webnovel

Chương : ngoại truyện

NGOẠI TRUYỆN 1

Cá cược là một điều xấu cho tất cả mọi người, nó cũng là một hoạt động bất hợp pháp. Tuy nhiên, tôi và anh chàng đẹp trai đó đã thực hiện rồi. Chúng tôi chỉ đang chơi lén lút và cảnh sát sẽ không làm to chuyện đâu. Dù sao đây cũng chỉ là một trò đùa.

'Ai dùng những từ ngữ thô lỗ trước... sẽ bị trừng phạt'

Tôi mỉm cười một mình chăm chú nhìn ra ban công, bày mưu mẹo biến mình thành người chiến thắng.

Tôi chắc chắn sẽ không thua đâu. Tao nói cho mày biết, đồ đẹp trai!

Mới bắt đầu đã gần như bị thất bại.

Ngay giây đầu tiên sau khi trận đấu bắt đầu, anh đẹp trai này đã ngay lập tức bắt đầu làm phiền tôi bằng cách xỉ nhục, chế nhạo tôi ngu ngốc, béo ú, chân to, đủ kiểu chỉ trích về cơ thể của tôi. Tôi muốn thốt ra những lời cay nghiệt, nhưng tôi không thể bởi vì nó sẽ trái với quy tắc. Vì vậy, tôi đã nói trong đầu, 'Chết tiệt Ai Tin!'.

"Bạn muốn ăn cái gì a ... eh, bạn." Suýt trượt ngã.

Huh!! Thành thật mà nói, trò chơi này khó hơn nhiều lần so với kỳ thi quốc gia.

"Mình muốn ăn Mama Tom Yum với phô mai." Dáng người cao ráo nói với giọng điệu ngọt ngào, đứng sau lưng tôi đang bận rửa bát. Bàn tay nó vuốt ve eo tôi để chọc tức cơn giận dữ sẽ giết chết người của tôi. Tôi đứng yên để nó chơi tùy thích.

Hừm, tôi muốn giành chiến thắng, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải hy sinh mạng sống của mình.

"Và ăn luôn cả người nấu ăn." Mũi nó liên tục hích vào cổ, vai và má tôi là chiến thuật tàn nhẫn của nó để phá vỡ sự tập trung của tôi.

Chết tiệt, không gì có thể nguy hiểm hơn thế này!!

"Đừng đùa giỡn với bụng của mình." Tôi đã cảnh báo anh chàng bướng bỉnh. Nó kéo áo tôi lên để lộ bụng tôi và cố gắng cúi xuống để làm điều gì đó giống như nó đã làm tối qua.

Hey! Có phải mày muốn trở thành cái rốn của tao đến cuối cuộc đời?

"Hôn mình đi." Bóng dáng cao lớn thì thầm.

"Hôn chân mình nè, đồ ..."

"Hửm?" Người đẹp trai nhướng mày sẵn sàng để bắt tôi, nhưng tôi sẽ không bị lừa.

"Hôn chân của mình, đây nè."

"Hả?"

"Muốn ăn Mama phải không?" Tôi đã thay đổi chủ đề.

"Muốn." Người đó gật đầu.

"Vậy thì đợi ở đó đi." Tôi nói với nó với vẻ mặt buồn bã rồi nó mỉm cười như thể thích thứ gì đó. Lần này nó làm theo nhưng vẫn đứng cách xa tôi một chút.

Khi tôi chuẩn bị xong thức ăn cho nó, tôi bước đến chiếc ghế sofa và phục vụ nó, điều đã trở thành thói quen phải làm vào mỗi ngày nghỉ hoặc bất kỳ ngày nào khác khi ở lại căn hộ của nó.

"Hừm." Người đang xem TV hít mùi thức ăn trước mặt.

"Cẩn thận!" Tôi nói một cách tự hào. Tay nghề nấu ăn này của tôi chắc đầu bếp nhà hàng năm sao cũng thưởng cho tôi.

"Ý mình là, cái này có mùi thơm."

Người đẹp trai rời mắt khỏi cái bát và tì mũi lên cánh tay tôi.

Hừ, nổi da gà!!

"Có mùi thơm." Tôi giơ ngón chân lên để cho nó xem phòng trường hợp nó muốn thử điều gì đó kỳ lạ. Thậm chí có thể sẽ có máu trên khuôn mặt của mày.

"Ối... Bạn hung dữ như vậy làm gì?" Bóng dáng người cao lớn cau mày. Nó nhanh chóng nôn mửa sau khi nếm thức ăn. Tôi không thể không cười.

Mày gài bẫy tao... tên khốn thiên tài.

Há!!

Có vẻ như tôi phải đi rồi, vì nó có vẻ trách tôi bằng cái nhìn sắc lẹm.

Không may!!

"Bạn đi đâu?" Người hung dữ bấu chặt lấy cơ thể tôi.

Tôi đã cố gắng hết sức để thoát khỏi nó. Chuẩn bị chạy vào bếp lấy vũ khí, nhưng tốc độ chậm và khoảng cách xa của tôi đã cho phép kẻ đang đuổi theo tôi tóm được tôi. Cuối cùng bị người khỏe hơn kéo vào phòng, đẩy tôi lên giường. Nó đang ở trên người tôi với cánh tay của tôi bị khóa chặt bởi nó.

"Ngon phải không?" Tôi hỏi trêu chọc người phía trên mà không thể nhịn được cười.

"Hah?"

"Có vẻ không ngon? Mình đã cố hết sức mình rồi." Tôi đã nói với một cách vui vẻ.

"Mày đúng là!" Người đẹp trai với giọng nói trầm nhanh chóng hôn môi của tôi một cách thô bạo.

"Ưm... thôi đi, đồ đẹp trai."

Trước khi lần thứ hai, tôi đẩy mạnh nó.

"Gì?" Người không biết số phận của mình nhướng mày nghi ngờ. Tôi nhìn nó cười giễu cợt.

"Bạn đã thua."

"......."

Anh chàng đẹp trai vẫn còn bối rối!!

"Mình thắng rồi." Tôi đặt tay lên cổ nó trước khi kẻ thua cuộc nhận ra mình đã phạm luật. Khuôn mặt nó nhợt nhạt đến nỗi nó như là ma cà rồng.

Ting! Ting Ting!

Hình phạt cho việc thua cuộc là...

"Nhổ một trăm sợi lông chân?" Kẻ thua cuộc cau mày đọc chữ viết. Hãy tha thứ cho tao vì đã viết nó ngay từ đầu.

"Phải." Tôi bắt chước giọng điệu lịch sự của nó và bây giờ tôi khá ngạc nhiên hahaha.

"Thật độc ác, có thể đổi cái khác được không?"

"Eh.., tao không biết." Giả vờ tôi quay đầu đi hướng khác.

"Được rồi, làm đi." Nhanh chóng, người đẹp trai khó chịu nhấc chân lên đùi tôi với một lực mạnh.

Hừm!!! Một chút nữa.

Tôi cầm vũ khí lên để trừng phạt kẻ thua cuộc.

"Mày giống như chưa sẵn sàng?" Người đẹp trai nói.

