải sầu chính là do sáng hôm trước vô tình biết được nguyện vọng của Tô Thần Minh thế nhưng lại là trường quân đội.
Với thể lực, học lực và gia lịch của cậu, chắc chắn có thể dễ dàng đạt được mục tiêu đề ra, nhưng điều đó cũng có nghĩa là trong suốt năm năm sắp tới, cơ hội để được gặp cậu không quá mười đầu ngón tay.
Tô Thần Vũ thấy phiền, thấy bức bối, thấy khó chịu, cũng thấy buồn và mất mát nhưng không thể giãi bày tâm trạng với bất cứ ai nên đành mượn rượu giải sầu. Ai biết được, uống đến say mèm rồi mà trong đầu vẫn không quên được sự thật là Tô Thần Minh sắp xa mình năm năm liền...
Về đến phòng, Tô Thần Vũ liền cởi áo vest, vất xuống sàn, dẫm đạp không thương tiếc. Muốn phát tiết, nhưng lại không muốn đụng vào những thứ dơ bẩn ở bên ngoài.
Phía bên kia cánh cửa, cách một hành lang rộng khoảng hai mét kia chính là phòng của Tiểu Minh, giờ này chắc em ấy đã ngủ ngon lành trên chiếc giường ấm áp của mình rồi... Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt lúc đang ngủ của Tô Thần Minh là côn thịt của Tô Thần Vũ liền cương cứng đến khó chịu. Nới lỏng cà vạt rồi cởi ra, vất bừa bên cạnh, Tô Thần Vũ dùng lực bứt ngực áo, ba chiếc cúc bị giật văng tung tóe. Thở gấp, vội cởi đai lưng, mở khuy quần, kéo khóa quần xuống rồi lôi côn thịt đang nhức nhối bán cương kia ra, từ từ tuốt lộng. Vừa tuốt vừa ngưỡng cổ nhắm mắt hưởng thụ, tưởng tượng ra khuôn mặt lúc ngủ của em trai, hơi thở lại càng thêm dồn dập.
Đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng của Tô Thần Minh... trong lòng gấp như lửa thiêu nhưng lại hưng phấn đến tột đỉnh.
Tô Thần Vũ muốn bị phát hiện.
Anh muốn được người em trai mình thầm yêu nhìn mình tự thẩm.
Tự thấy mình thật biến thái nhưng cái suy nghĩ này khiến anh hưng phấn không thôi.
Tô Thần Minh mở cửa bước vào. Tô Thần Vũ có thể rõ ràng ngửi thấy mùi hương cơ thể của cậu. Côn thịt lại trướng thêm một vòng, hơi thở anh dần đi vào mê loạn, cố gắng hít hà mùi hương cơ thể quyến rũ mãnh liệt của Tô Thần Minh.
Vốn nghĩ rằng Tô Thần Minh sẽ bị dọa sợ mà chạy về phòng, nhưng lại nghe thấy tiếng chốt cửa, rồi tiếng bước chân kèm theo hơi thở nặng nề của cậu tiến gần lại phía mình. Tô Thần Vũ có chút hoang mang.
Đôi mắt nhắm nghiền giả bộ như chưa phát giác ra sự xâm nhập của Tô Thần Minh, Tô Thần Vũ hy vọng rằng tất cả chỉ là ảo giác, nhưng mùi hương cơ thể này rõ ràng quá, khiến anh càng lúc càng cảm thấy hưng phấn.
"Anh..." giọng của Tô Thần Minh khàn khàn vang lên, Tô Thần Vũ rùng mình, hơi hé mắt nhìn cậu. Khuôn mặt của em trai mơ hồ hiện ra, khoái cảm ập đến mãnh liệt khi ngửi thấy mùi hương của cậu lúc động dục.
- Tiểu Minh... Ư~~~
Tô Thần Vũ không nhịn được khẽ rên.
Điều khiến anh không dám tin vào giác quan của mình chính là hành động kế tiếp của Tô Thần Minh.
Em trai vậy mà ở trước mặt anh cởi quần tuốt súng.
Chỉ cần mơ đến thôi, Tô Thần Vũ cũng hưng phấn đến tê dại cả người, nói chi đến việc điều này thật sự xảy ra trước mắt.
Nhưng càng khiến anh kinh hoảng hơn nữa là việc Tô Thần Minh chủ động tách chân, ngồi lên đùi anh, lại còn nắm lấy dương vật của anh cùng nhau tuốt lộng.
Không thể nhịn được dục vọng trong lòng, Tô Thần Vũ liền ôm chặt lấy em trai, cố ý không để cho cậu nhìn thấy biểu cảm lúc này của mình.
Eo anh không ngừng động theo tiết tấu đâm ra rút vào, hưng phấn đến tột độ. Chỉ nghe tiếng rên rỉ mà em trai đang cố kìm hãm, lại nghe thêm tiếng gọi anh đậm mùi sắc dục kèm theo mùi hương tinh trùng của Tô Thần Minh, Tô Thần Vũ cũng đạt cực khoái, bắn tinh lên bụng và áo em trai.
Dục vọng chiếm hữu lúc đó bộc phát, thần xui quỷ khiến anh liền cắn lên cổ cậu, muốn đánh dấu cậu là vật sở hữu của mình, muốn để lại một dấu hiệu xác định rằng đây không phải là mơ. Nhưng vì đã uống quá nhiều, lại được tiết dục, lại được chìm trong sự bao phủ nồng đậm mùi hương cơ thể của Tô Thần Minh, toàn bộ thân thể lẫn lý trí của Tô Thần Vũ như được thỏa mãn mà thả lỏng, anh chìm dần vào trong giấc ngủ lúc nào không hay.
Trong mơ anh nghe thấy giọng của Tiểu Minh gọi "anh", nhưng lại không nghe rõ cậu đã nói những gì.
Một giấc ngủ sâu.
Giờ nghĩ lại Tô Thần Vũ vẫn cảm thấy khó mà tin được. Nhưng cúi đầu nhìn một thân áo ngủ mới thay, cả thân thể thanh sảng sạch sẽ, quần áo bẩn đêm qua cũng không thấy đâu, anh liền chắc chắn tất cả không phải là hoan tưởng của mình, mà ngược lại, đều là sự thật.
Anh không hiểu tại sao Tiểu Minh lại làm vậy, cũng không dám hỏi cậu.
Lắc đầu cởi đồ, muốn đi tắm nước ấm cho thanh tỉnh. Theo thói quen mở tủ đồ lấy áo tắm, đánh mắt qua liền thấy ly nước mật ong Tiểu Minh pha cho mình đêm qua. Đầu ngón tay khẽ vuốt quanh miệng ly, nhẹ nhàng, mơn trớn, tựa như muốn xuyên qua nó mà ve vuốt bờ môi của em trai mình vậy. Mật ong đã đọng lại dưới đáy ly, nước đã sớm nguội lạnh từ lúc nào, ly cũng có khả năng bị bám bụi từ lâu, nhưng Tô Thần Vũ vẫn cầm lên, dùng ngón giữa của mình khuấy động nước trong lý, khiến cho mật ong hòa tan đều trong nước rồi ngửa cổ uống cạn. Anh khẽ mỉm cười, liếm đầu ngón tay rồi liếm môi trên: "Thật ngọt".