webnovel

Chương 2

"... nha anh!"

Tôi đưa tay che đi gương mặt đang nóng bừng lên của mình, rồi liếc mắt nhìn sang "thủ phạm" (ở đây ý nói do Solo làm cho Gui cảm thấy ngại đến nóng cả mặt), người đang nhắm mắt ngủ một cách thoải mái kia. Nhưng như vậy thôi cũng đủ để khiến tôi tôi phải ngồi tựa vào đầu giường trong im lặng suốt hơn bốn tiếng đồng hồ và chỉ biết thở dài.

Ai có thể ngờ được chỉ với nhiêu đó chữ thôi đã khiến tôi thành ra thế này kia chứ?

Chơi nói như vậy rồi bỏ mặc tôi mà ngủ liền một mạch vậy đó...

Tôi đưa bàn tay còn lại vuốt nhẹ mấy sợi tóc rủ xuống gương mặt bảnh trai của người đang chìm vào giấc ngủ ngon lành ấy, nhìn gương mặt không khác gì một đứa bé đang kiệt sức và rồi mỉm cười.

Bốn tiếng trước, Solo thấy tôi chẳng ừ cũng chẳng hử gì sau khi năn nỉ tôi ở lại thì mới yên tâm nhắm mắt nhưng trước đó cũng không quên kéo tay tôi đến bên rồi giữ chặt lấy. Tôi cũng không muốn đánh thức Solo khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi nằm của em ấy đang nằm bên cạnh mình, nên chỉ đành buông xuôi theo mà thôi. Nhưng ai có thể ngờ rằng bản thân tôi không ngủ được mà phải ngồi tựa mình vào đầu giường như bây giờ.

Không chợp mắt được nên cần phải tìm gì đó làm thôi... Tôi gỡ bàn tay đang dính còn chặt hơn con bạch tuộc của chún cún to xác ra rồi từ từ rời khỏi giường.

Sau đó, tôi đi dạo một vòng quanh phòng của Solo, mới nhận thấy ngoài việc đây là căn phòng với đầy đủ vật dụng, tiện nghi hơn những ngôi nhà bình thường khác, thì em ấy còn có một góc nghỉ ngơi riêng để ngồi chơi guitar nữa. Bên cạnh là nơi trưng bày nhiều loại dụng cụ liên quan đến guitar và có ba bốn cây guitar được đặt cạnh nhau, có cả guitar acoustic (loại guitar bình thường) và guitar điện, có vẻ giá cả của nó còn mắc hơn nhiều lần số tài sản mà cả đời của tôi sử dụng nữa.

Phòng của em ấy nằm ở tầng cao nhất, nên có thể thấy rõ toàn cảnh bầu trời bên ngoài, kiểu mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đó, nên đã khiến tôi phải ngồi xuống ngắm nhìn quang cảnh này một lúc lâu trong thích thú.

"Guitar..." Tiếng gọi dịu dàng trong khi vị trí ở bên cạnh chiếc sofa nơi tôi đang ngồi chùng xuống.

Tôi quay sang nhìn người đáng lẽ đang nằm ngủ trong phòng và rồi phải bật cười trước bộ dạng lúc này của đối phương. Ngoài việc đầu bù tóc rối, thì gương mặt còn nhăn nhó hơn cả miếng giẻ lau nữa, cuối cùng tôi chịu không được mà phải đưa tay đến vuốt gọn lại đầu tóc lộn xộn của em ấy đến khi nó trông dễ nhìn hơn một chút.

"Sao em lại thức rồi?"

"Guitar biến mất..." Solo thở dài, sau đó đưa tay lên xoa mặt như thể đang điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

"Anh ngủ không được nên ra đây ngồi chơi... định ở đây hóng mát một lát ai ngờ lại ngồi đến tận bây giờ."

"Em thích ngồi ở đây chơi với Guitar..."

Solo thở dài một tiếng rồi bất ngờ ngả người nằm xuống, kê đầu lên đùi tôi một cách nhanh chóng đến nỗi tôi không biết làm gì trước hành động đó của em ấy, chỉ có thể cúi xuống mỉm cười với người đang xoay người nằm ngửa mặt nhìn mình.

"Không ngủ hả?" Tôi hỏi trước khi đưa tay đến xoa nhẹ đầu chú cún hay làm nũng.

"Ngủ... như thế này á." Nói xong thì nhếch môi cười với tôi, khiến tôi phải chọt nhẹ vào khóe môi đang tỏ ý không hài lòng.

"Ngủ thì nhắm mắt lại đi, sao lại còn nhìn anh làm gì?"

Tôi bất ngờ khi ngón tay đang chọt vào khóe miệng của đối phương tự nhiên dừng lại, mà không phải do bản thân tôi chủ động, chẳng thể nói một lời vì bị người đang nằm trên đùi ngậm lấy.

"Bộ em là cún hay sao nè?" Tôi nhăn mặt một chút khi cảm nhận được vết cắn nhè nhẹ trước khi ngón tay mình được nhả ra.

"Ngon ạ."

"Mặn gần chết."

"Không thấy mặn gì hết."

"Còn cãi nữa hả... Không ngủ thì ngồi dậy cho đàng hoàng lại đi."

Tôi nhéo mũi của cái người đáng ghét vừa nhắm tịt mắt lại ngay lúc tôi dứt lời trước khi xoa lấy đầu của đối phương rồi từ từ dựa lưng vào ghế sofa. Thật tốt làm sao khi cái sofa này đủ rộng cho Solo duỗi thẳng chân ra, nên tôi cứ để cho em ấy thiếp đi như vậy, có lẽ ngủ ở đây còn thoải mái hơn lúc tôi ngủ ở kí túc xá của mình nữa.

Tôi không biết là mình ngủ từ lúc nào. Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rõ khi cơ thể được nhấc bổng lên khỏi sofa cho đến lúc bản thân phải mở mắt trong mơ màng và nhìn thấy gương mặt của người đang bồng mình quay trở lại giường ngủ, sau đó thì bản thân cũng yên tâm cụp mí mắt lại. Và trước khi ý thức biến mất hoàn toàn... tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay đang áp nhẹ trên vầng trán của mình.

"Ngủ ngon nhé, Guitar..."

Buổi sang hôm sau thức giấc, Solo cũng không còn ở trên giường nữa. Tôi nghe được tiếng nước chảy từ phòng tắm, nên có lẽ là em ấy đang ở trong đó. Tôi bèn nằm dậy đi xuống bếp tìm một vài thứ định bụng sẽ làm món gì đó cho em ấy ăn trước khi ra về. Không có nhiều đồ tươi trong tủ lạnh nhưng thật may còn có cơm trắng đóng hộp (loại cơm nấu sẵn, đóng hộp). Tôi đem cơm đi hâm nóng lại trước rồi xào một ít rau cùng với trứng chiên đơn giản, sau đó bày ra hai đĩa thức ăn sẵn trên bàn.

Solo lẳng lặng đi ra từ phòng ngủ. Em ấy nude phần trên, chỉ mặc duy nhất một cái quần dài, khoe body đáng ganh tỵ. Với lại, em ấy vẫn đang mặc cho mái tóc của mình ướt rũ rượi.

"Sao em lại không lau đầu cho khô đi?" Tôi cau mày, vội đi vào phòng ngủ rồi quay trở ra cùng cái khăn lau nhỏ.

"Chút nữa cũng khô thôi ạ."

Tôi thở dài trước câu nói không quan tâm đến bản thân của đối phương. Sau đó ấn cơ thể ướt sũng đó ngồi xuống ghế và đưa tay tới lau tóc cho em ấy.

"Em là cún hay sao mà chỉ cần vẫy vẫy người là khô hả?"

Solo ngẩng mặt lên nhìn tôi đang đứng lau đầu với ánh mắt lấp lánh nhuốm màu ủy khuất cho đến khi tôi ấn đầu em ấy cúi xuống như lúc cũ.

"Guitar làm ạ?" Em ấy chỉ tay vào thức ăn trên bàn.

"Ừ. Lần sau nhớ mua nhiều đồ tươi để dành nhé! Cơm thì tự nấu cũng được. Mấy món làm sẵn (đồ ăn liền – loại chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn), ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu đấy!"

Solo bỗng dưng nắm tay tôi trong lúc tôi vẫn đang nói và ngước mặt lên nhìn lần nữa:

"Có nghĩa là Guitar sẽ đến đây nấu cho em ăn nữa phải không ạ?"

Chuyện đó...

"Ý của anh là..."

"Nói rồi mà nuốt lời là hông có dễ thương đâu nha!"

Tôi bật cười với câu nói đáng yêu ấy, rồi rút bàn tay đang bị ai kia nắm lấy véo nhẹ vào mũi của chú cún to xác.

"Nếu anh rảnh nha."

Solo gật gù, chờ tôi ngồi vào phía đối diện rồi cả hai cùng ăn sáng với nhau. Sau khi ăn xong, tôi gom dĩa toan đem đi rửa thì bị chủ nhân của căn phòng ngăn lại.

"Anh cứ đặt ở đây đi ạ, lát nữa sẽ có người giúp việc đến rửa ạ."

Tôi lắc đầu trước câu nói của em ấy ngay lập tức:

"Nếu rảnh thì tự làm cũng được mà. Anh không thích thấy cái gì bừa bãi lắm. Chúng ta dọn dẹp đi."

"Vậy để em giúp một tay ạ."

Tôi quay lại nhìn Solo bằng vẻ ngạc nhiên. Nhưng rồi chỉ biết bật cười khi thấy dáng vẻ vụng về cứ làm cho cái dĩa bị trượt tới trượt lui khỏi tay mình mấy lần của Solo.

"Làm như thế này nè."

Tôi cầm lấy một cái dĩa rồi bày cách rửa cho Solo, em ấy cũng rất nghiêm túc tập trung làm theo cho đến khi xong. Tôi cười trong suốt cả buổi rửa dĩa ấy, quay sang nhìn gương mặt đang tập trung cao độ, với cả gương mặt vẫn lạnh tanh nhưng đôi mắt lại lấp la lấp lánh lên trong khi chân mày thì hơi nhíu lại trông chẳng khác gì chú cún husky.

"So..." Tôi búng nhẹ đôi tay dính nước của mình rồi quay sang nhìn chủ nhân của cái tên: "Anh gọi em như vậy, được chứ?"

"Guitar gọi cái gì cũng được ạ."

Bình thường người ta cũng gọi tắt tên như vậy. Còn người làm cho tên ngắn trở thành tên dài hơn ban đầu như em ấy thì tôi mới thấy lần đầu.

"Hôm nay em có tiết học vào buổi sáng phải không?... Vậy đưa anh ghé qua kí túc xá một chút nha!"