"Một chút." Tôi lấy nhíp để nhổ lông của nó trước khi để chân nó trở lại trong chiến thắng may mắn của tôi. Cứ chờ xem. Ugh!! Lúc đầu tôi muốn tẩy lông, nhưng nó chắc chắn rất đau. Tốn tiền. Đau. Ngứa. Tất cả mọi thứ đều lộn xộn.

"Chuẩn bị chưa?" Tôi hỏi nó.

"Rồi." Nó gầm gừ với tôi, nhưng nó đang cố gắng hết sức có thể để chiến đấu với một con hổ.

"Cọng đầu tiên." Tôi đã chọn cọng dày nhất và với đủ sức mạnh.

Sau đó dựt!!

"Uiii da!" Người cao lớn rên rỉ vội vàng rút chân lại trong khi xoa mạnh ống chân để làm tê liệt cơn đau.

Ha ha ha.

Tôi kéo chân còn lại và đặt nó vào cùng một chỗ để bắt đầu hình phạt.

"Cọng thứ hai."

"Đau!" Bóng người cao lớn hét lớn vào mặt tôi và rút chân lại như cũ. Tôi chỉ biết cười trừ. Tôi thành thật thừa nhận rằng tôi hoàn toàn hài lòng với những gì tôi làm.

"Đưa chân mày đây. Còn lại chín mươi tám cọng."

"Đau!" Đôi mắt muốn khóc, nhưng tôi không quan tâm.

"Đưa chân cho tao." Tôi nén giọng trước khi nó từ từ duỗi chân ra.

Cọng thứ ba, thứ tư, thứ năm, dần dần rơi xuống. Nó ngồi với vẻ mặt buồn bã, nghiến răng, cắn môi, rên rỉ và quay đầu đi hướng khác không dám quay lại nhìn nhiệm vụ của tôi dưới chân nó.

"Hai mươi mốt..."

Trong thời gian này nó đã khóc. Chắc chắn đau.

"Hai mươi lăm."

Được 1/4 như đã thỏa thuận, tôi đặt nhíp lên bàn.

"Không sao chứ?" Tôi hỏi.

Người đẹp trai mở to mắt nhìn tôi trong khi mím môi với đôi chân đỏ ửng của mình cho tôi xem.

"Có vẻ như..., hahaha."

Tôi muốn quay video hoặc chụp ảnh tình hình hiện tại.

Cười cho đến khi tôi không nhận thức được mối nguy hiểm đang đe dọa tôi bởi vì người đẹp trai đó đột nhiên tóm lấy tôi. Bắt tôi nằm xuống nệm sofa và nó ở trên người tôi.

"Mày muốn gì?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Trừng phạt." Nói tóm lại, với một cái nhìn ranh mãnh và một nụ cười toe toét đã giải thích hình thức trừng phạt sẽ là gì.

"Tao không thua." Tôi phản đối với vẻ mặt giận dữ.

"......." Nhưng câu trả lời là sự im lặng.

"Mày nói lời thô lỗ trước, nên bị trừng phạt." Tôi đã không từ bỏ việc cố gắng giải thích các quy tắc đã được thống nhất.

Đừng có lừa tao, tao sẽ không bỏ cuộc đâu.

"Nhưng tao không nói rằng những người không nói những lời thô lỗ sau đó sẽ không bị trừng phạt ở đây."

"......."

"Mày nhổ lông của tao." Người đẹp trai với giọng nói dài và khuôn mặt đầy vẻ nghiêm nghị như thể đang chờ đợi sự trả thù.

"Mày muốn làm gì tao? Không!!!" Tôi hét lên khi không thể đối phó với nó. Chắc sẽ đau lắm.

"Huh, không nhưng sẽ..." Người phía trên tôi nhếch mép cười, điều đó nói với tôi rằng nó thực sự không thể tin tưởng được. Thêm vào đó, nó từ từ lướt mắt dọc cơ thể tôi từ trên xuống dưới.

"Làm gì?"

Bóng người cao lớn liếm môi và nheo mắt nhìn tôi như muốn...

"Cởi ra." Nó nói không chút do dự.

"Không!! Khôông!!"

Tôi chỉ biết hét lên vì thể lực nó mạnh hơn, trong khi đó tôi cuống cuồng xử lý đồ đạc để che thân.

"Một." Dáng người cao lớn kéo tôi lên không trung, lấy thứ đầu tiên ra.

Ôi, áo của tôi đã cởi ra.

"Hai."

Quần, đừng cởi quần của tao!

Tôi nhìn thấy chiếc quần đùi yêu thích của mình bị ném và biến mất sau chiếc sofa.

"Và ba."

"Dừng lại." Tôi nắm lấy cánh tay của nó trước khi nó kịp cởi cái quần cuối cùng của mình.

Chết tiệt, sau tất cả những chuyện này, tôi sẽ khỏa thân mất.

"Để dành nó cho tối nay." Tôi trả giá bằng một giọng điệu ngọt ngào và một chút quyến rũ. Tất nhiên đây là một thủ thuật sống còn. Huh!

"Tao sẽ không để bị lừa."

"Mày không cảm thấy có lỗi với tao sao?" Tôi làm bộ mặt buồn bã. Hoàn toàn cầu xin, nhưng ...

"Không hề."

Ugh!

"Chắc chắn?"

Hãy suy nghĩ lại...chàng trai tốt.

"Hừm."

Phải, chắc hẳn tôi đã kỳ vọng quá nhiều vào cái gã lén lút này, kẻ thậm chí còn không thương hại tôi như nó đã nói. Tôi không thể cầm cự lâu hơn nữa để đề cao cảnh giác

Nhưng nhưng nhưng...

Thay vào đó, nó tự cởi quần áo.

What the f*ck!

"Vậy tại sao mày lại cởi quần áo?" Tôi cau mày hỏi. Người đẹp trai đến gần hơn và thì thầm một giọng nhẹ nhàng bên tai tôi.

"Ta sẽ chiến đấu với mày."

"Không! Đồ khốn nạn!"

"Hãy trở lại làm con khỉ nhỏ của tao."

NGOẠI TRUYỆN 2

Bầu không khí trong ngày cuối cùng của chiến dịch tranh cử chủ tịch hội học sinh mới rất sôi nổi với đại diện của cả hai bên tiếp tục tuyên bố các chính sách và thủ tục của họ sau khi được bầu. Sự máu chiến của những người sẽ bỏ phiếu (cái được gọi là cơ sở của người hâm mộ) tham gia tại gian hàng bầu cử. Tuy nhiên, số người không bằng nhau vì họ có xu hướng thuộc Đảng với nhà lãnh đạo đẹp trai nhất thế kỷ này.

"Xin chào các bạn, các anh chị em. Chào mừng các bạn đến với buổi phát sóng trực tiếp vòng cuối cùng của cuộc bầu cử chủ tịch hội học sinh! Từ những học sinh oai phong và quyến rũ, tất nhiên, giờ là Lily Lalita." Người phát ngôn của Câu lạc bộ Quan hệ công chúng nói bằng một giọng khàn khàn nghe khó chịu hơn là dễ chịu.

