webnovel

Chapter 47: Mê cung máu

-Tên ngu ngốc này.

Vẫn bình tĩnh với điều kinh hoàng vừa rồi, đoàn trưởng ra hiệu cho vài người quay lại vị trí bắt đầu. Quả nhiên, cánh cửa đã đóng lại sau khi cạm bẫy kia kích hoạt.

-Vậy giờ chỉ còn cách duy nhất là tiến về phía trước thôi. Tất cả nhớ chú ý những phiến đá lồi ra bất thường ở cạnh tường và sàn.

-Rõ!

-Đi thôi.

-Rầm!

Mới chỉ được vài bước, một tiếng động lớn phát ra từ phía sau khiến chúng tôi giật nảy mình.

-Cạch! Cạch!

Liên tục là những tiếng động kì lạ vang vọng khắp nơi rộng lớn này.

-Mau bắn cầu lửa về hai phía để kiểm tra.

Ngay khi đoàn trưởng dứt lời thì hai người lính lập tức niệm phép và bắn cầu lửa về hai hướng khác nhau. Nhìn phía trước trống không khiến chúng tôi an tâm hơn đôi chút, nhưng phía sau lại khác. Ngay trước khi quả cầu lửa vụt tắt thì có vẻ nó đã đâm chúng cái gì khiến các tia lửa tản ra, để chắc chắn, người lính đó đã bắn thêm một phát nữa.

-Bùm!

Cầu lửa chạm vào một thứ gì đó khiến nó nổi tung và soi sáng nơi rộng lớn này. Cảnh tưởng trước mặt khiến tôi sởn da gà, hàng trăm bộ xương cao gần 1m người được trang bị áo giáp, khiên và kiếm đang nháo nhác chạy về phía chúng tôi. Không cần phải suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra đây là một những cạm bẩy của hang động quái quỷ này.

-Chúng quá đông, phải nhanh chóng thoát khỏi đây! Mau tạo khiên phép và chạy thẳng về phía trước, đừng bận tâm đến mấy cãi bẫy!

Theo hiệu lệnh của đoàn trưởng, khoảng mười người lính dàn hàng dọc ở hai bên và niệm phép hệ Quang, tạo một cái khiên phép bao bọc tất cả chúng tôi. Không chần chừ, tất cả đều cùng một lúc chạy đều về phía trước, trừ tôi, vì phản ứng chậm nên suýt chút nữa đã bị người lính đứng sau lưng giẫm vào chân.

Hết cung tên, và những vật sắc bén được phóng ra từ những cạm bẫy đến những con slime đột biến, phát nổ ngay khi chạm vào chiếc khiên cũng khiến chúng tôi gặp không ít khó khăn khi cố giữ tốc độ di chuyển để lũ "người xương" kia không đuổi kịp.

-Cánh cửa...phía trước có một cánh cửa!

Một quãng nữa, chỉ chút nữa thôi.

-Cái gì...

Bỗng chốc toàn bộ phần sàn mà chúng tôi đang đứng lẫn toàn bộ lối đi phía đều biến thành cát, nhưng chỉ nó không chỉ đơn thuần là cát bình thường. Như thể nó đang hút tôi xuống dưới, khiến tôi không thể nhấc chân lên và bước tiếp được nữa và nếu càng cố vùng vẫy thì tôi càng lún xuống nhanh hơn.

Có lẽ nếu xung quanh tôi không có những người lính tinh nhuệ này thì đã không bình tĩnh thế này, mà thay vào đó tôi chắc chắn sẽ hoảng loạn và rồi cố vung tay vung chân để rồi bị nhấn chìm.

-Khỉ thật! Cát lún!

Sự bình tĩnh của tôi, cứ thế, tan biến ngay khoảnh khắc có người hét lên tên của thứ cát này.

"Cát lún" tôi mới chỉ đọc về nó trong một quyển sách về thiên nhiên vào tháng trước. Nó là thứ cát có kết cấu bên ngoài trông như cát thông thường, nhưng thực chất lại kháng ma pháp và rất khó bị ảnh hưởng bởi đại đa số các phép thông thường cũng như các tác động vật lý.