Tôi tắm táp tại phòng của Solo nhưng vẫn mặc lại bộ quần áo cũ. Em ấy đưa tôi về kí túc xá và chờ ở trước toà nhà. Tôi đã bảo em ấy cứ đi trước đi nhưng cho dù có nói như thế nào thì cũng không chịu, vậy nên tôi chỉ có thể chạy vội lên phòng thay quần áo rồi nhanh chóng quay xuống trở lại. Thật sự, tôi cũng muốn cho em ấy chờ ở trong phòng, nhưng phòng tôi nhỏ lắm lại còn không có máy lạnh nữa, nên tôi nghĩ có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều khi chờ ở trong xe. Lúc tôi đi xuống thì thấy Solo đang đứng dựa lưng vào xe, nghịch điện thoại trong yên lặng, nhưng đôi mắt lại trở nên lấp lánh tỏ vẻ thích thú mặc dù biểu cảm trên gương mặt vẫn bình thường không thay đổi cả.

"Em đang làm gì đó?" Tôi lên tiếng hỏi để tránh cư xử tệ hại trước khi nhận được câu trả lời bằng việc Solo đưa chiếc điện thoại 'xịn xò' đến cho tôi xem.

Admin Page Cute :

Chế nhận được nhiều hình gửi tới lắm, nhưng sau khi chọn đi chọn lại rồi tổng hợp xong thì chế thấy đây là tấm đẹp nhất. Đây là couple thật không phải sao??? Là kiểu ngọt ngào lắm, có người còn thấy em Solo thì thầm gì đó với anh Gui rồi cười cùng nhau nhưng chụp lại không được. "Toẹt" quá đi! Họ sinh ra là để dành cho nhau mà.

📷Đính kèm ảnh chụp từ một góc của hai người con trai đang nhìn nhau, một bên tay thì đang nắm chặt vào nhau, cảnh phía sau là đám đông đang vui vẻ thưởng thứcc concert trên sân khấu.📷

5.5K Likes 1.9K Comments 434 Shares

Beauty SexySusa :

Couple real chắc chắn rồi ạ. Em Solo bình thường trông lạnh lùng lắm nhưng khi ở bên anh Gui thì lại như này. Ốiiiiiiiii... Làm tốt lắm!!! #SoloGui

152 Likes 18 Comments

Ray Rayray :

Tao còn đang nghĩ "Moon" của trường đã biến đi đâu mất tiêu? Thì ra là trốn đi ngọt ngào với nhau như này @Gui Jirayu and @Solo Siwarokin

Anakin Skywalker: Tao đã nói với mày rồi đó thôi.

Kao Ashira: Mày cũng phải cảm ơn tao đó nhe! @Solo Siwarokin

Anakin Skywalker: Tao nói rồi mày phải chịu trách nhiệm đó, thằng Kao.

Gee GeeGee: Đây là lý do mà em Solo đột ngột thay đổi bài hát đó sao?

Bee BeeBee: Chắc chắn rồi "cục cưng" ơi! Tao thật sự không hiểu tại sao phải đổi bài hát kia chứ??? @Gee GeeGee

"Nè, So đổi bài hát ngay trước khi lên biểu diễn hả?" Tôi trả lại điện thoại trước khi hỏi điều mà mình đang thắc mắc. Solo gật đầu ngay mà không có ý định chối cãi hay quanh co gì.

"Muốn cho Guitar nghe được câu cuối."

Làm thế nào mà đằng ấy có thể nói ra một câu kiểu đó mà không có cảm giác gì cơ chứ hả...?

'... Anh đã được gặp em.'

Tôi bước vội vào xe khi cảm nhận thấy gương mặt mình đang nóng bừng lên. Solo cũng đi theo lên xe mà không nói gì. Em ấy đưa tôi đến tòa nhà của khoa, cũng may vì vẫn còn sớm nên người đến không nhiều lắm, nhưng mà đưa tôi đến kiểu này vẫn sẽ có người chú ý, thì tại ai đó sử dụng chiếc xế nổi bật cỡ này kia mà.

Cánh tay đang mở cửa xe của tôi chợt khựng lại và quay sang nhìn Solo lần nữa:

"So, anh không còn làm việc ở K mỗi ngày nữa rồi nha!"

"Vậy Guitar làm việc ngày nào, buổi nào ạ?"

"Hôm nay, ngày mai và thứ năm, vào buổi tối như mọi khi."

Solo nhăn mặt, làm mặt mũi như đang không hài lòng:

"Học nặng như vậy mà vẫn đi làm nữa sao ạ?"

"Vậy cũng ít rồi." Tôi cười với em ấy, đưa tay đến chạm nhẹ vào hàng lông mày đang co cụm lại của đối phương: "Lúc trước anh làm mỗi ngày vẫn nổi mà, nhưng bây giờ phải tập trung cho việc học tại anh sắp tốt nghiệp rồi nên phải nhờ mấy em nhỏ phụ giúp nhiều hơn, với lại thứ bảy, chủ nhật anh còn được nghỉ ngơi cả ngày nữa mà."

Solo thở dài, kéo tay tôi lại nắm chặt và nhìn mặt tôi rồi điềm tĩnh:

"Anh chịu nổi thật hả?"

"Nếu không nổi thì nói nha."

Tôi gật đầu khi nghe thấy giọng nói đang lo lắng của đối phương, sau đó dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào mu bàn tay của em ấy:

"Gặp lại nhau sau nhé!"

"Lát nữa gặp nhau ở quán nha anh!"

Tôi bước xuống, đứng vẫy tay với người đã đưa tôi đến đây cho đến khi em ấy lái xe rời đi hẳn, đồng thời lúc đó tôi cũng nhận thấy những ánh mắt ngạc nhiên đến từ những người xunh quanh.

Đây là trước tòa nhà của khoa...

"Từ sáng sớm luôn đó Beer." Giọng nói bị uốn éo, châm chọc đến mức khó chịu rõ ro truyền đến từ phía sau.

"Thì người ta là một đôi mà." Người còn lại thì cố nén cơn cười của mình lại rồi nói, đến mức nhìn mà muốn đạp cho nó một cái.

"Chắc là tao đã bỏ lỡ tin tốt gì rồi." Giọng nói gian trá đến từ một người đã không lên lớp từ hôm qua.

"Chịu dễ dãi, bạn mày rồi sẽ bị "ăn" cho coi nhé, Noh."

"Rồi chủ nhân của chiếc xe đó là ai vậy Way, có phải người trong bức hình không?"

"Là em nó đó."

Tôi quay lại nhìn đám bạn một cách hững hờ, rồi đi thẳng vào trong tòa nhà, không thèm quan tâm bọn nó đang đứng nói xấu mình ở phía sau. Bọn nó vẫn gẫu không ngừng nghỉ những chuyện khác nữa, nhưng chắc chắn chủ đề của cuộc buôn dưa đó vẫn là chuyện của tôi.

"Noh, nói nhiều quá rồi, coi chừng đó nha mày." Tôi quay lại nhìn mặt người mình vừa gọi tên và mỉm cười.

"Coi chừng cái gì hả mày?"

"Coi chừng... Sun biết chuyện mày đi hôn đứa con gái khác."

"Là cô ấy tự đến hôn tao mà. Thằng chết tiệt."

"Nhưng mà lúc đó chẳng phải mày cũng quên mình mà đắm chìm vào nụ hôn đó hay sao hả? Tao sẽ đi nói với Sun, Sun sẽ tin tao."

Tội vội chạy thật nhanh vào tòa nhà của khoa trốn thằng Noh khi thấy nó làm điệu bộ chuẩn bị chửi rủa. Sun là người yêu của nó, đang học ở khoa Thú y, chúng tôi khá thân vì thằng Noh nó đi đâu cũng lôi tôi đi cùng suốt, tính cách chúng tôi cũng hợp nhau và tôi cũng khá nể phục Sun vì nó có thể chịu đựng được cái tính của thằng bạn mình. Noh là kiểu người hai tính cách hay thật sự nên nó là người hai mặt thì đúng hơn. Lúc mà nó ở với người không thân, nó sẽ cố tỏ ra bản thân là một người đáng yêu, tốt bụng, yếu đuối và đáng thương. Nhưng tính cách thật sự lại là một đứa con trai thô lỗ thích kiếm chuyện gây sự, là "đầu sỏ" đi đánh đấm với người ta đến nỗi bị thương suốt. Khổ thân "vợ" nó suốt ngày phải xử lí vết thương cho thôi.

Ờ... Mà Sun là con trai nha, mặc dù là "vợ" nhưng thân hình lại cao to hơn thằng Noh.

Ngày hôm đó, thằng Noh bị một đứa con gái mặt mũi xinh đẹp cưỡng hôn trong quán bar. Chúng tôi gần như sốc toàn tập, hoàn hồn lại thì cũng là lúc nó đẩy cô gái đó va vào bàn và giả vờ như muốn tiến đến đánh người thật, may mà Beer kịp thời ngăn lại. Thật sự nó diễn như vậy cũng bởi vì Sun quay trở lại bàn từ nhà vệ sinh ngay lúc đó luôn, có lẽ nó sợ Sun sẽ hiểu lầm. Nhưng lúc đó Sun lại nói nó không có nhìn thấy gì hết. Thằng Noh nó cũng không cố ý hành hung con gái nhà người ta đâu, nhưng mà nguyên nhân làm quá lên cũng do nó chột dạ khi không tự chủ được trước nụ hôn của cô gái đó mà thôi.

"Thằng Gui! Tao cầu mong mày bị em nó "ăn sạch"!" Thằng Noh giận dữ đuổi theo phía sau và hét ầm ĩ lên. Nghe tiếng cũng biết nó đang ở rất xa tôi. Tôi dừng chân, quay lại cười lớn và vô cũng hài lòng khi thấy nó đang đứng thở ha hổn hển cùng với cặp sinh đôi. Nhưng hình như tôi đã quên mất một điều rằng lúc này tụi nó đang ở cùng một phe.

"Mày không cần rủa thì nó cũng bị rồi đó thôi... phải không Beer?"

"Mày phải nói là nhanh lên."

Những chuyện như này thì tụi nó lại hiểu ý nhau ghê.

"Cầu cho mày bị em nó "ăn" nhanh nhanh. Thằng chết tiệt."

Trong ba ngày tôi làm thêm ở tiệm, ngày nào Solo cũng đến gặp tôi. Em ấy sẽ đến từ lúc tôi bắt đầu làm, gọi một ly cà phê, rồi ngồi im trong góc quán. Cũng may là trong lúc tôi làm việc chẳng có khách khứa gì mấy, nếu có thì đa số cũng đều đến mua mang về nên chẳng ai để ý Moon của trường đang ngồi chình ình ở góc quán. Solo thường nhận thêm việc để làm, hoàn thành xong việc thì em ấy sẽ ngồi ngắm tôi. Tới giờ nghỉ, em ấy cũng đợi tôi pha cho một ly sữa ấm, rồi chờ tới khi tôi đóng cửa tiệm để chở tôi về kí túc xá. Còn những ngày tôi không đi làm, Solo sẽ qua kí túc xá tìm, chờ tôi mang sữa ấm xuống rồi mới chịu lái xe đi về.