"Tôi không ngờ rằng trong tháng qua, cuộc bầu chọn chủ tịch hội học sinh mới là sự kiện được theo dõi nhiều nhất của trường. Hơn cả việc thay đổi Hiệu trưởng. Theo các cuộc bầu cử của dư luận, trong suốt chiến dịch vừa qua, Đảng 'BIG GROWTH', ứng cử viên số một, vẫn mạnh mẽ. Vượt qua ứng cử viên số hai của Đảng 'No Rest'." Đảng 'No Rest' thì thầm với Lily rằng đừng nói quá nhiều nếu không cô ấy sẽ bị đau họng. Sau đó Lily ngồi và suy nghĩ.

Tôi đứng với nụ cười toe toét trên môi khi xem cận cảnh chương trình phát sóng trực tiếp.

"Trời ơi, Breeze Excel. Bây giờ hai nhà lãnh đạo Đảng đã sẵn sàng. Chúng tôi sẽ phỏng vấn họ một chút để giúp quyết định tương lai con số nào sẽ đưa năng lượng, thể chất và cảm xúc của các bạn. Hãy bắt đầu với số hai, và nhìn vào các cuộc bầu cử ở phía sau. Chúng tôi cảm thấy đáng tiếc." Lily cười khúc khích với tôi, người đã mỉm cười. Tôi ngạc nhiên rằng tôi mới là người cảm thấy tiếc cho cô ấy.

Chờ cho đến khi tôi giành chiến thắng. Tôi sẽ chiến đấu với bạn.

"Câu hỏi đầu tiên... Bạn cảm thấy thế nào về chiến dịch cuối cùng của ngày hôm nay?"

"Không khí rất sôi nổi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Đảng của chúng tôi. Hẹn gặp lại vào ngày mai." Tôi mỉm cười trước máy ảnh và giơ hai ngón tay ra hiệu.

"Cũng không tệ." Đối với người cao lớn ở bên cạnh. Nó trả lời bằng một giọng rất bình tĩnh và làm một khuôn mặt vô cảm. Đáng ngờ, có lẽ nó hồi hộp đến mức không nói nên lời.

"Ơ, ứng cử viên số một tiết kiệm thật đấy, khán giả. Chỉ có ba âm tiết thôi. Hahaha. Đùa thôi." Người phát ngôn gãi đầu, quay sang nhìn đội PR đang điều khiển hoạt động. Mỗi người trong số họ có một biểu hiện khác nhau trên khuôn mặt của họ.

"Vậy thì câu hỏi thứ hai... bạn tự tin đến mức nào rằng Đảng của bạn sẽ thắng?"

Tôi vinh dự là người đầu tiên trả lời câu hỏi đó một lần nữa.

"Chín mươi phần trăm." Tôi thực sự muốn trả lời một trăm, nhưng tôi sợ rằng những người ở đây bị tôi làm hoảng sợ phải rút lui. Nếu vậy, cuộc thi sẽ không thú vị lắm phải không?

"Thế còn Đảng 'BIG GROWTH' thì sao?"

"Một phần."

Ngắn gọn, xúc tích

Tôi cười khẩy trước câu trả lời của người đó.

"Lại một câu trả lời ngắn gọn nữa, các cậu. Hahaha. Nghe đồn thủ lĩnh của Đảng số một là người lạnh lùng."

"Câu hỏi tiếp theo... Nếu bạn được chọn, bạn sẽ làm gì cho trường chúng tôi?"

Tôi làm vẻ mặt suy nghĩ.

"Có rất nhiều sự phát triển cả về học thuật, nghệ thuật và thể thao. Cũng như sự giải thể của quản lý."

Câu cuối cùng này là tiếng lòng của tôi.

"Anh yên tâm đi. Chuyện này em không muốn nhúng tay vào." Lily cau mày và lắc đầu ra khỏi máy ảnh.

"Tôi đùa đấy, hehe."

"Còn anh thì sao, anh Tin?" Thân hình cao lớn không trả lời mỹ nữ phát ngôn viên. Nó đưa cho cô ấy tập tài liệu của mình và một nụ cười lạnh lùng.

"À, lúc đầu em cũng thấy bối rối, nhưng giờ em đã hiểu. Em sẽ đọc cho mọi người nghe, blah blah blah...

"Coi như vậy là đủ cho ngày hôm nay. Xin chân thành cảm ơn cả hai nhà lãnh đạo Đảng và hẹn gặp lại các bạn tại cuộc bầu cử ngày mai. Đừng quên bỏ phiếu nhé, các tình yêu. Hẹn gặp lại, muah!"

Sau cuộc phỏng vấn, tôi quay trở lại Đảng của mình và... Trời ơi, nó yên lặng đến mức khiến các gian hàng bên cạnh có nhiều đám đông tranh giành trở nên tồi tệ đến mức có thể xảy ra thảm kịch. Lạy hồn

"Ai Gun, chúng ta vào lớp thôi. Nếu còn trễ, mày sẽ bị trừng phạt một lần nữa." Yo vỗ vào vai tôi.

"Ừ, tao đến ngay. Tao thu dọn đồ đạc một chút." Tôi đứng dậy thu dọn những thứ như tài liệu quảng cáo và các vật dụng khác, đặt chúng vào hộp các tông trước khi đi đến trước chỗ bầu cử để xem ảnh standee của mình. Tôi vội mỉm cười.

"Cậu thực sự rất đẹp trai, Ai Gun."

Sau khi quan sát bản thân, tôi bước vào tòa nhà của trường. Cùng lúc đó, một người cao lớn từ nhóm đối thủ của tôi đi bộ ngay góc tòa nhà. Tôi nhìn nó và nó cũng làm như vậy. Chúng tôi chưa bao giờ bất đồng với nhau, nhưng tôi không biết tại sao tôi lại không thích nó đến vậy.

Tôi ra dấu sẵn sàng chiến đấu nếu phía bên kia có vấn đề gì với tôi. Tuy nhiên, người trước mặt tôi nhướn mày trước khi nhìn tôi từ đầu đến chân và từ chân lên đầu. Sau đó, nó cười toe toét, chế nhạo và bỏ đi.

"Tao sẽ đấm vào mồm mày!"

*

Ngày bầu cử. Gian hàng chưa mở cửa đã có hàng trăm học sinh đến xếp hàng dài bình chọn. Tuy nhiên, phải trở lại sân cho buổi lễ chào cờ hôm nay. Hiệu trưởng và hiệu phó mời tất cả học sinh bầu ra chủ tịch hội học sinh để đại diện cho học sinh trong các hoạt động khác nhau.

Sau khi buổi lễ kết thúc, các sinh viên chạy đến phòng bỏ phiếu. Chọn số bằng cách bấm vào số ứng viên yêu thích. Hệ thống sẽ ghi điểm. Nếu bạn đếm từng lá phiếu một, có thể mất nhiều thời gian để đếm chúng. Điểm số được cập nhật nửa giờ một lần bởi Ủy ban Bầu cử bao gồm các thành viên cũ của Chủ tịch hội học sinh, Giáo viên và Câu lạc bộ Phụ huynh. Hãy tin tưởng họ vào tính minh bạch của điểm số sẽ được công bố.

Tôi, Kantaphol Wongwittaya với tư cách là lãnh đạo của Đảng "No Rest", cùng với nhiều bạn bè của đảng khác cũng đến gian hàng để thực hiện các quyền của mình. Khi nhìn thấy tỷ số được mở trong nửa giờ đầu tiên, đầu gối tôi khuỵu xuống.