Với màu sắc dễ khiến người khác tưởng nhầm là đất, nên rất khó để tránh khỏi cảnh "mắc bẫy" của chúng. Và rất ít người, kể cả là mạo hiểm giả chuyên nghiệp có thể thoát khỏi chúng hay trở về mà không phải cắt đi chân của mình. Đó là lý do chúng là một trong những ác mộng hữu hình của cả con người lẫn quái vật.

-Vù vù...!

Trong lúc tôi lẫn những người lính dần trở nên hoảng loạn vì tình huống "tử thần" thì thầy Gaido, người bấy giờ đứng cạnh tôi, vẫn bình thản và niệm phép tạo những cơn gió.

-Này Kazuto...

Thầy Gaido mỉm cười nhìn sang tôi với một ánh mắt hiền dịu, đây là lần đầu tôi thấy thầy làm một điều khác hẳn với tính cách thầy. Có lẽ bởi thầy ấy muốn tôi bình tĩnh trở lại.

-...nhóc tin ta chứ?

-...Vâng!

Ngay khoảnh khắc tôi trả lời thầy Gaido, luồng gió xoáy chỉ đủ làm mát mà thầy ấy tạo ra ban đầu dần trở nên mạnh hơn và khiến tất cả chúng tôi lún xuống nhanh hơn.

Tôi biết thầy ấy làm vậy là vì lợi ích của mọi người, nên tôi chỉ nhắm chặt mắm, nín thở và chờ đợi.

-Tên thầy giáo khốn khiếp! Người làm cái quái...Ặc!

Mọi tiếng ồn của lũ người xương cuồng chiến hay những người lính đang hoảng loạng, tất cả, chẳng mấy chốc trở về hư vô, và thay vào đó là tiếng xào xạc của thứ đang nhấn chìm chúng tôi. Tôi có thể cảm nhận được, cảm giác rát bỏng khi bị hàng đống cát chà vào mặt với tốc độ nhanh chóng mặt. Và đương nhiên, tôi không hề dám mở mắt hay thở một hơi, bởi nếu tôi làm, thì chắc chắn tôi sẽ "no cát". Tất cả những gì mà bản thân làm được bấy giờ chỉ là cầu nguyện rằng điều khó chịu này sẽ mau qua.

-Giờ nhóc có thể mở mắt được rồi đấy.

Giọng của thầy Gaido?

Lấy hết can đảm, tôi mở to hai mắt của mình để xem chuyện gì đã xảy ra.

Cánh cửa to đồ sộ mà chúng tôi nhắm đến lúc này, giờ đang ở ngay trước mặt chúng tôi trong sự ngỡ ngàng của tất cả binh lính và tôi.

Tò mò với điều đã xảy ra, tôi ngoảnh ra và thấy một cảnh tượng khiến bản thân há hốc mồm kinh ngạc. Tại trung tâm của phần "sàn" chứa cát lún kia chính là một cột lốc xoáy được tạo bởi cát, không, đúng hơn là do thầy Gaido tạo nên. Bấy giờ tôi mới hiểu ra, thầy ấy lợi dụng lực hút của cát để rồi tạo ra một vòng xoáy, kéo chúng tôi về phía trung tâm và rồi đột ngột đổi chiều xoay khiến nó từ lực hút thành lực đẩy và đưa chúng tôi tới đây. Có lẽ đó chính là lý do tôi cảm thấy bị "cào" theo hai hướng trái ngược nhau.

Lũ người xương thấy chúng tôi ở đầu bên kia cũng chán nản và rút lui về bóng tối.

Như lúc đầu, chúng tôi cùng nhau đẩy mạnh để mở cánh cửa khổng lồ tiếp theo ra và bước vào "căn phòng" tiếp theo. Hành lang rộng lớn ban đầu này giờ đã được chia thành hai lối nhỏ hơn và tròn trịa ở phần đỉnh cho thấy bàn tay khéo léo của người xây lên nó.