Không biết điều đó đã trở thành thói quen từ lúc nào.

Tôi cũng biết việc chúng tôi gặp mặt nhau mỗi ngày là điều bất bình thường, nhưng thôi kệ vậy...

Nếu điều đó khiến đôi bên cảm thấy vui vẻ, thì tôi nghĩ nó cũng có sao đâu.

"Guitar..." Tiếng gọi nghe có vẻ yếu ớt hơn hẳn mọi lần khiến tôi dừng cánh tay đang lau bàn lại. Coi bộ hôm nay em ấy tới trễ hơn bình thường, vì gần tới giờ đóng cửa rồi.

"Sao hôm nay em đến muộ... ?" Câu tôi định hỏi bị ngắt quãng khi tôi quay lại và thấy tình trạng của đối phương.

Solo ướt hết cả người, ướt từ đầu đến chân... ngay cả những sợi tóc trên mặt vẫn còn những giọt nước rơi lã chã. Hơn nữa, áo đồng phục của em ấy bị ướt đến độ có thể thấy cả da thịt bên trong. Còn khuôn mặt của em ấy thì mệt mỏi đến mức tôi muốn đuổi đối phương về nhà nghỉ ngơi ngay, nhưng chủ nhân của nó lại không chịu.

Solo không bước vào trong chắc là vì cả người đang bị ướt sũng như thế kia. Em ấy đứng ngay thảm lau chân để trước cửa, nên tôi phải qua gọi và bảo em sang ngồi trước quầy.

"Sàn ướt thì lau được, người ốm thì làm sao hả!" Tôi mắng đối phương rồi đi ra sau quầy, may mà còn sót một cái khăn mới chưa dùng bao giờ.

"Em xin lỗi..."

Tôi mỉm cười để em ấy yên tâm là tôi không giận. Với cái mặt phờ phạc, lại còn mệt mỏi như thế này thì ai mà giận cho nổi cơ chứ.

"Em mới làm gì à, hay sao mà người ướt như chuột lột vậy? Đã thế, hôm nay lại còn đến trễ nữa." Nói rồi, tôi lấy khăn nhẹ nhàng lau qua quả đầu ướt nhẹp của em ấy. Nhưng vì Solo ngồi quay lưng về phía quầy, còn tôi thì đứng trước mặt lau đầu cho nên tôi có thể thấy rõ được khuôn mặt em ấy lúc bấy giờ.

Tôi thấy em ấy đang cười...

Coi bộ nụ cười hiếm hoi này có tác dụng đối với trái tim tôi thật, phải làm gì đây, tôi vẫn chưa quen với điều này...

Bởi vì làm gì cũng không được, tôi chỉ biết trượt chiếc khăn xuống một chút để che đi đôi mắt long lanh của đối phương, rồi lấy sức lau tiếp mà thôi.

"Hôm nay quay video..."

"Cái mà hôm qua em nói anh đấy à... Anh cứ tưởng quay lúc chiều cơ chứ?" Hôm qua trên đường về nhà, Solo có nói với tôi là em ấy phải quay video của trường, nhưng khi đó em ấy nói là hẹn quay vào lúc 4 giờ chiều.

"Quay từ lúc chiều rồi... nhưng kéo dài tới tận khuya luôn ạ."

"Sao kéo dài thế?"

"Em không làm được."

"So đợi anh ngoài quán trước nhé, lát anh theo sau."

Solo gật đầu rồi đi ra và không hỏi gì thêm.

Làm sao mà trò chuyện tiếp được đây trong khi người đối phương ướt như chuột lột thế kia. Hơn nữa, bình thường Solo cũng không phải kiểu người hay thể hiện cảm xúc, cho dù em ấy có cảm thấy lạnh đi chăng nữa cũng sẽ chẳng chịu mở miệng nói với tôi.

Tôi vội tìm lấy cây lau nhà và nhanh chóng lau lại chỗ sàn bị ướt. Lúc đi ra, tôi kéo lấy tay người đang đợi đi nhanh về chỗ đậu xe. Dù Solo không nói ra, nhưng tôi vẫn biết nơi đỗ xe ở đâu vì em ấy chưa bao giờ đậu chỗ nào khác cả.

Tôi ngăn cánh tay đang định mở máy lạnh, rồi lắc đầu.

"Anh không nóng ạ..." Thấy vẻ mặt của người vừa nói xong, tôi chỉ muốn véo vào cái má ấy thật mạnh thôi. Một câu hỏi vô tâm với bản thân mình, may mà cũng biết dừng cái tay đó lại.

"Thế em không lạnh à?" Tôi hỏi lại.

"Kh..."

"Đừng có mà dối anh." Tôi cau mày để em ấy biết tôi đang không hài lòng.

"Em xin lỗi!" Solo làm mặt hối lỗi... mặt xịu xuống đến trông tội nghiệp, khiến tôi không thể giả vờ mắng thêm được nữa, mà chỉ biết xoa nhẹ cái đầu ướt nhẹp của em ấy.

"Về nhanh thôi, kẻo ốm."

"Vâng ạ."

Nhìn người đang lái xe trong tình trạng ướt nhẹp cả người mà lòng tôi lại thấy lo lắng. Chắc lần sau phải bảo em ấy để sẵn quần áo trên xe phòng trường hợp khẩn cấp mới được, vậy thì lần sau mới không bị giống như vầy nữa. Nếu Solo đưa tôi về, em ấy sẽ dừng xe đợi tôi lên lấy sữa cho rồi mới chịu về căn hộ của mình. Cho dù có đuổi cũng như không, chắc chắn em ấy sẽ lại lấy cớ không ngủ được để "vòi vĩnh" cho bằng được, thay vì phải về sớm tắm rửa, thay đồ thì giờ sẽ trễ hơn thế nữa.

"Guitar không hỏi gì em ạ?" Người đang lái xe cất tiếng hỏi trong khi hai mắt vẫn chăm chú nhìn đường.

"Giờ anh vẫn chưa hỏi đâu, khi nào em lo xong cho cái thân này của em đi rồi hẵng tính."

"Nhưng sắp tới kí túc rồi..."

"Thì thế... rồi anh lấy thời gian đâu mà hỏi em, phải không?" Tôi quay mặt cười khi thấy chú cún husky đang ngoe nguẩy cái tai và ngoảnh mặt nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh như ánh sao đêm.

"Guitar..."

Tôi lấy tay che miệng, rồi hắng giọng trước khi nhìn em ấy bằng bộ mặt nghiêm túc:

"Hôm nay, phiền em rồi."

Cuối cùng, cái bản mặt nghiêm túc của tôi cũng chẳng được việc, bởi vì khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc ấy, tôi cũng bật cười ngay tức khắc. Chắc đành chữa ngại bằng cách xoay đầu người ấy lại để chú ý nhìn đường, kẻo tông người ta thì khổ.

Chú cún này chắc quên rằng cả hai đã có facebook, line và số điện thoại của nhau rồi. Chỉ một câu hỏi thôi, đâu nhất thiết phải ở qua đêm đâu, nhưng cũng phải cảm ơn vì nó đã khiến tôi bớt ngại ngùng hơn. Hơn nữa...

Muốn nói rằng bản thân đang lo lắng nhưng lại sợ chiều hư người kia.

Ngay khi tới phòng, tôi vừa đẩy vừa đuổi cái người ướt nhẹp nọ đi tắm rửa, rồi thay đồ cho lẹ. Còn tôi thì lục đục trong bếp làm cơm cho em ấy. Solo nói là am ấy đã nhờ cô giúp việc mua đồ tươi để sẵn trong tủ lạnh rồi, nên tôi có thể nấu được nhiều món hơn. Tuy nhiên, vẫn phải ăn cơm đã mua sẵn để trong tủ lạnh như mọi khi, vì nếu giờ mà nấu chắc phải chờ lâu lắm mới được ăn.

Càng thân thiết với nhau, tôi càng thấy em ấy hẳn là một thằng nhóc nghịch ngợm, đến độ giờ tôi chẳng biết có phải mình đang chăm sóc cho một thằng bé con hay không nữa.

Lúc đang trong thang máy, tôi hỏi Solo là đã ăn cơm rồi phải không, thực ra, đó chỉ là cái cớ để tôi bắt chuyện thôi, nhưng câu trả lời mà tôi nhận được thì thật bất ngờ. Bữa ăn gần đây nhất mà Solo ăn là bữa sáng, và lí do là trưa mắc tập đàn các kiểu, chiều lại phải quay video. Hơn nữa, mấy anh chị khóa trên ở trong nhóm đó cũng chẳng nói gì, nên em ấy cũng không quan tâm đến luôn.

Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn sang nói chuyện với mấy người trong nhóm đó.

Solo đi ra đúng ngay lúc tôi vừa nấu xong, tôi cau mày nhìn người đang lặng lẽ đi tới với quả đầu ướt nhẹp và mặc độc mỗi cái quần dài. Solo liền quay người lại khi hai ánh mắt chúng tôi vừa chạm nhau, em ấy trở vào phòng và đi ra lần nữa cùng với việc mặc thêm áo ngủ và khăn lau đầu vắt trên vai.

Tôi nhìn hình ảnh trước mặt mình một cách hài lòng, và gật đầu bảo em ấy lại ăn cơm. Solo bước đến và ngồi xuống bàn ăn trước khi nhìn ngắm món cháo hầm xương với đôi mắt long lanh. Tôi nhoẻn miệng cười, rồi đứng dậy trong khi mình chưa hề chạm vào miếng cháo nào.

"Đây là lần thứ hai anh lau đầu cho So rồi đấy nhé!" Tôi cười nhẹ trước khi bắt đầu lau đầu cho em ấy.

"Lau cả đời luôn cũng được anh."

"..."

"Guitar..." Solo ngước mặt lên, khiến tôi vô tình chạm vào ánh mắt em "... đỏ cả mặt."

"Em ăn đi." Tôi vội dúi đầu đối phương cúi xuống ăn tiếp.

Câu đó không phải có nghĩa là "ở bên nhau suốt đời" hay sao... Ai mà lại bình tĩnh cho được?

Sau khi ăn uống và phụ nhau rửa chén xong xuôi, tôi đi tắm rửa và mặc đồ Solo lấy cho. Tôi khá là bất ngờ vì bộ đồ đó vừa như in, đã thế còn mới nguyên chưa xé mạc ra nữa. Thật không thể không thắc mắc được mấy người nhà giàu thích mặc đồ ngủ để mạc y vậy à....