30:805

"Bây giờ không phải là lúc rút lui sao?" Pat thì thầm với tôi và những người còn lại trong nhóm.

"Chiến tranh chưa kết thúc. Những viên đạn chưa được đếm." Yo nói to và rõ ràng. Nó run lên vì bị đánh vào đầu với toàn lực.

"Tất cả."

"Ha ha!" Po chấp nhận trò đùa và tạo dáng ngạc nhiên.

"Chết tiệt, mày vẫn dám hài hước?" Win người cứng đầu với khuôn mặt chán ghét..

"Chúng ta đừng căng thẳng." Yo cười toe toét trước khi đẩy mọi người đến các cuộc bầu cử.

*

Thời gian đã trôi qua trước giờ nghỉ trưa. Chỉ còn khoảng nửa giờ để bỏ phiếu, tỷ lệ cử tri đi bầu hiện là 95% trong tổng số 3.500 học sinh. Từ 30 phiếu tăng lên 150. Trong khi đó, tổng điểm của các đảng khác là 3.175.

"Tao đi chợ một chút." Pat bước đến giữa hàng.

"Tại sao?" Tôi nhướn mày hỏi. Hỏi nó sẽ mua rau hay thịt?

"Muốn mua cái gì che đầu."

"Chết tiệt."

"Tao đã nói là đừng đăng ký."

"Làm kiếm thêm trải nghiệm."

"Trải nghiệm đáng xấu hổ"

*

Đã đến lúc đóng bình chọn. Tỷ lệ cử tri đi bỏ phiếu năm nay cao nhất trong lịch sử với 98% cử tri. Và người chiến thắng, đúng như dự đoán, là Đảng 'BIG GROWTH' với tổng số 3.200 phiếu bầu. Chiến thắng gấp 18 lần so với chỉ 175 của đối thủ. Chiến thắng này là chiến thắng áp đảo nhất từng được ghi vào Đại sảnh Danh vọng.

"Thất bại." Pat đặt tay lên thái dương.

"Hoàn toàn thất bại." Yo bằng cách lấy tay che mặt.

"Tao xấu hổ." Win và Po đội áo len lên đầu.

"Tiếc quá, thế thôi." Tôi giải trí cho mọi người. Trong khi tự nghĩ 'Thật tuyệt phải không? Để lại tất cả điều này với một cái nhìn xúc phạm trên khuôn mặt của mình.

*

Buổi tối, Đảng 'No Rest' ghé vào một quán bar. Chúng tôi đã đặt một phòng VIP trước khi bữa tiệc hoành tráng bắt đầu.

"Uống cho nỗi đau này." Yo nâng ly khai tiệc. Win, người đang ngồi cạnh nó, tập trung nhìn vào cái ly trước khi nói to.

"Là nước?"

"Ôi, quán này không bán rượu cho trẻ vị thành niên." Yo khó chịu như thể nó sẽ phá hủy cửa hàng này. Dù sao, mọi người ngồi trên những chiếc ghế này đều cảm thấy nhàm chán. Phải, họ định uống say, nhưng thức uống ngon nhất mà chúng ta có lúc này là "nước". What the f*ck.

"Hừm."

"Này Pat?" Po đang ngồi cạnh tôi quay lại hỏi cậu bạn ngồi trước mặt. Nó đột nhiên cười toe toét mà không có lý do.

Pat không trả lời câu hỏi của nó. Thay vào đó, nó thò tay vào ba lô và lấy ra một thứ.

"Tao có một thức uống."

"Nhóc con thế kỷ hai mươi mốt!" Yo mắng Pat trước khi với lấy chai rượu và đặt nó xuống.

"Một sự xúc phạm rất trang trọng."

Khi rượu đã sẵn sàng, soda đã sẵn sàng, món khai vị đã sẵn sàng. Bữa tiệc thất bại đã bắt đầu.

"Từng cái một."

Chúng ta có thể mỗi người uống hai ly. Po, người đã xin phép đi vệ sinh, quay trở lại với đám đông hàng chục người.

"Có người tới tham gia."

"Ai?" Tôi ngái ngủ hỏi, cố gắng tập trung vào người đang ở cửa, ngoài khả năng của tôi bây giờ.

"Đối thủ của tao, phải không?"

"Huh, mày trêu tao?" Tôi nói, nhưng tôi bỏ qua và ngay lập tức chuyển sự chú ý của mình sang dàn karaoke.

"Không ai không thể ... Anh sẵn sàng trở thành người thứ hai ~"

"Mày say quá rồi, Ai Gun"

"Tao không say, Yo." Tôi nói với Win ngay lập tức ôm vai Yo

"Tao không..."

"Câm miệng, ồn ào."

*[POV Tin]

"Tao giao cho mày, Tin."

"Hừm." Tôi trả lời người bạn ở phòng khác trước khi liếc nhìn người đang nằm trên quầy đá hoa cương trước cửa quán.

"Nhà của mày ở đâu?"

"Ở nhà."

"Phiền phức!" Tôi lắc đầu trước câu trả lời vô ích của gã say. Sau đó, thò tay vào túi quần để lấy điện thoại di động, nhưng lại phải đối mặt với một thực tế còn đau lòng hơn.

Pin đã hết.

Huh!! Bỏ qua chuyện đó đi.

NGOẠI TRUYỆN 3

[POV Tin]

"Nóng ôi nóng!"

"Bình tĩnh." Tôi nói với người say rượu đang la hét từ cửa hàng đến căn hộ, nhưng có vẻ như nó sẽ không quan tâm. Nó tiếp tục vặn vẹo như bị dội nước nóng.

"Tao nóng." Không những phàn nàn, nó còn dùng tay cởi cúc áo, nhanh chóng nằm vật ra sàn nhà. Tôi thấy nó liền thở dài mệt mỏi. Rồi dậy bật điều hòa. Quay lại việc đối phó với người khó chịu.

"Dậy đi!" Tôi ra lệnh.

"Không. Tao ngủ đây." Bóng người đang bò trên sàn phòng hành động như một con tắc kè bám chặt.

"Ngủ trên giường đi." Tôi kéo tay người đang say ngủ lên giường. Nhưng nó lại vươn vai. Càng gắng sức, càng cảm thấy mình nặng nề hơn.

Mày có phải là một con chó? Tôi hỏi vì tò mò.

"Tao sẽ ngủ ở đây."

"Ngủ trên giường đi." Tôi ra lệnh sắc bén. Ngồi xổm xuống để cõng. Thật không may, khi tôi nắm lấy một cánh tay của nó, cánh tay kia lại di chuyển.

Khốn nạn!!!

Cảm giác như bị búa đập vào giữa trán. Một triệu ngôi sao lấp lánh trên đầu xuất hiện. Tôi xoa nhẹ trán trong khi di chuyển đầu. Nếu vẫn còn như vậy, nó đáng bị ném từ ban công.

Tôi vẫn tin vào câu ngạn ngữ Thái Lan, "Nỗ lực sẽ không phản bội kết quả". Tôi có thể nhấc nó lên. Thật không may, một vấn đề mới đang đến.

