webnovel

Chương 1

"Em tên gì?"

Câu hỏi này tập kích tôi ngay khi vừa ngồi xuống ghế không lâu.

Người đối diện là một đàn chị. Chị ấy không đến một mình mà đi cùng một bạn nam mang theo máy ảnh cỡ bự. Đoán chừng có lẽ để chụp hình tân sinh viên đây mà.

"Ờ...Tên Arm ạ."

"Ngành gì thế?"

"Điện ạ."

"Cho chị chụp hình được không? Chị tính xin đăng lên page Engineer Cute Boy để khuấy động một tí ấy mà." Chị ấy vừa nói vừa cười làm tao mắc cỡ, thiếu điều muốn đu người giữa không trung lấy le.

"Vậy có hay không ạ?"

"Hay chứ. N"Arm đáng yêu quá trời. Đảm bảo lượt like, lượt share khủng chắc luôn."

Cũng chả muốn làm lắm đâu, nhưng mà lỡ sửa áo xong xuôi rồi. Ayyyyyyyyyyy.

Tự luyến không bao lâu, tôi để cho đàn chị bắt góc trái góc phải, chụp thêm vài shot hình nữa trước khi người kia xin phép rời đi chụp người khác. Đúng ngay lúc đó, tên của tôi được xướng lên.

"Số thứ tự tiếp theo. Anon Phuwakomol vào phòng phỏng vấn."

Tôi ngồi dậy khỏi ghế, chỉnh trang bộ đồng phục học sinh cấp 3 có phần nhăn nhúm. Một tay cầm chặt portfolio, hít một hơi thật sâu rồi hướng người đi vào căn phòng có hai thầy cô đang ngồi. Cả hai trông có vẻ vẫn còn trẻ. Nếu để tôi đoán thì có lẽ vừa tốt nghiệp từ nước ngoài về, còn đang hừng hực khí thế.

"Tại sao em chọn học Kỹ thuật?" Câu hỏi đầu tiên ập đến một cách bất thình lình.

"Em...muốn tìm kiếm trải nghiệm với điều mình yêu thích, muốn theo đuổi giấc mơ thuở nhỏ, bởi vì đó là ý nghĩa của cả cuộc đời em."

"Có phải em học thuộc script không vậy?"

"Ờ..."

Hiểu tao quá đi, cái tụi Doc...tor.

Tôi tên là Arm. Tên thật là Anon, sinh vào thứ 4 ngay lúc nửa đêm. Tốt nghiệp trường nam sinh với GPAX trung bình 3.89. Tôi không hề muốn học Kỹ thuật để tìm kiếm trải nghiệm và đây cũng không phải giấc mơ thời bé của tôi. Hồi nhỏ tôi muốn trở thành Ultraman. Tốt nghiệp lớp 12, trong lòng đúng muốn học Truyền thông nhưng ba lại không đồng ý.

Ba bảo rằng tôi hoàn toàn không có năng khiếu gì trong lĩnh vực này, bất luận là việc giao tiếp, xã hội, phim ảnh hay thậm chí truyền hình. Thừa nhận khoản tài năng thì không có thật, nhưng tôi cũng muốn thử sức chứ bộ. Cái này là chuyện giấc mơ đó nha!

Ba không hiểu tuổi trẻ gì hết.

Nhưng vì là đứa con ngoan, tôi đành theo học khoa Kỹ thuật cho ông vui lòng một chút.

Ba tôi là kỹ sư, mẹ là y tá. Từ hồi lớp 10 đã bị gia đình đặt nhiều kỳ vọng, bắt buộc phải nối bước con đường của ba hoặc mẹ. Ờ...Bạn hiểu mà đúng không? Tôi sẽ không đi học Y tá vì xem mẹ là idol đâu. Không phải y tá không tốt mà là do tôi làm gì chăm sóc được người khác. Ngay cả thân mình tôi còn lo chưa xong.

Đến nước này rồi thì đành mặc kệ tất cả. Quên đi nỗi đau. 4 năm thôi là kết thúc rồi. Đến lúc đó lại tính xem cuộc đời sẽ ra sao.

"Em thích môn nào nhất?" Hồi tưởng lại quá khứ một hồi lâu, câu hỏi của thầy cô gõ đầu tôi một lần nữa.

"Toán học và Vật lý ạ."

"Thích phần nào của Vật lý?"

"Điện ạ." Vừa đúng câu bố đã tập dượt trước. Học ngành Điện nên chỉ được chọn phần này thôi.

"Vậy phiền em giải câu này giúp tôi." Một thầy rút giấy ra, vẽ hình và viết lời giải thích ngắn gọn bằng bút chì, sau đó đưa cho tôi.

Chết tươi! Ba ơi cứu con...