Solo ngồi đánh ghi-ta trên sofa cạnh cửa sổ như mọi khi, tôi tới ngồi bên và lặng lẽ ngắm nhìn em đắm chìm trong những sợi dây đàn. Được một lúc, em ấy nghỉ tay và ngước mặt lên nhìn tôi trong khi cây đàn vẫn nằm trên đùi.

"Em không thích nói nhiều trước mặt người khác..."

Tôi khẽ gật đầu và mỉm cười không nói gì.

"Hôm nay em vừa phải quay video, vừa chụp ảnh nữa." Solo vừa đệm nhẹ ghi-ta vừa nói.

"Các Sao thì làm xong hết rồi, chỉ còn mỗi mình em là cố mấy cũng không qua... vì chụp hình theo kiểu tự nhiên, với lại cũng không yêu cầu gì nhiều nên em qua được. Dẫu cho em không hiểu vì sao mấy anh chị lại yêu cầu đổ nước lên đầu nhưng thôi em cũng mặc kệ vậy, nhưng lúc quay anh chị bắt em cười, bảo em làm cái này cái kia nhưng em không làm được. Quay xong, anh chị không hài lòng với kết quả nhận được, nên phải quay đi quay lại."

Cho dù vẻ mặt ấy vẫn lặng yên không thay đổi gì, nhưng tôi cảm nhận được sự mệt mỏi và bối rối của em ấy. Không cần đoán già đoán non, tôi cũng thừa biết được chắc chắn đã có gì đó xảy ra trong lúc quay.

"Ban đầu, cũng tính về từ lúc 8 giờ rồi... nhưng tự nhiên mấy anh chị lại bảo em phải chụp hình lại lần nữa."

"Thế là phải lấy nước hất lên đầu tiếp?"

Solo gật đầu.

"... nhưng lần này họ bắt tạt cả người."

"Gì cơ?" Tôi sôi máu ngắt lời, bắt đầu thấy có gì đó không bình thường. Nếu những gì Solo nói là thật, thì đây không phải công việc nữa rồi... mà rõ ràng là đang chơi nhau.

"Guitar??" Tôi bèn thở dài để lấy lại bình tĩnh khi nghe thấy giọng yếu ớt như đang run sợ tôi sẽ tức giận, rồi hỏi điều mà mình đang thắc mắc.

"Chuyện đổ nước lên cả người là em tự làm hả?"

"Mấy anh chị tạt cho từ lúc đầu rồi."

Tôi nóng giận tột độ, không hiểu vì sao bọn họ lại làm như thế, mà cũng không hiểu vì sao Solo lại chấp nhận nữa.

"So không cảm thấy khó chịu à?"

"Không ạ..." Solo lắc đầu, rồi đăm chiêu: "Sẽ phiền phức hơn nữa thôi... muốn xong thật nhanh để tới gặp Guitar."

Từ việc quen biết nhau, qua bao lần trò chuyện và đặc biệt là chuyện lần này nữa đã giúp tôi hiểu thêm được tính cách của Solo. Nếu không bàn về chuyện em ấy thể hiện với tôi khác với bao người khác, thì em ấy là một người ít nói. Dù cho ai có nói gì đi chăng nữa thì em ấy cũng tỏ ra bình thường, như không từ chối bất cứ điều gì, nhưng thực ra lại giống với kiểu phớt lờ đi hơn, không thèm nghe hơn. Nếu đoán vì sao em ấy lại trở thành Moon, thì chắc cũng kiểu ngơ ngơ ngác ngác, nhưng được cái em ấy là người có trách nhiệm. Thế nên, dù em ấy cảm thấy khó chịu hay bực mình, nhưng khi phải làm gì đó thì em ấy sẽ toàn tâm toàn ý làm cho xong.

Tôi nghĩ bọn họ làm như thế chắc là vì Solo không chơi khăm lại và cũng không trách móc gì. Còn Solo, chắc em ấy cũng không để ý mấy, vì nghĩ đây là công việc nên cũng cho qua.

"Em không biết là mình đang bị chơi khăm hả?"

Solo nhìn tôi với anh mắt như đang cố xua tan đi mọi muộn phiền. Em ấy dừng đánh ghi-ta, rồi chạm khẽ lên chân mày tôi, sau đó trườn xuống khóe môi... như đang cố để tôi ngưng cau có mặt mày và cười lên.

"Em biết chứ, nhưng không để tâm. Em không muốn gây khó dễ cho nhau, thôi thì họ muốn làm gì thì làm vậy..."

"Anh nghĩ em không..."

"Nếu không vượt quá giới hạn..."

Tôi gật đầu khi thấy ánh mắt nghiêm túc của em ấy.

"Thì mai chắc lại trễ tiếp... họ hẹn quay lại." Solo khẽ nói trong khi tay bắt đầu đệm đàn tiếp.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe vậy, không biết sẽ bị trêu cái gì nữa đây? Nếu vẫn lấy nước tạt lên cả người như cũ, thì dù có khỏe mạnh đến đâu, hai ba ngày liên tiếp bị ướt trong nhiều giờ liền cũng phát ốm thôi.

Bỗng nhiên, điệu nhạc thay đổi khiến tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ của bản thân, sau đó quay sang người đã ngồi nhìn tôi nãy giờ. Em ấy nhoẻn miệng cười, rồi cất tiếng hát theo điệu nhạc ấy:

"Hết rồi những tháng ngày tìm kiếm, cuối cùng em đã gặp được anh,

Cuộc sống của em kể từ giờ, chắc sẽ tốt hơn nếu chỉ có mình anh,

Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh là người cuối cùng em muốn nhìn thấy,

Và là người đầu tiên em muốn nhìn thấy lúc thức dậy mỗi sớm mai,

Dù là sáng hay đêm thì cũng chỉ có duy nhất mình anh thôi,

Muốn dính chặt vào người anh để hai ta chẳng thể lìa xa nhau,

Bất kể việc gì, em cũng muốn được làm cùng anh,

Mỗi hơi thở và mỗi khoảnh khắc trong đời..."

Tôi nín thở khi tiếng hát và tiếng đàn dịu xuống. Cảm giác mặt mình như đang nóng bừng lên nhưng lại không muốn rời mắt khỏi đối phương, nên đành cắn môi ngại ngùng. Solo không nói gì cả nhưng đang nhìn tôi bằng ánh mắt rất lấp lánh, em ấy đưa tay chỉ lên môi của mình rồi khẽ bặm môi.

"Cười lên đi ạ."

Tôi thả môi mình ra và nở nụ cười rạng rỡ, như những gì người nọ nói... và như cảm xúc của chính bản thân mình. Solo cười nhẹ nhàng, tay vẫn đặt trên dây đàn cuối cùng và mắt vẫn không rời khỏi tôi.

"... Đều muốn được trải qua cùng anh."

[Bài hát "Người đặc biệt" của Bell Supol]

"So..."

"Dạ!"

"Mai họ hẹn quay mấy giờ? Ở đâu?"

"Trước tòa nhà Khoa Nghệ thuật, lúc 4 giờ ạ."

"Ừm... Mai là thứ Sáu, anh không có ca, tan học lúc 4 giờ."

"Guitar?"

"Mai anh sẽ đến."

"Ê mày, tan học tính đi đâu đây?"

"Tao định nháy vài tấm hình ở trường mình."

Tôi đã trả lời Noh một cách thành thực sau khi nó cứ năn nỉ tôi cùng đi đến khoa Bác sĩ Thú y vào tối nay. Lý do không gì khác là để tìm anh chàng người yêu của nó nhưng lại không muốn bị lộ tẩy. Nếu cậu ấy mà ở một mình, sẽ luôn có người cố tình tìm đến bắt chuyện. Mà mấy đứa con trai bắt chuyện đó toàn đến với mục đích tán tỉnh cậu ấy thôi. Tôi thấy buồn cười hơn là thương hại thay cho Noh vì bạn trai của nó cư xử rất là đáng yêu, khiến ai cũng nghĩ cậu ấy đang bật đèn xanh với họ.

"Mày đi chi? Cái đó là công việc của Hội Moon Star với Câu lạc bộ Nhiếp ảnh mà..." Thằng Noh đột ngột dừng lại, nheo mắt nhìn tôi kiểu trêu chọc.

"Nhìn cái gì?"

"Ohhhhhh, hóa ra là như vậy."

Tôi không thèm để ý đến nó nữa và quay lại nghe giảng viên giảng bài. Noh biết rõ tôi không thích nói chuyện trong giờ học, nên nó cũng quay lại nghe giảng và chờ cho lớp học này kết thúc...

Đó là một tiết học dài...

"Sao hả? Quen với em "Moon" đó thế nào?"

Khi giáo viên vừa bước ra ngoài, một giọng nói rõ to vang lên từ thằng bạn thân của tôi, là cái đứa muốn rình rập tra hỏi tôi nãy giờ. Thật may hôm nay Beer và Wine không đi học, nếu không thì chắc tôi sẽ bị hỏi cung đến phát điên mất.

"Không có gì hết."

"Nè Gui..." thằng Noh đổi sang giọng điệu nghiêm túc cho đến khi tôi ngừng thu dọn đồ đạc và quay sang nói chuyện với nó: "Mày biết rõ chuyện của tao với Sun trước đây mà, chuyện cũng qua lâu rồi."

"Ờ, tao biết." Tôi còn nhớ rõ khi đó nó rất buồn vì đã làm tổn thương Sun. Một đứa nói nhiều như nó lại biến thành con chó bơ phờ trong nhiều tuần liền. Nhưng phải công nhận lúc đó nó cư xử rất tệ khi đã đổ lỗi cho Sun. Vì vậy, chúng tôi đã ở bên cạnh và cùng nhau an ủi nó cho đến khi mọi chuyện kết thúc tốt đẹp.

"Tao không muốn ai bị tổn thương."

"Tại sao mày lại nhắc đến chuyện này vậy?"

"Mày biết rõ Solo đang nghĩ gì mà." Noh hơi nhíu mày, càng lúc càng nhíu chặt hơn rồi nhìn tôi khá lâu, khiến tôi khẽ thở dài vì tôi biết rõ nó đang lo lắng về điều gì.

Tôi là kiểu người không hề có bí mật nào để cất giấu cả. Nếu bạn bè hỏi bất cứ điều gì, tôi sẽ nói hết ra luôn và không che giấu bất cứ điều gì, một chút cũng không. Ngay cả trước khi vào lớp, khi nó nghe tôi tâm sự về Solo, tôi đều kể ra hết tất cả ngay cả việc tôi sẽ gặp Solo vào tối nay.

"Tao không phải là thằng tồi." Tôi nói ngắn gọn và tin là nó cũng hiểu ý tôi.

"Tao biết chứ... mày là người tốt, Gui à!"