Ọe!!!!!!!!!!

Đồ ngu!

"Hừ!" Tôi nguyền rủa khi nhìn thấy tình trạng chiếc áo sơ mi của mình giờ đầy những bãi nôn của nó. Ngoài ra, nó quay lại ngủ trên sàn nhà.

"Lại một vấn đề nữa."

Bởi vì tình trạng của chúng tôi không khác nhau chút nào. Tôi vào nhà tắm, cởi áo ngoài, chỉ mặc quần đùi. Kẻ gây rối, tôi cũng cởi quần nó ra. Nhanh chóng ​​giúp nó cởi đồ rồi rửa mặt sạch sẽ rồi đặt nằm xuống giường.

Khi bước vào giường, nó im lặng. Không làm tôi phàn nàn hay giận dỗi gì cả. Tuy nhiên, khi ở trên giường, tay nó liên tục tát vào mặt tôi không chừa một giây.

"Khó chịu!"

"Ngủ đi."

"Nóng."

Tôi nhíu mày trước khi cầm điều khiển lên để hạ nhiệt độ điều hòa lần nữa.

"Giường êm." Một thân hình mảnh khảnh lẩm bẩm lăn qua lăn lại cho đến khi đến giữa giường. Nằm xuống với đôi chân của nó di chuyển cho đến khi chúng lấp đầy không gian.

"Yo, ngủ thôi."

"Tai không phải Yo!" Tôi nói với giọng giận dữ.

"Ngu ngốc!" Nó nói xong, ngồi dậy xích đến bên giường, sau đó kéo mạnh hai cánh tay tôi đến nỗi cả hai cùng ngã xuống giường.

"Mày muốn gì?" Tôi hỏi gã say khi thấy nó quay người lại.

Chết tiệt.

"Muốn tao tát hả?"

"Vỗ mông đi, đồ ngu!" Nó nói và cười lớn.

"Đùa?"

"......."

"Tại sao mày im lặng?" Người nhắm mắt vẫn đang lẩm bẩm. Đập vào tay tôi không ngừng.

"......."

Nó dường như không nói nên lời, nhưng nó đã cho tôi một cái tát mạnh vào cổ trước khi siết chặt lấy tôi.

"Mạnh thật đó."

"Hừm."

"Ngủ đi" Tôi nói lần thứ một trăm, quan sát tình trạng của nó. Khi tôi thấy nó đã bình tĩnh lại, bàn tay đang níu của tôi mới buông ra để cho gã say nằm yên. Thật không may, nó dường như không muốn nghỉ ngơi trên giường. Thay vào đó, nó lăn qua và ngã xuống sàn với một tiếng va chạm lớn.

Tôi bực tức nhìn nó và hít một hơi thật sâu. Sau đó nâng cánh tay của người bất tỉnh lên. Đặt nó nằm ngửa trên giường với một chiếc gối đề phòng trường hợp nó lại ngã khỏi giường và cuối cùng lại ngủ trên sàn nhà. Nó thậm chí sẽ không nhận thấy.

Tối muộn sau khi tắm xong, tôi tắt đèn và bước lên giường. Tôi gần như quên mất rằng có người ngày hôm nay. Chúng tôi ngủ chung giường, bây giờ nó đắp một tấm chăn dày. Tôi hy vọng nó không thức dậy và làm điều gì đó kinh khủng vào đêm khuya nữa bởi vì lần này tôi thực sự sẽ ném nó ra khỏi phòng.

"Ưm." Một giọng nói bị bóp nghẹt phát ra dưới tấm chăn khi nó trằn trọc, như thể nó cần giúp đỡ. Tôi vội vàng bật đèn ngủ và thò đầu ra khỏi tấm chăn cao đến tận cổ của gã say rượu.

"Không ngủ được sao?" Tôi không kìm được tức giận quát lớn một tiếng. Có bao nhiêu vấn đề đã xảy ra kể từ quán rượu trước đó cho đến bây giờ? Tôi thậm chí không thể đếm những vấn đề đã xảy ra cho đến nay.

Khốn nạn!!

Chết tiệt!!

Tôi xoa má mình vì vừa bị nó đánh. Các dây thần kinh đau đớn giống như bị đứt hoàn toàn.

Tôi liếc nhìn nó với ánh mắt giận dữ. Này, nếu tôi không trả thù được kẻ gây rối, cuộc sống sẽ không bao giờ có niềm vui.

Tôi ra khỏi giường và mở ngăn kéo bàn. Lấy một hộp bao cao su ra, xé một bao, kéo ra rồi nhỏ một ít gel bôi trơn vào bên trong để trông giống như bao đã được sử dụng thật. Sau đó bỏ vào thùng rác cạnh giường. Chiếc hộp được đặt trên sàn gần bộ đồng phục của nó, trông giống như nó đã bị ném và vương vãi khắp phòng.

"Khi mày tỉnh dậy, mày sẽ gặp tao sau." Tôi cười toe toét với người bên giường trước khi tắt đèn và đi ngủ tiếp, không quên làm cho kế hoạch của mình trông thông minh hơn.

NGOẠI TRUYỆN 4

Lễ tình nhân năm cuối cấp 3 của chúng tôi không sang trọng và hào nhoáng như bao năm khác bởi còn hai tuần nữa chúng tôi phải thi quốc gia. Chuẩn bị cho kỳ thi và học tập chăm chỉ. Tôi cũng là một trong số họ. Dù rằng năm nay tôi cũng có bạn trai như bao người khác nhưng mọi thứ vẫn diễn ra như năm ngoái, đơn giản và bình lặng.

Thư viện là nơi tôi và anh chàng đẹp trai thường đọc sách. Lý do tôi không đọc ở nhà hay căn hộ của anh đẹp trai là vì tôi sẽ ngủ quên nên tôi phải ở đây. Những người bạn khác cũng ở đây, mở nhóm học chung cùng Po với vai trò gia sư. Tôi ngồi và nhìn vào hàng đống câu hỏi và hướng dẫn thi mà tôi phải hoàn thành. Cho dù bạn muốn nó hay không. Tôi hít một hơi thật sâu vì có rất nhiều. Người đẹp trai chăm chỉ tập làm đề thi cũ. Tất nhiên, một Huy chương Vàng Olympic như nó, viết nhanh như tên lửa được gửi đi khám phá một hành tinh vũ trụ.

"Buồn ngủ?" Dáng người cao quay sang tôi và hỏi, đây là lần đầu tiên tôi mở miệng ngáp. Bằng chứng là thực ra tôi không buồn ngủ mà chỉ muốn ngáp một cái.

"Không."

"Đói bụng?"

"Còn chưa đến trưa." Tôi nhìn đồng hồ treo tường của thư viện.

"Mày đã làm xong bài tập chưa?" Giọng điệu ấm áp của nó đột nhiên trở nên sắc bén khi nói về điều đó. Mày đã sẵn sàng để trở thành mẹ, phải không?

"Một phần trăm của mày." Tôi giả vờ ầm ĩ lên.

"Nhanh lên, kỳ thi thực tế thời gian có hạn."

"Đúng." Tôi dài giọng và giơ tay chào.