Chỉ cần nhìn câu hỏi có hình vòm nhọn*, tôi đã ướt ngay lập tức. Đứa nào bảo vòng phỏng vấn chill lắm cơ mà, thế thì tại sao tao lại phải ngồi giải đống câu đố này với thầy cô chứ.

(*) Từ tác giả dùng còn có nghĩa khác là háng

"Ờ...Thì là..." Khó chết đi được. Xin phép chuyển qua cho Einstein làm đi.

Đây là phỏng vấn tuyển tao vào hay loại tao ra vậy chứ.

"Khó hả?" Người nhiều tuổi hơn hỏi. Tôi bèn ngước mặt lên nhìn thẳng đối phương.

"Vâng. Em xin phép mang về làm bài tập về nhà được không ạ?"

Chỉ vậy thôi, tiếng bật cười vang lên khắp phòng. Ôiiiiiiiiiiii, hả hê khi tụi nhóc không trả lời được chứ gì. Đừng để tao về đến nhà nhé. Tao sẽ kêu ba gửi thư khiếu nại trưởng khoa tội dám làm người như tao buồn.

"Không cần đâu. Câu này là của sinh viên năm 2. Tôi chỉ lấy ra cho em xem thử vậy thôi. Biết đâu ăn may lại làm được."

Làm được có mà bị khùng rồi haaaaaaaaa.

Em không phải hạng nhất Olympics Vật lý đâu nha thầy.

"Relax đi. Bây giờ chúng ta sẽ không nói nhiều về việc học nữa. Em hãy present về bản thân mình cho chúng tôi nghe, xem tại sao phải nhận em vào học ở khoa này."

"Hồi đi học em tham gia rất nhiều hoạt động, còn được đề cử làm chủ tịch hội học sinh." Nói rồi tôi vội bày portfolio lên bàn để thầy cô chiêm ngưỡng thành tích.

"Có được chọn không?" Thanh âm trầm thấp của người trước mặt tức thì lên tiếng hỏi.

"Không ạ."

"Rồi em làm gì nữa?"

"Em thuộc đội đọc kinh cầu nguyện lúc chào cờ, hướng dẫn các em lớp 7 thăm quan khuôn viên trường, là người đứng đầu câu lạc bộ ném phi tiêu của cấp trung học phổ thông. Đại loại vậy ạ." Rồi quan sát biểu cảm thầy cô đang nhìn đi, chắc đang ngưỡng mộ tôi đây mà.

Tao ưỡn ngực tự hào lắm rồi nhé.

"Chẳng có gì liên quan đến Kỹ thuật cả." Ai đó lẩm bẩm. Tôi vội ra sức biện hộ.

"Em thích thay bóng đèn điện ở nhà lắm ạ. Em thật sự thay giỏi lắm đó."

"Học các khoa khác cũng thay được."

"Nhưng nếu học ở đây, em sẽ thay giỏi hơn. Chưa kể còn có thể thay cho những nhà khác nữa." Suy nghĩ trước khi nói đi chứ, thằng Arm. Nhanh nhảu trả lời làm cái quái gì.

"Ok. Tôi đã thấy được sự quyết tâm của em." Thầy vừa cười vừa hỏi tiếp. "Tên Anon có nghĩa là?"

Ô hổ. Ghét chết đi được khi ai cũng hỏi về ý nghĩa của cái tên. Từ lúc chào đời cho đến khi lớn lên, họ hàng anh chị em, thầy cô giáo trong trường, bạn bè thân thiết, nhân viên làm thẻ CMND, tất cả đều hỏi tao cái tên này có ý nghĩa như thế nào.

Mà...tao...rất...mệt...khi...phải...trả...lời...rồi...nhé!

Ngày nào cũng muốn trốn đi đổi tên cả triệu lần, nhưng tôi sợ ba sẽ buồn. Ba muốn tôi giàu có, vì vậy ý nghĩa của tên tôi đó là...

"Người không có nợ ạ."

"Thật hả?" Không tin tao nữa chứ.

"Vâng."

"Ai đặt cho em thế? Sư thầy hả?"

"Sư trụ trì ạ."

"Vậy thì Anon người không có nợ, chào mừng em gia nhập khoa Kỹ thuật."

"Hả? Em đậu rồi ạ?"

"Nếu có vụ bị loại, tôi nghĩ em sẽ là người đầu tiên bị gạch tên. Đằng này lại không phải." Quả thật là câu nói tiếp thêm động lực cho tao.

"Mừng ghê khi không có chế độ đó. Cảm ơn thầy cô một lần nữa ạ."

Từ giờ tôi sẽ mang danh là sinh viên khoa này rồi, vì vậy đành phải gửi gắm thêm cỡ 4 năm.

Rất vui được làm quen, khoa Kỹ thuật (thần kinh).

Đừng quên nhau nhé. Tôi...Anon - người không có nợ.

[Hết introduction]

Chapitre suivant