"Noh, nghe tao nói nè..." Việc tôi kể cho nó nghe chuyện của Solo và liên tục nhấn mạnh rằng em ấy tốt đến mức nào có lẽ đã khiến cho nó lo lắng, tôi nói tiếp: "Tao biết chứ! Theo như mày nói thì có thể tao là người tốt đó. Nhưng không phải đối với ai tao cũng như vậy đâu."

"..."

"Tao đã tới phòng của So vì tao tin tưởng em ấy. Em ấy chưa làm điều gì xấu với tao cả, dù chỉ một lần ..."

"..."

"Em ấy không thích nói chuyện và hay trưng vẻ mặt lạnh lùng khiến mình trông thật khó gần. Nhưng thật lòng mà nói thì em ấy vẫn chỉ là một cậu nhóc chậm chạp và ngớ ngẩn mà thôi. Tao biết em ấy đang cố gắng thay đổi bản thân mình đến chừng nào vì tao..."

"..."

"Tao cảm ơn thay cho Solo vì mày đã lo lắng nha, tao cứ sợ là lòng tốt của tao sẽ làm tổn thương tới những người đang tiếp cận mình. Nhưng tao hỏi mày cái này nha, mày cũng biết có một số đứa có ý định tiếp cận với tao từ năm nhất mà, thế mày đã bao giờ thấy tao tử tế với ai đó đến mức làm cho người ta phải đau lòng chưa...?"

"Mày chưa bao giờ tốt với ai tới mức đó."

" Phải..." Tôi mỉm cười với nó.

"..."

"Bởi vì em ấy là người đặc biệt, người duy nhất khiến tao trở nên như vậy."

"Wòaaaa!!!" Thằng Noh tỏ ra giật mình, tay đặt lên ngực như thể nó đang nhìn thấy ma: "Tao không nghĩ mày lại chân thành đến thế luôn đấy! Vậy tao hỏi mày, nếu mọi chuyện đã như vậy thì sao mày không nói cho em ấy biết là mày thích ẻm?"

"Mày nghĩ tao quen với Solo được bao lâu hả? Nó không giống như mày và Sun quen nhau từ lúc bé đâu. Tao không nghĩ là tình cảm của bọn tao sẽ đi được bao xa trong tương lai, mà thật ra tao chỉ cần như bây giờ thôi đã là tốt lắm rồi. Dần dần nhìn thấy được nhiều mặt khác nhau của em ấy, không cần phải bộc lộ cảm xúc nhiều đâu, chỉ cần cùng nhau trải qua mọi thứ trong cuộc sống này đã là hạnh phúc lắm rồi. Còn lại thì mình cứ đợi đi, thời gian sẽ trả lời tất cả."

Tôi biết tại sao Solo lại làm như vậy, vì tôi cũng không khác gì em ấy. Không phải vì em ấy muốn hẹn hò với tôi hay tôi muốn hẹn hò với em ấy, mà đó là vì chúng tôi thực sự hạnh phúc khi trở thành người đặc biệt của nhau. Em ấy đã làm nhiều việc để tôi biết em ấy đang nghĩ gì, trong khi cá nhân tôi cũng hồi đáp lại những gì em ấy cảm nhận.

Vì vậy không nhất thiết phải vội vàng. Thời gian giúp cho bản thân của mỗi chúng ta tốt lên từng ngày. Và nếu gặp đúng thời điểm, tôi nghĩ rằng tình cảm của chúng tôi sẽ bền chặt đến mức không có bất kì điều gì có thể phá vỡ được.

"Nếu có người nào hỏi như tao, mày sẽ trả lời chứ?"

"Sao phải trả lời? Chỉ là tao cảm thấy chẳng có lý do gì để phải nói cả..." Tôi đứng dậy và xách túi đi về phía cửa.

"Ôi bạn tôi đây rồi!" Noh hét lên rồi cười. Tôi cũng dừng bước và quay sang mỉm cười với nó. Chà, thật may không có ai khác ở đây chứ mà có là tôi xấu hổ đến chết mất thôi.

"Tao chỉ làm theo những gì cảm xúc mách bảo thôi, nghĩ gì nói nấy. Tao chưa bao giờ nghĩ rằng tao sẽ giống như mày!" Sau khi đáp lại, tôi lập tức đi ra khỏi lớp và nghe thấy tiếng chửi thầm sau lưng.

"Ai'Gui, thằng khốn nạn."

Tôi đứng khép nép một góc trước tòa nhà vì tôi không muốn mình nổi bật trông như ai đó đang đứng đằng trước kia. Có lẽ vì cái danh hiệu "Moon" mà Solo luôn bị nhìn chằm chằm trong khi ngay chính bản thân em ấy cũng không hề hứng thú với điều đó.

"Solo tới đây làm gì vậy ta?"

Bỗng có một giọng nói ồn ào quanh đây, không gần cũng không xa, khiến tôi chăm chú lắng nghe. Sau đó, thấy hai nữ sinh đang đứng nói chuyện ở cách tôi một khoảng, có lẽ họ là sinh viên của khoa này.

"Không biết nữa, nhưng hôm qua tớ thấy cậu ấy đi dạo cùng chị Jam... đấy đấy."

Tôi nhướng mày một chút trước khi quay lại nhìn theo hướng đang phát ra giọng nói. Ở đó, tôi thấy tầm ba, bốn cô gái năm tư bước vào gặp Solo. Chỉ có duy nhất một người mà tôi quen mặt, đó là giám sát viên năm tư tên Jam. Tôi nhận ra vì tôi đã từng gặp cô ấy trong cuộc thi hồi năm nhất.

"Họ đang hẹn hò sao?"

"Không biết nữa, nhưng mong là không phải thế... tánh tình bà Jam ra sao thì cậu cũng rõ mà."

"Phải ha... bây giờ chỉ có Solo-Gui mà thôi."

Tôi mỉm cười khi nghe cuộc trò chuyện của họ rồi quay sang nhìn nhóm của Jam. Bây giờ họ đang mang Solo đến một nơi nào đó và ghép đôi Jam với em ấy. Nhưng tôi thấy Solo chỉ cầm điện thoại và cau mày. Thật ra tôi cũng có thể đoán ra được ý định khi em ấy cầm điện thoại lên nên tôi cũng cầm sẵn điện thoại và đợi.

Ting~

Solo Siwarokin: Guitar đâu rồi ạ? Lát nữa các chị khoá trên sẽ đưa em đến câu lạc bộ nhiếp ảnh.

Gui Jirayu: Em quay người lại nhìn đi.

Solo quay ra đằng sau như những gì tôi nói. Tôi vội vàng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu em ấy im lặng và mỉm cười như thường lệ, còn em ấy thì cũng nở nụ cười trước khi ngoái lại.

Vì có ngân sách khá dồi dào nên CLB Nhiếp ảnh được đầu tư phòng ốc rộng rãi, bên trong có cả một studio. Trước đây, tôi đã từng chụp hình ở chỗ này rồi nên theo như tôi biết thì bên trong còn rất nhiều gian khác nữa. Tôi đợi cho đến khi tất cả bọn họ ra ngoài, rồi mới lặng lẽ mở của bước vào. Solo chắc hẳn ở trong phòng thu, tôi không đi tìm em ấy ngay, mà thay vào đó tôi đi bộ đến phòng họp.

Không bất ngờ mấy khi thấy một đứa con trai đang ngồi làm việc trước máy tính của mình.

"Te..." Tôi khẽ gọi. Có vẻ như tôi đã làm gián đoạn công việc của nó, bởi vì bây giờ nó đang ngước nhìn tôi với đôi mắt bực bội.

"Ơ!? Gui! Sao mày lại ở đây?" Nó ngồi dậy, chuyển sang vẻ mặt ngạc nhiên rồi bước tới chào tôi.

Đó là Techo - chủ tịch của Câu lạc bộ Nhiếp ảnh, là sinh viên năm thứ tư. Và chắc chắn nó là người giám sát các Moon. Thành thật mà nói, bạn bè của tôi, ngoại trừ những người cùng khoa ra, thì nhóm bên ngoài chỉ có hội Moon Star là đã từng hoạt động cùng nhau. Khác với thằng Ray, Techo là một người bạn thân thiết của tôi, thân đến mức có thể nói chuyện một cách thô lỗ với nhau.

"Tao biết rõ tại sao mày tới đây đó nha!" Nó mỉm cười trêu chọc rồi kéo tôi ngồi xuống.

"Tao có vài thứ muốn hỏi. Hôm qua, mày ở studio hả?"

"Không, tao có chút việc đi ra ngoài nên bàn giao công việc lại cho tụi con Jam làm..." Nó khựng lại rồi cau mày: "Thôi chết, tao quên mất Jam nó là người như thế nào... Đã xảy ra chuyện gì rồi, phải không?"

Tôi gật đầu, sau đó nói với nó những chuyện đã xảy ra với Solo. Techo cau mày khó chịu suốt cả buổi và nó giống như một quả bom hẹn giờ sẵn sàng "bùm" nổ bất cứ lúc nào. Nó đưa tay lên bóp nhẹ vùng thái dương ngay khi tôi kể xong. Một lúc sau, nó bắt đầu nói với giọng điệu nghiêm túc:

"Trước hết, cho tao xin lỗi mày... xin lỗi cả em Solo luôn. Ờ mà khỏi đi, tao sẽ tự mình xin lỗi thằng nhỏ." Techo quay sang kéo ngăn tủ ra rồi đưa một tập tài liệu cho tôi đọc.

"Đây là dự án mà tao đã nhận được - Slide quảng bá cho trường đấy, nó sẽ được sử dụng trong suốt cả năm. Tao muốn chắc chắn mọi thứ được đàng hoàng, tươm tất. Phần đầu tiên của dự án này là giới thiệu về trường, phần còn lại sẽ giới thiệu thành viên của Hội Moon Star, nó cũng tương tự những gì mày đã từng làm trước đây thôi."

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Vì khi học năm nhất, tôi cũng đã từng quay phim như thế này, nhưng không hề làm việc theo kiểu hối thúc nhau như vậy. Chúng tôi vẫn dư giả thời gian và lúc quay cũng không có khó khăn gì.

"Tao không hiểu à nha! Mắc cái mớ gì mà nó phải vội vậy, muốn quảng bá rộng rãi hay là muốn làm nhanh cho xong việc thế? Dù sớm hay muộn thì công việc cũng sẽ tiếp tục đến tay thôi. Nhưng chắc chắn một điều nhé.... tao không hề bảo ai đổ nước vào người em ấy cả."

"Tao biết không phải là mày." Tôi vỗ nhẹ lên vai nó. Sau đó, hai đứa tụi tôi đi đến chỗ Solo đang quay phim. Techo là người nghiêm túc, tài năng và được mọi người nể phục, nó không chỉ có tiếng tăm trong lĩnh vực nhiếp ảnh mà nó còn là một người quản lý giỏi. Lý do vì sao mà ngân sách của câu lạc bộ nhiều đến vậy cũng bởi vì nhờ nó chăm chỉ tổ chức hoạt động hơn người ta.