*

Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi cùng nhau trở lại để tiếp tục đọc sách. Bắt đầu từ những bài học hóa học. Câu hỏi đầu tiên đến thẳng với tôi từ gia sư.

"Tìm cho tao kí hiệu nguyên tử của nguyên tố này." Dáng người cao lớn đưa cho tôi một mảnh giấy.

"Mày không nhớ sao?" Tôi nhướng mày tự hỏi, lạ làm sao khi một người đoạt huy chương vàng Olympic hóa học quốc tế lại thuộc lòng bảng tuần hoàn và nguyên tử khối của các nguyên tố lại hỏi?

"Mày nhớ không?"

"Olympic học thuật cấp học sinh, mày không nhớ?"

"Quên."

Đó có phải là lý do đơn giản? Nói là quên, làm cho tao muốn giết mày.

Tôi lẩm bẩm trong đầu trước khi lật sách giáo khoa đến trang cuối cùng ghi chi tiết về bảng tuần hoàn.

"Mau lên" Người đẹp trai vội vàng.

"Vâng vâng." Tôi ngước lên, nghiến răng nghiến lợi với kẻ phát ra âm thanh.

Tôi xem qua các phần tử trong bảng để tìm Kí hiệu nguyên tử phù hợp với bài toán của anh chàng thông minh này.

Số 53 71 23 và 92

Umm... Ah, cái này, cái này, cái này, và cái này.

Và viết nguệch ngoạc lên tờ giấy mà anh đẹp trai đưa trước.

I Lu V U

"Tao đã tìm thấy 53 Iodine, 71 Lutetium..." Tôi nói với nó bằng một giọng rõ ràng. Khi tôi định đề cập đến yếu tố thứ ba, tôi vô tình nhìn lại những gì tôi đã viết trên giấy.

Há!!

Tôi mở to mắt, ngạc nhiên trước những gì bộ não của tôi đang diễn giải.

I Lu V U là I Love You..

Vì thế, tôi đã rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn chằm chằm vào nó. Một nụ cười kéo dài trên khóe miệng nó và một bàn tay gãi sau gáy của anh chàng đẹp trai. Mặc dù chúng tôi không nhìn nhau, nhưng tôi có thể biết nó định làm gì.

"Wow..." Tôi trêu nó.

"Mày thích không?" Bóng người cao lớn hỏi với nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt.

"Đúng...tốt." Tôi nhún vai, cố gắng hết sức để không để lộ cơ thể khiến tôi xấu hổ. Nó thò tay vào trong ba lô và đưa ra một chiếc hộp nhỏ.

Nhìn thấy hộp hàng từ tay anh đẹp trai mà tôi cảm thấy mất tự tin vì bị lừa nhiều quá. Kinh nghiệm trước đây khiến tôi học hỏi được nhiều điều.

"Nếu là bao cao su, tao sẽ cho nổ tung mày trong thư viện." Tôi đe dọa trước.

"Huh?" Người đàn ông đẹp trai khịt mũi và cười tinh nghịch.

Chính là nó, làm bộ mặt như vậy, ai mà không nghi ngờ là cái gì?

"Chết tiệt, tao không thể tin được." Tôi rất miễn cưỡng mở hộp này.

"Tao chưa làm gì cả."

"Mặt của mày thật khả nghi."

"Mở ra."

Tôi nhìn xung quanh trước khi mở nó.

Nội dung là...

Chìa khóa và thẻ chìa khóa?

"Phòng của mày?" Tôi hỏi trong khi nhướng mày. Mặc dù tôi đã biết.

"Hừm." Dáng người cao lớn gật đầu và tỏ vẻ hài lòng. Chắc đang nghĩ mình sẽ nhảy cẫng lên như thể tôi vừa trúng giải nhất xổ số, nhưng xin lỗi, tôi không như vậy.

"Cho tao căn hộ?" Tôi giả vờ không hiểu.

Người đẹp trai nhìn lên và hít một hơi thật sâu.

"Đùa thôi... nhưng tao không thể." Tôi giơ thẻ khóa và làm như thể tôi đã trả lại, nhưng...

"Không" Người cao hơn hét to, lườm tôi.

Ôi, đây là ép buộc sao?

"Mày giống như nhét sản phẩm cho người tiêu dùng."

"Lắm lời."

"Hừm." Đây là một kẻ cứng đầu.

Sau đó, người đẹp trai trở lại đọc sách. Vì vậy, tôi đặt món quà vào ba lô của mình, sau đó lấy một thứ mà tôi đã chuẩn bị sẵn.

"Cái này dành cho mày." Tôi đưa vật trong tay cho người cao lớn trước mặt, lúc đầu nhướng mày, nhưng sau đó mỉm cười.

"Cảm ơn."

"Mở nó ra."

*[POV Tin]

Tôi nhìn chiếc bút có khắc tên mình và không khỏi mỉm cười lần nữa.

"Sử dụng nó cho bài thi" Nó nói.

"Hừm" Tôi gật đầu.

"Mày thích không?" Người trước mặt tôi hỏi với vẻ mặt bối rối.

"Thích."

Tôi thích tất cả mọi thứ nó đã cho.

"Ý của mày là thích tao?" Nó vừa nói vừa cười như muốn làm tôi đỏ mặt hay gì đó. Nhưng sai rồi.

"Hơn cả thích."

"Hừm."

"Tao yêu mày."

"Ai?"

"Mày." Tôi nói và nheo mắt trước phản ứng của nó khi một đường đỏ mờ trên má xuất hiện trong mắt nó và giả vờ quay đi hướng khác.

"53 71 23 92." Người trước mặt tôi che miệng và lẩm bẩm dưới hơi thở. Rồi vội đứng dậy bước đi thật nhanh, tôi chỉ kịp nhìn nó và mỉm cười.

Valentine đầu tiên của chúng ta Anh Yêu Em.

NGOẠI TRUYỆN 5

Tham gia các trò chơi dưới nước náo nhiệt của lễ Songkran tại Non Silom, Khao San. Các quan chức đã ra lệnh phong tỏa giao thông.

Từ kênh truyền hình đưa tin về không khí của trò chơi té nước Songkran từ hai khu vực nổi tiếng, rất đông người đến chia vui còn tôi chỉ biết ngồi đây lải nhải và thương lượng với người bên cạnh viện đủ mọi cớ, dù trời nóng bức, đông đúc, kẹt xe và nhiều kẻ móc túi.

Ôi, tôi tức quá.

"Muốn đi?" Bóng dáng cao lớn đi vòng quanh chiếc ghế sofa. Nhận ra rằng nó đã nhìn chằm chằm vào tôi một lúc và muốn được chú ý.

"Phải, nhưng không phải." Tôi đáp lại bằng một giọng trầm mà không thèm nhìn anh ấy một chút nào.

"Chắc chắn chưa?"

"Chắc chắn."

"Nhưng tao muốn đưa mày đi, thật đáng tiếc." Người đẹp trai ngồi bên cạnh tôi nói. Tôi di chuyển một chút không muốn được tới gần.

"Đi một mình đi, tao sẽ trông coi căn hộ của mày." Với một giọng nói yếu ớt và sẵn sàng vào bếp. Tuy nhiên, cánh tay của nó đã giữ tôi lại và buộc tôi phải ngồi ở vị trí ban đầu với bị nó ôm eo tôi.

"Đừng dỗi."

"Tao không dỗi." Tôi lắc đầu.

"Không dỗi mà ủ rũ như thế này." Người đẹp trai dùng ngón tay chạm vào môi tôi. Tôi tát vào tay nó cho đến khi nó cuối cùng chịu rút tay ra.

"Đừng làm phiền!"

"Tao không muốn mày đi, bên ngoài rất nóng." Bóng dáng cao lớn thở dài, bắt đầu giải thích tại sao.

"Đội mũ, mang ô, bôi kem chống nắng" tôi vừa trả lời vừa hướng thẳng ra ban công.

"Kẹt xe."

"Đi tàu điện."

"Rất nhiều kẻ móc túi."

"Đừng mang theo những thứ có giá trị. Điện thoại được đeo quanh cổ để nó không bị mất."

Từ nói chuyện mà không nhìn nhau, giờ đến lượt tôi trả lời câu hỏi của anh chàng đẹp trai bằng cách đối mặt trực tiếp với nhau.

"Mày không muốn đi mà?" Chủ nhân của căn phòng nở một nụ cười trên môi với ánh mắt giễu cợt.

"Nếu mày muốn đi, thì thay quần áo đi."

Hửm? Tôi lườm người đẹp trai ngay khi nó nói xong.

Này, tôi không có thể hiện rõ ràng là tôi muốn đi đâu.

"Cho tao mười phút."

*

Vút!

Nhanh hơn cả tên lửa của NASA, tôi đứng dậy khỏi sofa và nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Mở tủ quần áo và lấy những bộ quần áo được chuẩn bị đặc biệt và mặc chúng mà không chút do dự. Không quá hai phút để xuất hiện trước mặt chủ phòng đang xem phim tài liệu trong khi chờ đợi.

"Đã xong." Tôi hào hứng nói. Trong khi người ngồi trên ghế sofa đang cười, thay đổi ngay lập tức khi nó quay sang nhìn tôi với ánh mắt sắc bén. Nhìn chằm chằm vào tôi từ đầu đến chân và từ chân đến đầu. Vẻ mặt không hài lòng.

"Đi thay đồ." Người đẹp trai với ba từ và quay lại xem.

Có phải quần áo không đủ tốt?

Áo phông trắng và quần soóc, mọi người đều mặc những thứ này để tung tăng khắp nơi, hey!

Bối rối. Tôi gãi đầu và bước đến trước chiếc sofa để hỏi lý do.

"Quần áo bình thường mà." Tôi vừa nói vừa nhìn lại cơ thể mình. Đây là set đồ hoàn hảo cho concept tung tăng giữa cái nóng oi ả của tháng 4.

"Bình thường?" Người đàn ông đẹp trai nhướng mày.

"Hừm... bình thường."

Câu trả lời của tôi khiến nó thở dài thườn thượt, vội nhích lại gần tôi hơn. Nói bằng một giọng đều đều nhưng đáng sợ.

"Đi...thay...đồ."

"Tao không còn quần áo nữa." Tôi tức giận đến mức khói bay ra khỏi tai, đó là dấu hiệu của việc không thân thiện với nó. Vẫn khăng khăng tôi mặc bộ này.

"Không còn?" Bóng người cao lớn nén giọng, kéo tay tôi về phía phòng. Cảnh tiếp theo không phải là chiếc giường như tưởng tượng, mà là phía trước tủ quần áo. Nó mở chúng ra, lục lọi quần áo của tôi và lấy những gì nó thấy vừa vặn.

"Mặc cái này."

Tôi nheo mắt nhìn thứ mà người đẹp trai đang cầm trên tay.

Cái này?

Áo phông đen dài tay và quần thể thao?

Tao không đi chơi thể thao. Tao...đến...lễ...Songkran.

"Không muốn." Tôi chuẩn bị rời khỏi phòng, nhưng nó đã nắm lấy cánh tay tôi.

"Phải muốn."

"Không."

"Phải mặc cái này." Người đẹp trai không chịu thua kém. Tôi cũng thế. Cả hai chúng tôi đều giận dữ đứng dậy. Không ai muốn nhúc nhích từ cuộc tranh luận.

"Vậy tao không đi." Tôi giả vờ chịu thua, vội gỡ tay nó ra rồi đi vào nhà vệ sinh.

"Tao không muốn!" Một giọng nói lớn từ phía sau khiến tôi dừng lại trong im lặng. Tôi quay lại thì thấy một người cao lớn, khuôn mặt phẳng lì nhưng đôi mắt sắc lạnh đang nhìn tôi một cách nghiêm túc.

"Gì?" Tôi giật bắn mình khi thấy có người tiến lại gần cho đến khi cơ thể tôi không thể bước nổi. Hơi thở của nó phả ra từ đầu và xuống gò má.

"Không muốn...cái gì."

"......." Tôi nghe từng câu mà không cần suy nghĩ để nói bất cứ điều gì.

"Cái áo đó sẽ bị ướt vì nước. Mày biết đó, cái quần đó ngắn quá.Tao sợ người ta liếc nhìn mày."

"O-Oh."

"Thay đồ." Người đẹp trai hỏi với giọng nói du dương khiến cơ thể tôi gần như mềm nhũn. Lúc đầu, tôi cố gắng hết sức để không bị lừa, nhưng cuối cùng tôi đã bị đánh bại. Chỉ là tôi sẽ không mặc bộ do nó chọn, cả hai chúng tôi đều đang tìm kiếm một điểm chung. Tôi có một bộ để đi đến Songkran.

Cùng một bộ quần áo, với mặc thêm bên ngoài.

Quần dài trên đầu gối.

Đây là Songkran gọn gàng nhất trong cuộc đời tôi. Thay vì mặc trang phục Thái điển hình. Hay muốn vận động bầu cử, hả?

Khoảng 2 giờ chiều, tôi và một người cao lớn đến khu vực tổ chức sự kiện 'Songkran Jalan Non Silom, an toàn, không cồn'.

Hôm nay là ngày đầu tiên khách du lịch có thể chơi trong đó. Vì vậy, sẽ có rất nhiều người. Một hàng dài không thấy điểm cuối, cuối cùng cũng rón rén bước tới.

Tại giao lộ Sala Daeng, lực lượng chức năng làm việc tích cực và nhanh chóng trong việc kiểm tư trang cho khách du lịch đến tham dự sự kiện. Với các khám xét như súng nước cao áp, bột, cồn, được thực hiện rất nghiêm ngặt. Tôi đã tạo niềm tin cho các sĩ quan rằng Kantaphol là một cậu bé ngoan. Tôi chỉ mang theo vé của BTS (tàu điện), tiền tiêu vặt và một khẩu súng nước mini mà ngay cả lũ kiến ​​cũng không thể bay đi khi chúng bị xịt vào.

Bước vào khu vực, bầu không khí trở nên sôi động. Khách du lịch té nước vào nhau, vui vẻ nhắm vào người qua đường. Tôi chỉ có thể nhìn vào cảnh tượng đó với một nụ cười. Tôi như một người phải có bố mẹ đi cùng.

"Đây không phải là quá gần sao?" Tôi nheo mắt nhìn nó. Người đẹp trai nhún vai và nhìn về phía trước.