"Còn một điều mà tao muốn mày phải biết trước khi đi vào đó, Gui à..." Techo nói với giọng điệu nghiêm túc khiến người đang mở cánh cửa là là tôi phải khựng lại để quay qua nhìn nó: "Có thể tụi nó làm sai nhưng vẫn là những tay chuyên trong nghề. Tao biết mày là người khôn ngoan nên thật sự là tao không thấy lo lắng lắm đâu. Tao chỉ muốn mày hiểu tính chất của công việc này, bởi nếu như thật sự làm không ra gì thì bắt buộc tụi tao phải chụp lại shoot hình."

"Tao hiểu!"

Chỉ cần Techno muốn nói với tôi thứ gì đó thì tôi sẽ hiểu ngay ý đó. Còn nếu là tôi, kiểu gì thì người ta cũng sẽ không hiểu. Nên mấy chuyện công việc như thế này, tôi nghĩ mình không nên can thiệp vào. Nếu Solo làm không được tốt, em ấy sẽ cố gắng đến khi nào được mới thôi. Và thêm nữa...

"Lý do hôm nay tao đến chính là để giúp mày hoàn thành dự án cho thật tốt mà."

Tôi dựa vào cánh để cửa quan sát, Solo và Techo đang cùng nhau hoàn thành shoot hình. Lúc này bên trong đang chuẩn bị bối cảnh chụp. Nhìn có vẻ sẽ là một shoot ảnh tĩnh trước, bởi vì Solo đang đứng trước ống kính với gương mặt hững hờ. Ngay bên cạnh là Jam mỉm cười với vẻ hài lòng và trên tay thì đang cầm chai nước suối.

"Xin lỗi ạ!"

Tôi nghe rõ giọng nói đó bởi vì gian phòng này cũng không lớn lắm. Jam đang mở chai nước, có vẻ như sẽ đổ nước lên đầu người đang đứng im lìm bên đấy. Tôi nghe thấy được chút tiếng thét nhỏ của đám con gái đứng quanh góc phòng.

"Bây giờ mới biết là chụp ảnh quảng cáo cho trường mà cũng cần có mẫu nam bị ướt nữa đấy." Tôi cười, trong khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về trước khi tôi cúi chào mọi người rồi đi vào bên trong. Phải cảm ơn Techo khi nó cho phép tôi tự mình làm mọi việc, nó nói rằng tôi có mọi quyền quyết định.

"G... Gui." Jam không khỏi giật mình, cô ấy bất ngờ đến nổi thả rớt cái chai làm nước tung tóe khắp mặt sàn, lại phiền người khác phải mất công chạy đến lau dọn.

"Ừ, Jam."

"Ê... Gui đến coi Solo chụp hình hả?" Biểu hiện lúng túng của cô ấy khiến tôi có chút hoài nghi, cứ như thể đã làm điều gì sai trái vậy.

"Đúng vậy... Nhưng tại sao Jam lại phải đổ nước tiếp? Mình thấy hôm qua em ấy đã chụp cảnh ướt sũng người rồi mà."

"Ừ thì... thì..."

"Thì là nghệ thuật mà anh." Giọng nói to đến nỗi tôi phải ngạc nhiên quay lại. Một cậu nhóc lạ mặt học năm hai hay năm ba gì đó đang tỏ vẻ bất mãn.

"Dẫu biết là nghệ thuật. Nhưng có cần phải quá đáng thế không?"

"Làm gì thì cũng là chuyện của tụi em, chị Jam không biết gì đâu. Người mẫu thì phải có nhiệm vụ làm theo yêu cầu mà team đưa ra thôi."

Tôi lắc nhẹ đầu rồi quay lại nhìn Solo, em ấy đang cau mày và giả vờ làm thinh đi vào trong.

"Thật lòng mà nói, thì anh không có ám chỉ gì Jam hay tụi em cả." Tôi cười lịch sự, trước khi quay sang nhìn người vừa cất lời: "Anh chỉ thắc mắc là tại sao phải đem nước đổ lên người em ấy, trong khi đây là chụp ảnh quảng cáo cho trường. Yêu cầu là hình ảnh sinh viên hay là người nào đó đã lập ra kế hoạch này vì làm sai chuyện gì...."

"Anh...!"

"Với lại, đây là người mẫu chứ không phải nô lệ. Nếu các em muốn biết cảm giác ra sao, tại sao không thử làm người mẫu đi. Chưa được ăn uống gì mà phải làm việc từ chiều đến đêm. Anh thật sự thấy không ổn chút nào đâu. Thêm việc bị ướt trong thời gian lâu như vậy, chụp đi chụp lại nữa, đó là việc của các em, anh cũng đủ hiểu có lẽ là do Solo không làm tốt được, nhưng anh không nghĩ ướt hết lần này đến hết lần khác như vậy là tốt đâu nhé, hay các em nghĩ là tốt?"

Tôi vẫn treo nụ cười trên môi, cố gắng không tỏ ra vẻ bất mãn gì, tôi đã phải cố giữ cho giọng nói bình thường nhất có thể. Tôi không quan tâm vẻ mặt của cậu nhóc đó như thế nào hay ai sẽ rủ rả buôn chuyện ra sao.

"Vậy... rồi anh tới đây để xía vào công việc của bọn em hay gì?"

"Em nói anh xía vào việc của em ư...?" Tôi từ từ thu lại nụ cười, bước đến trước mặt cậu nhóc đó. Tôi cảm nhận được căn phòng đang rơi vào im lặng, đến nỗi có thể nghe được cả nhịp thở của tất cả mọi người. Nhưng như vậy cũng tốt...

"Ơ? Thế sao em không làm cho xong dự án đi? Làm cho xong rồi hẵng nói chuyện với anh."

Tôi biết đêm qua Solo bị bệnh nhưng em ấy im lặng không nói. Và chuyện đó khiến tôi khó chịu và trăn trở suốt. Bởi vì tôi đang lo cho em ấy.

"Anh không ưa loại người như em, đã làm sai rồi còn không chịu nhận..." Tôi đánh mắt về phía Jam, khi cô ta đang làm bộ run rẩy chực khóc khiến mấy cô bạn gái xung quanh đến an ủi: "Từ đầu anh còn chưa nói gì cả, các em cũng không nên đứng bảo vệ cho một phía, trong khi các em chưa rõ ngọn ngành như thế nhé!"

"..."

"Đừng nghĩ anh không làm lớn chuyện và làm thinh chịu đựng trước sự thiếu tôn trọng của các em hôm nay có nghĩa là anh sẽ để yên cho đàn em leo lên đầu mình....! Anh có ý tốt nhắc nhở với các em một điều thế thôi..."

"..."

"Đừng có độc mồm độc miệng."

Tôi im lặng, không thèm quan tâm cậu nhóc đó đang nói gì. Thay vào đó, tôi lại quay đầu nhìn Jam cùng đám bạn của cô ấy rồi treo lên mặt một nụ cười lịch sự.

"Jam có gì muốn nói với mình không?"

Jam dơ tay lên che miệng, khẽ gật đầu rồi rơi nước mắt.

"Xin... xin lỗi nha... Jam...."

"Tụi mình sẽ nói thay cho Jam nha, Gui!"

Tôi gật đầu với bạn của Jam và tỏ ý đã hiểu. Tôi không có ý bắt Jam phải tự nói ra, vì thấy mọi người đều là người biết chuyện hết.

"Tụi mình thích em Solo ngay từ đầu rồi... Tụi mình cũng biết em ấy sẽ tham gia dự án này nên là nhân lúc Techno vắng mặt... nhờ có Jam mà tụi mình mới đến xem được. Tụi mình xin lỗi nhé! Còn chuyện cơm nước tụi mình thật sự quên béng luôn với lại vụ đổ nước đúng là lỗi của tụi mình."

"..."

"Tụi mình... chỉ thấy là Solo đẹp trai quá nên muốn chụp ảnh để giữ lại. Lúc đầu, chỉ là đổ lên đầu thôi bởi vì nhìn ngầu quá nên mới thành ra vậy... Không hề có chuyện tụi mình tiết lộ về buổi chụp hình bởi vì chỉ có Jam được Techo phân cho nhiệm vụ thôi, còn lại không ai biết gì cả á. Bọn nhóc kia cũng không rõ chi tiết công việc, bọn nó cũng chỉ chụp theo những gì Jam bảo."

Tôi thở dài trước vẻ hối lỗi của bọn họ và cũng cảm thấy mệt mỏi vì sự ích kỉ của bọn họ. Thật sự không phải tôi soi xét, mà là những cô gái này quá đáng thật sự.

"Mình hiểu sự yêu thích của mọi người ra sao... nhưng lần sau hãy biết tiết chế lại. Bởi vì không phải các cậu chỉ lừa phỉnh mỗi em So đâu, mà còn những người khác trong CLB nữa. Mọi người không cảm thấy thương cho So à? Em ấy đã không khoẻ nhưng mà vẫn phải chiều theo ý mọi người?"

Cuối cùng, Techo cũng phải vào hoà giải thêm lần nữa, rồi đưa bọn con gái và con trai nói năng không cẩn thận với tôi ra khỏi phòng. Người đến giám sát công việc từ bây giờ là phó chủ tịch câu lạc bộ, tên là Meaw. Hôm qua, cô ấy không có đi học. Bọn họ nói chuyện với nhau là sẽ chụp ảnh tĩnh trước, nên có vẻ như công việc đang thuận buồm xuôi gió.

Trước khi chụp ảnh, tôi đến vỗ vai Solo để cổ vũ cho em ấy rồi đến góc phòng để xem em ấy làm việc. Em ấy cười và quay lại nhìn quanh tìm tôi mỗi lần bị mọi người trong nhóm trêu chọc không ngừng.

"Được rồi. Bây giờ đến vấn đề của em Solo rồi. Hình như từ hôm qua, Te còn nhiều điều đang giữ trong lòng, nói đi."

Vấn đề mà Meaw nói là chuyện quay video giới thiệu bản thân.

Đó là việc quay video Solo trả lời câu hỏi của Meaw mà không rời mắt khỏi máy quay. Tôi xem mà cười không ngừng được, bởi ngoài chuyện nhân vật chính này trả lời ngắn gọn ra thì giọng điệu chẳng khác gì robot cả. Quan trọng nhất là cậu nhóc này không buồn che đi gương mặt đang chán nản của mình dù chỉ một chút.

"Vậy chắc phải quay cả đêm quá!" Meaw phàn nàn. Mặt cô ấy nhìn rất nghiêm túc giống như không biết nên làm cái nào trước sẽ tốt hơn. Còn người khiến dân tình căng thẳng như lúc này đây đang ngồi uống nước bên cạnh tôi một cách thư thái.