"Không." Và nó với một khuôn mặt thẳng thắn.

"Cái gì không? Chúng ta đã đi bộ cho đến khi tao nghĩ rằng chúng ta là cặp song sinh dính liền."

Thân hình cao lớn nhìn tôi với một nụ cười trước khi đẩy tôi về phía trước, và không quan tâm chút nào.

*

Tình huống của tôi với mọi người không giải quyết được việc phun nước để đáp trả họ. Mặc dù nửa giờ đã trôi qua. Khi một thiếu niên đến phun nước vào tôi và nghiêng người để nói chuyện, một dáng người cao lớn lao vào giữa. Tiến hành một cuộc trò chuyện mà tôi không biết cho đến khi khiến cậu thiếu niên rời khỏi nơi này.

"Tao nên xịt cho ai?" Tôi hỏi. Khi sẵn sàng để phun một ai đó, nó đã cản đường.

"Tao."

Oh, tôi sẽ không đi hết quãng đường này nếu tôi chỉ phun vào mày. Anh chàng thông minh.

"Thật là lãng phí nước." Tôi đã nói và đi nhanh lên.

"Hay là tao đả thương mày một chút?" Người đẹp trai cúi xuống để lên tiếng trong đám đông. Khi tôi nghe thấy nó, tôi đã thúc cùi chỏ vào nó thật mạnh.

"Đau." Người đau đớn rên rỉ. Tôi không quan tâm, tốt hơn là hãy vui chơi.

*

Một vài tiếng sau.

Bụng tôi đang réo lên, cho thấy rằng bạn cần phải nhanh lên và tìm thứ gì đó để lấp đầy bụng của bạn.

"Tao đói." Tôi nói với người đằng sau tôi. Người chàng đẹp trai nhướn mày rồi kéo tay tôi sang bên đường. Nó lấy trong túi áo ra ba gói xôi heo quay. Mắt tôi sáng lên và chộp lấy nó. Nhanh chóng trong tích tắc, mọi thứ biến mất vào bụng tôi không ngừng.

Cho đến khi tôi nhận ra, tôi không còn gì để ăn.

"Tao ăn hết rồi." Tôi nói không dám nhìn nó.

"Tao biết."

*

Cả hai chúng tôi đều không chơi nhiều dưới nước. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã không chia sẻ thức ăn của mình với người đẹp trai, vì vậy tôi nghĩ rằng nó sẽ rất đói. Trên thực tế, có rất nhiều thức ăn dọc đường, nhưng nó đã từ chối khi tôi đề nghị ghé qua cửa hàng.

"Chúng ta về nhà đi." Tôi kéo cánh tay người cao to đi theo mình. Khi tôi rời khỏi khu vực, tất cả những gì tôi cảm thấy là lạnh. Ngay cả ôm mình cũng cảm thấy lạnh.

"Lạnh." Tôi lẩm bẩm, rồi bất ngờ khi nó túm lấy người tôi khoác vai lên, thản nhiên bước đi.

Nó hỏi có bắt đầu thấy ấm lên lên không. Tôi nói không nhưng thật ấm áp.

Khi trở lại căn hộ, tôi vội vã đi tắm. Sau đó, tôi với lấy chiếc khăn nhưng không thấy gì. Đi ra ngoài trong ình trạng này là quá mạo hiểm. Người đẹp trai sẽ nhìn thấy.

"Hey, làm ơn lấy cho tao một cái khăn tắm!" Tôi hét lên để được giúp đỡ từ người lẽ ra phải ở trong phòng ngủ.

"Nghe thấy, phải không?" Tôi nhắc lại. Không có câu trả lời. Gần hai phút trôi qua và nó vẫn im lặng. Tôi tưởng nó đang ngồi xem ti vi. Vì vậy, tôi sẽ lẻn ra ngoài để lấy một chiếc khăn tắm. Cảm thấy an toàn khi từ từ mở cửa phòng tắm.

N..nhưng.

"Hey!"

Vừa mở cửa, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt tôi, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Rất gần. Tôi vội lấy chiếc áo bẩn che thân.

"Tại sao vào đây?" Tôi đã nói.

"Tao muốn đi tắm." bằng một giọng đều đều trong khi nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi với đôi mắt ranh mãnh.

"Tao đang tắm. Mày không thấy sao? Ra ngoài!"

"Không."

Trước khi người đẹp trai đến gần tôi, nó chuẩn bị cởi khăn tắm.

"Hey! Đừng buông tay!" Tôi hét lên kinh ngạc và giơ hai tay lên nhắm mắt lại.

Một dáng người cao lớn tiến đến và đẩy tôi cho đến khi lưng tôi đập vào tường. Có vẻ như nó đã cởi bỏ chiếc khăn tắm của mình, có nghĩa là cả hai chúng tôi giờ đã không còn một mảnh vải nào.

"Tao muốn phun nước." Thì thầm một giọng trầm bên tai tôi. Tự động làm tóc tôi dựng lên.

Tay nó chạm vào mặt tôi, buộc tôi phải nhìn vào mắt nó. Sau đó, đôi môi dày đặt lên trên môi của tôi.

Sự dịu dàng bây giờ đang dần biến thành một sự ấm áp khác thường từ cả hai chúng tôi. Càng muốn vào sâu hơn.

Chân tôi quấn quanh eo của người đẹp trai. Một bàn tay nắm chặt lấy hông tôi và nhấc chúng lên.

Nó bắt đầu đưa vào, dần dần bắt đầu di chuyển và tăng nhịp điệu mạnh mẽ hơn và táo bạo hơn. Tôi bất giác thốt lên một tiếng rên rỉ.

Những tiếng rên rỉ của nó, những nụ hôn nóng bỏng hơn của nó, làm tôi tan chảy, khiến tim tôi càng đập mạnh hơn nữa. Đây là lần đầu tiên của tôi. Cho đến khi chúng tôi tắm với mồ hôi.

Bắt đầu đỉnh điểm, nó ép cơ thể mình vào người tôi đến điểm sâu nhất cho đến khi tiết ra một dòng chất lỏng ấm áp.

Thân hình cao lớn rên rỉ bên tai tôi.

"Thiêm hiệp nữa không?" Nó hỏi.

"Không! Bỏ tao ra." Trong khi tôi đánh vào vai nó.

Người đẹp trai mỉm cười ngọt ngào. Rồi những nụ hôn của nó đáp xuống má và môi tôi. Nó lại áp người mình vào gần hơn.

"Ah, đau quá!" Tôi đã than phiền.

"Một lần nữa."

"Tao mệt."

"Mày im đi. Để tao làm."Nó lại hôn lên môi.

Tôi chỉ có thể phàn nàn trong đầu. Lần này nhịp đập nóng bỏng hơn lần trước.

Chúng tôi đã làm nó gần nửa giờ. Tôi muốn bất tỉnh. Người đẹp trai thì thầm vào tai tôi.

"Trước khi đi ngủ, chúng ta nên làm chuyện đó trên giường."

"Mày muốn làm tao đến ngất đi?"

"Muốn làm mày yêu nhiều hơn."

"Ai Tin!!!"

KẾT THÚC

Chapitre suivant