"Hay để mình giúp cho?" Tôi mỉm cười trước ánh mắt của Meaw, ánh mắt đong đầy hàng triệu tia sáng lấp lánh khi vừa nghe thấy lời đề nghị giúp đỡ từ tôi. Dù sao đây cũng là mục đích chính cho lý do vì sao tôi lại có mặt ở đây.

Cuối cùng tôi cũng chuyển qua ngồi bên cạnh máy quay. Trong tay là câu hỏi dùng để hỏi "Moon".

"Cứ coi như là trò chuyện với anh thôi nha!" Tôi nhắc lại một lần nữa. Solo cũng gật đầu.

"3 2 1"

"Giới thiệu bản thân chút nào."

"Solo Siwalokin, sinh viên năm nhất. Chuyên ngành Âm nhạc, Guitar."

Tôi phải liên tục điều chỉnh câu hỏi để sao cho tự nhiên, chứ không thì em ấy sẽ trả lời như kiểu bị ai đó tra cung vậy. Cho dù Solo có trả lời ngắn đi nữa nhưng cũng tốt hơn lúc đầu rất nhiều. Mừng đến nỗi mà nghe luôn cả tiếng thở phào nhẹ nhõm của mọi người phía sau.

"Cuối cùng, em có muốn nói gì với mọi người xem video này không?"

"Cảm ơn ạ!"

Tôi nhìn "Moon" của trường rồi bật cười. Khi Solo đáp, dường như em ấy không nhìn vào máy quay mà đang nhìn về phía tôi.

Tôi chỉ muốn quay lại để ba mặt một lời với mấy người đó lần nữa khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Solo.

Solo không được khỏe và dường như đang kiệt sức. Cho dù khuôn mặt ấy vẫn lạnh lùng như lúc đi ra khỏi câu lạc bộ sau buổi chụp hình, nhưng tôi thấy em ấy đang thở dốc và bắt đầu đi chậm lại. Nhưng mà dù có mệt đến thế đi chăng nữa, em ấy vẫn không chịu mở miệng nói một câu nào, may mà buổi chụp hình trôi qua êm đẹp với lại không tốn nhiều thời gian mấy nên giờ trời vẫn chưa khuya lắm.

Tôi kéo em ấy ngồi xuống ghế đá trước tòa nhà Âm nhạc mà chúng tôi sắp ngang qua, bởi vì cảm giác bước đi của em ấy như đang bắt đầu loạng choạng và có chút nhíu mày nhè nhẹ. Solo đậu xe tại bãi đỗ xe cạnh tòa nhà này, không xa mấy nếu so với khoảng cách mà chúng tôi đã lội bộ qua, nhưng tôi e là em ấy sẽ ngất trước khi chúng tôi tới nơi mất.

Nghĩ mà buồn vì tôi không biết lái xe.

"Em sao rồi?" Tôi đặt tay lên trán người đang đổ bệnh và hốt hoảng vì người em ấy nóng như lửa. Nhìn sang trái, rồi nhìn sang phải cũng chỉ thấy dòng người thưa thớt, chắc là người ta đi về hết rồi.

"Guitar..." Solo đưa tay kéo tay áo tôi, rồi lắc mạnh đầu như thể đang cố lấy lại vẻ tỉnh táo. Tôi vội giữ đầu em ấy lại vì làm như thế là không đúng cách, không chừng về tới nhà đầu sẽ nhức hơn thế nữa.

"Em chịu được không? Về phòng anh sẽ lấy thuốc cho." Tôi nắm lấy bàn tay nóng ran của em ấy, rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Tôi tự trách mình vì đã cho phép em ấy đi làm, dù thừa biết rằng em ấy đang ốm, hoặc ít ra, đáng lẽ tôi nên bảo người ta hạ nhiệt độ trong phòng studio xuống, đáng lẽ tôi không nên tức giận đến độ quên cả chuyện sức khỏe của em ấy như thế này.

"So!"

Tôi quay người theo tiếng gọi trong bất ngờ, và thấy chủ nhân của tiếng gọi ấy đang tiến về phía chúng tôi. Em ấy là cậu sinh viên duy nhất đứng hát cho Solo ở sau lưng tôi và cũng là ca sĩ đứng trên sân khấu ngày hôm đó.

"Chào anh Gui!" Em ấy chắp tay chào tôi và nở một nụ cười thật tươi: "Em là Kao bạn So... nó bị gì hả anh?"

Kao ngồi xuống cạnh Solo, rồi lấy ngón tay ấn mạnh lên đầu bạn mình như đang giỡn, còn người bị trêu làm vẻ mặt đau khổ rồi gạt tay bạn mình ra, nhìn chẳng khác gì hai đứa trẻ con đang chơi đùa với nhau.

"So không được khỏe, không biết là có lái xe nổi không nữa, còn anh thì lại không biết lái." Tôi cúi xuống nhìn người đã rúc đầu vào bụng mình và cảm thấy hết sức lo lắng trước bộ dạng ấy của đối phương.

Chắc không giữ thăng bằng được nữa rồi, nên mới xụi lơ thế này.

"Hehe... nịnh giỏi như chó luôn đó mày." Kao vừa nói vừa che miệng, còn tôi thì chỉ biết cười thôi vì cũng có suy nghĩ gần giống như thế. "Anh không phải lo đâu, lát em đi ăn với Jedi, rồi tiện thể bảo nó lái xe cho luôn ạ."

"Anh cảm ơn nhiều nha... cơ mà em và bạn làm gì mà giờ này còn chưa về?"

"Em luyện thanh nhạc, còn Jedi học y nên mới về trễ thế này ạ."

Tôi gật đầu hiểu ý, cũng không rõ về những người bên ngành y mấy, nhưng chắc là phải học nặng lắm.

"Tập cũng nhiều nhỉ?"

"Dạo này việc hơi nhiều ạ... Các khoa khác đều chuẩn bị cho hoạt động chào đón tân sinh viên, còn những khoa còn lại cũng sẽ đi biển cùng." Kao nói rồi nhìn xuống ghế đá một cách mệt mỏi: "Solo nó cũng có màn biểu diễn đầu tiên trên sân khấu ngoài bãi biển nữa đó ạ."

Tôi vẫn còn nhớ tuần trước Solo có nói là phải đi biểu diễn ở ngoài biển, nhưng em ấy không nói là ngày nào.

"Thế anh có đi không?"

"Đi đâu?" Tôi nhìn Kao trong hoang mang, nên em ấy cũng ngơ ngác nhìn lại tôi.

"Thì khoa mời tụi em đi biển chung là khoa Kỹ thuật của tụi anh mà, không phải ạ?"

Tôi nhíu mày, cố nghĩ đến chuyện đón tân sinh viên ở ngoài biển, rồi cũng nhớ mang máng hình như mấy đứa bạn có nhắc đến, mà chắc lúc đó tôi không để tâm.

"Anh ít khi tham gia các hoạt động lắm, nên không biết là có đi hay không nữa."

"Nhưng theo em thấy, anh chắc chắn sẽ đi." Kao bật cười, rồi nhìn xuống người đang úp mặt lên bụng tôi, tôi cũng nhìn theo rồi bật cười thành tiếng. Chú cún giỏi nịnh ấy ngước mắt lên nhìn tôi trong khi cái cằm vẫn đặt lên bụng như cũ, còn đôi mắt thì mừng rỡ lấp lánh như thể hết ốm đau rồi.

"Thế lúc sáng, So có biểu hiện gì lạ không?" Tôi giả lơ khuôn mặt đáng thương ấy, và nhìn sang Kao.

"Thì ngủ gục cả ngày đó anh... hôm nay nó không chịu ăn trưa nữa, vì phải làm việc của trường, nên thời gian tập tành cũng ít, thành ra nó phải tự tập một mình và không chịu đi ăn luôn. Anh xử nó giùm em với nha!" Kao được dịp cười đắc chí về đứa bạn của mình, còn người mà tôi nghĩ chắc đã ngủ say thì đang quay mặt lại lườm bạn của mình, rồi cau mày không nói gì.

"So..."

"Thằng chó!!!"

Tôi dừng nói và quay sang hướng phát ra tiếng hét, một đứa con trai đang chạy về phía chúng tôi. Khi người này đi tới gần hơn thì tôi mới nhận ra đây là Á Trăng năm nay của trường, thực ra thì mấy em nó cũng là bạn của nhau hết... Jedi ngồi xuống ghế đối diện Solo rồi thở hổn ha hổn hển, bộ dạng mệt lả y như vừa mới chạy trốn khỏi cái gì đó xong.

"Chào anh Gui!"

"Chào em!"

"Mày mới làm gì xong à?" Những gì Kao hỏi giống với điều mà tôi đang thắc mắc, sau đó thì đưa nước cho bạn của mình.

"Thì tao đang trốn mấy đàn anh đó, anh Kae bắt tao làm mẫu vẽ cho bằng được... mệt vãi." Jedi mở nắp chai nước, rồi nói tiếp: "Mấy anh làm phiền tao cả ba ngày nay rồi, tao cũng không nói gì nếu như mấy người đó không bắt tao khỏa thân. Mày thử nghĩ xem, tao đi từ tòa nhà ra bãi đỗ xe cũng núp dưới chỗ khuất để đợi tao nữa, ám ảnh kinh khủng luôn. Trước khi tao chuồn được..."

"Ừm, vậy tốt rồi... Mày đưa thằng So về nha, nó không được khỏe, có khi giờ "thăng" rồi cũng nên." Kao làm mặt mệt mỏi, rồi nghiêng mặt nhìn sang đứa bạn đang rúc đầu vào người tôi.

"Hử..." Jedi có vẻ đã hết mệt, nên bèn nở nụ cười gian xảo khi liếc thấy bạn của mình, sau đó em ấy di chuyển ánh mắt về phía tôi: "Vậy cũng tốt, tao có xe để đi về nhà rồi... đã thế lại còn được coi cái gì đó vui vui nữa chứ."

Tôi nhìn hai thằng nhóc cười với nhau như thể ám chỉ ý gì đó, rồi cảm thấy người ơn ớn, lành lạnh, là lạ kiểu gì ấy, nhưng cũng chỉ biết mỉm cười cảm ơn.

Jedi phụ tôi dìu Solo tới chỗ đậu xe, còn Kao thì đi trước dẫn đường một cách hớn hở. Tôi phải ngồi dãy sau với Solo theo như những gì mà hai đứa sắp xếp, bởi vì hai thằng nhóc đó đã nhanh chóng ngồi vào ghế trước rồi. Vừa mới đặt mông xuống và đóng cửa xe xong thì Solo đã ngả đầu lên vai tôi, còn mình thì chỉ biết nhìn sang cửa xe để né tránh ánh mắt và nụ cười trêu đùa từ hai đứa bạn đang ngồi ở hàng ghế trước của em ấy.

Chúng tôi lên được phòng nhờ có Jedi giúp đỡ. Solo bị vứt ngay ghế sofa, còn hai đứa bạn của em ấy lúc đầu mạnh mồm bảo chỉ đưa về phòng thôi đó, giờ thì lại đang ngồi chơi game gần đấy. Khi tôi hỏi thì tụi nó bảo là...

"Nó hay rêu rao anh nấu ăn ngon lắm, vậy cho tụi em gửi gắm cái dạ dày với nha."

Tôi bèn bảo hai đứa đó đưa Solo vào phòng, còn tôi sẽ lăn vào bếp lo chuyện cơm nước, nhưng cũng nhận được câu trả lời là cái lắc đầu lia lịa.

"Nó không cho ai đặt chân vô không gian riêng tư của nó đâu, ngoại trừ anh ra."

Bạn bè cũng không cho vào... nhưng lại cho phép tôi ra vô thoải mái y như phòng của chính mình, thì đúng thật là...

Nghĩ rồi mặt tôi nóng bừng lên, thế là đành lảng tránh ánh mắt trêu đùa của hai thằng nhóc ranh ấy bằng việc đi vào bếp nấu ăn.

Vì không còn cơm trong tủ lạnh nữa nên tôi đành phải nấu lại, bắt bếp xong tôi trở ra chỗ người bị ốm đang nằm ngoài sofa.

"So à!" Tôi ngồi xuống cạnh Solo và cất tiếng gọi, còn người đang trùm chăn kín đầu thì từ từ vén tấm chăn ra, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt lờ đờ.

"Guitar..." Tôi vội nắm lấy bàn tay đang cố giơ lên khi nghe thấy tiếng gọi yếu ớt đáng thương từ em.

"Vào ngủ trong phòng nha, khi nào nấu xong anh sẽ mang đồ ăn qua cho."

"Không muốn."

"Sao lại cứng đầu thế hả?"

"Không muốn anh ở chung tụi kia đâu." Solo quay về phía hai đứa bạn đang ngồi quay lưng lại với mình, rồi nói lớn với vẻ mặt không cảm xúc.

"Nghe thấy hết nha mày! À, phải rồi... mày muốn ở riêng với anh ấy chứ gì, bọn tao hơi tự nhiên quá rồi." Kao trề cái miệng ra rồi giả vờ khóc lóc với Jedi.

"Thế đó mày... khi ở gần ảnh rồi thì hai thằng bạn này cũng chả còn ý nghĩa gì luôn."

"Biết vậy thì mau phắn đi!" Solo nhanh chóng đáp lại.

"Thật buồn thay, bọn tao phải thưởng thức tay nghề của anh Gui cái đã." Nói xong, Kao và Jedi lại tiếp tục cắm mặt vào game và chẳng quan tâm tới người bị ốm đang làm cái mặt buồn rầu bên đây nữa.

Tôi đưa tay bóp nhẹ cái mũi thẳng dọc dừa của em ấy, và mỉm cười che đậy vẻ ngại ngùng khi nghe câu nói ấy. Cảm giác như chú cún này càng ngày càng bạo dạn hơn rồi thì phải và cũng thể hiện mỗi lúc một rõ hơn. Nhưng trái lại, tôi không cảm thấy lo lắng, mà chỉ thấy ngượng thôi.

"Em nằm đợi tí nhé, anh đi nấu ăn đã nha."

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay mình khỏi đôi tay của người đang bị ốm, dễ gì mà em ấy chịu thả tay tôi ra, và rồi em ấy cũng chẳng khác gì bé cún bự đang đứng dậy nhờ việc bám níu lấy tay tôi. Đuổi bao nhiêu lần cũng không chịu về sofa nằm lại, nên cún ta đành cuộn tròn người nơi bàn ăn gần bếp, và không quên quấn chăn trùm kín mít cả đầu.

Tôi nấu vội mấy món đơn giản và bày ra bàn sẵn, rồi gọi hai thằng nhóc đang chơi game xuống ăn. Hai đứa nó nhanh chóng phi tới, tôi múc cháo thịt heo ra tô cho Solo và tới ngồi cạnh em.

"Guitar..."

Tôi nhìn bé cún bự đang giấu mình trong tấm chăn bông chỉ thò mặt ra mỉm cười, rồi cầm tô cháo lên bón cho em ấy mà không nói một lời nào.

"Bạn tao bị què rồi à?"

Solo đong đưa cái đầu rồi dán chặt mắt vào tôi và đợi để đút cháo cho ăn, không hề quay sang để ý mấy câu tầm phào của đứa bạn đang ngồi ở gần cạnh, một tí cũng không, khiến tôi phải căng thẳng thay luôn.

Ngại thì có ngại đấy, nhưng lo nhiều hơn vì nếu như tôi không đút chắc em ấy cũng chẳng chịu ăn luôn chứ đùa.

"Em no rồi..." Solo thu mình vào lại trong chăn.

"Ráng ăn thêm tí nữa nha, vẫn chưa hết một nửa luôn nè." Tôi bới cháo để trước mặt người chỉ biết lắc đầu.

"Hông chịu đâu!"

"So..." Tôi khẽ gọi, Solo ngước cái mặt quấn chăn ấy lên nhìn tôi nhưng vẫn không chịu ăn tiếp: "Nhé!"

Solo chớp chớp mắt, hơi bĩu môi một tí, nhưng vẫn chịu ăn thêm hai, ba muỗng nữa trước khi tôi đưa bát cho Jedi, người đang tình nguyện rửa chén để trả ơn thay cho bữa ăn, sau đó quay vào trong chuẩn bị thuốc thang cho người đang bị ốm.

"Anh Gui, vậy tụi em về trước nha, bữa ăn ngon lắm ạ, lần sau tụi em lại gửi gắm cái dạ dày tiếp ạ." Kao từ từ đứng dậy, rồi mỉm cười hài lòng, nên tôi cũng cười lại rồi gật đầu đồng ý.

"Solo, tao mượn xe mày nhé, mai qua trả." Jedi toan bước đến lấy chìa khóa cạnh Solo, thì bỗng khựng lại và nở một nụ cười gian xảo: "Nhưng giờ cũng khuya lắm rồi, bọn tao ngủ ở đây luôn nha, ngày mai tao sẽ qua trường lấy xe."

"So!" Tôi quay lại rầy người bị ốm đang giơ tay ném chìa khóa lên mặt bạn mình, may mà Jedi chụp được nên không ai bị thương cả.

"Xử nó giùm em với nha anh!" Jedi cười hớn hở, rồi chắp tay lại lần nữa trước khi đi ra cùng với Kao.

"Làm thế là không được đâu đấy, nếu Jedi không chụp được thì biết làm sao?" Tôi quay lại nhìn người đang cuộn mình trong chăn mà không chịu đứng dậy.

"Guitar..." Solo khẽ gọi, thả cái chăn trên người xuống, rồi nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy eo tôi.

Chú cún này thật là...

"Đi ngủ đi nhé! Lát anh lau người cho." Cuối cùng tôi cũng phải chịu thua chú cún giỏi nũng nịu này, tới phút chót thì phải hạ giọng thật mềm mỏng.

Solo đi theo tôi rồi leo lên giường một cách dễ dàng. Sau khi cởi đồ cho người kia xong, tôi lấy khăn đã nhúng nước lau người cho đối phương, rồi vội vàng mặc lại đồ cho em ấy, không chỉ vì lo cho người đang ốm thôi đâu...

Biết nói sao được khi mà bản thân tôi cũng đang ngượng chín mặt. May mà lúc đó Solo trông có vẻ đã kiệt sức lắm rồi nên không thấy được vẻ mặt đang cố tỏ ra bình tĩnh của tôi.

Trai với trai thì chắc cũng không có gì, nhưng đây là người đặc biệt hơn cả bao người khác...

"Guitar..."

Tôi mỉm cười xoa đầu người đang nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn.

"Hmm?"

"Muốn uống sữa..."

Sau khi pha sữa nóng cho người đang ốm uống đến hết xong thì tôi đi tắm. Nhìn điệu bộ đó, tôi chắc chắn là em ấy sẽ không để tôi quay về kí túc xá đâu. Trở lại phòng thì thấy Solo cũng đã nhắm mắt ngủ rồi, hơn nữa lại còn nằm ngay ngắn sang một bên, và để lại gối cho tôi như mọi khi.

Tôi lại ngồi ở nơi đầu giường và lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của người đang bị bệnh, rồi đưa tay chạm lên gò má nhợt nhạt của em, vì em ấy sốt cao nên tôi khá là lo lắng. May mà ngày mai là ngày nghỉ nên có thời gian nghỉ ngơi xả láng, chứ nếu là ngày thường chắc giờ em ấy vẫn còn đang cặm cụi học bài.

Solo xích người lại gần tôi hơn, rồi ôm lấy eo tôi trong khi hai mắt vẫn đang nhắm.

"Em chưa ngủ luôn à?" Tôi xoa đầu cái người làm nũng suốt cả ngày hôm nay rồi khẽ cười.

"Ư..." Tiếng rên ư a đáp lại, nhưng vẫn không chịu mở mắt.

Nói đi nói lại...

"Vẫn chưa nói về cái chuyện biết bản thân ốm rồi nhưng vẫn cứng đầu không chịu ăn cơm, uống thuốc đâu đấy nhé!" Tôi làm bộ trách mắng khi nhớ đến chuyện Kao mách lẻo.

"Cái đó để mai nói nhé..."

Giọng điệu nũng nịu, cùng với đó là cái ôm chặt hơn, và rồi tôi cũng mềm lòng.

"Ừm, mai cũng được vậy... Anh tắt điện đã nha!" Dứt lời, tôi đứng dậy đi tắt điện khi Solo đã chịu buông tay và quay về chỗ cũ nằm.

Tôi ngả người xuống chỗ cũ, rồi từ từ nhắm mắt sau khi tắt điện và trở lại giường. Tôi cố gắng kìm nén tiếng thình thịch của con tim mình lại, nó đập mạnh và to đến độ tôi lo sợ người bên cạnh mình sẽ nghe thấy mất. Không phải lần trước nó không đập mạnh như vậy, mà là lần này nó đang thổn thức một cách kì lạ, mà chắc cũng phải trách người đã khiến nó trở nên như thế này thôi... Vì "thủ phạm" đã quay sang ôm chặt tôi đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng ran của đối phương đang phà vào sau gáy mình.

"Không sợ anh bị lây cảm lạnh à?" Tôi vừa hỏi vừa cười để chứng tỏ mình đang giỡn, tay còn lại thì đặt lên tay người đang ôm lấy eo mình.

"Không sao đâu ạ..."

"..."

"Nếu anh ốm, em sẽ chăm cho."

Chapitre suivant