-Xin lỗi vì đã nghi ngờ anh.

Giơ cánh tay ra với ý định bắt tay, khuôn mặt của đoàn trưởng bộc lộ đôi chút ngượng ngịu và khó chịu nhưng vẫn không thể phủ nhận một điều rằng, nếu không nhờ thầy Gaido thì chúng tôi có lẽ đã bỏ mạng tại đó.

-Không có gì, chỉ là chút chuyện vặt thôi.

Sau một hồi "nghỉ lấy hơi" chúng tôi quyết định chia thành hai nhóm và đi hai "đường hầm" khác nhau. Và nếu một trong hai nhóm gặp nguy hoặc tìm thấy thánh kiếm thì sẽ nhờ Tinh linh để truyền tin cho nhóm còn lại.

"Tinh linh" đó là một loài sinh vật có hình dáng giống người nhưng lại rất nhỏ bé và mọc cánh ở sau lưng, họ sống song song con người nhưng chúng ta không thể nhìn thấy họ bằng mắt thường, và cách duy nhất liên lạc với thớ giới đó là thông qua việc liên kết ma pháp. Đúng vậy, vốn dĩ với con người thì việc "đi vào" thế giới đó là điều bất khả thi, còn Tinh linh thì khác, họ có thể ra vào giữa hai thế giới một cách dễ dàng.

Nhưng dù ở thế giới riêng thì họ vẫn có thể bởi đe doạ bởi một thế lực đối nghịch, các "Ác linh", chúng là các tinh linh sa đoạ, bị bóng tối hấp thụ và trở thành các thực thể xấu xa chuyên đi giết các Tinh linh và hấp thụ sinh khí của họ như một nguồn thức ăn với chúng. Và đó là lý do chính cho việc lập khế ước để liên kết với con người trở nên quan trọng đến vậy. Nếu liên kết với con người thì họ có thể sử dụng ma lực dồi dào của con người để thoải mái sử dụng sức mạnh mà không lo đạt tới giới hạn.

Đương nhiên, con người cũng có lợi khi liên kết với tinh linh. Thứ nhất, việc họ có thể tới những vị trí mà con người mà không thể, việc đó rất giúp ích cho những mạo hiểm giả thích khám phá. Thứ hai, đó là việc liên lạc giữa Tinh linh và người lập liên kết vốn là một trong những điều được sử dụng nhiều nhất, khi mà hai người có thể liên lạc với nhau nhờ việc sử dụng Tinh linh để truyền tin. Và cuối cùng, không chỉ Tinh linh, nếu lập khế ước với Tinh linh cùng hệ thì có thể giúp người liên kết mạnh hơn, Tinh linh càng mạnh thì người liên kết cũng mạnh theo bấy nhiêu.

Tuy vậy, thì việc lập khế ước rất ít khi diễn ra một cách "đại trà", bởi nếu trong quá trình lập khế ước mà gặp trục trặc thì có thể sẽ khiến cả người đó lẫn Tinh linh bị thương, hay thậm chí là dẫn đến tử vong. Đó là lý do mà rất hiếm người lập khế ước với Tinh linh, trừ các gia tộc lớn và quân đội dưới quyền hoàng gia cũng như chính họ. Và hơn hết, các gia tộc lớn còn có một Đại tinh linh như một hiện thân tượng trưng cho sức mạnh của gia tộc.

-Aaaaaa!

Mới chỉ bước được một đoạn vào trong đường hầm này thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của nhóm bên kia. Tức tốc quay lại, đập vào mắt chúng tôi là một cảnh tượng kinh hoàng. Thứ chất dẻo màu lục nhạt chảy xuống từ những phiến đá ở trên đỉnh hầm đang ăn mòn bộ giáp và da thịt của những người lính xấu số kia.

-Cứu chúng tôi! Cứu với!

Nhưng mọi nỗ lực phá tan cái kết giới đang giam giữ họ đều là vô ích, tất cả chúng tôi đều không thể làm gì để giúp họ và chỉ có thể đứng yên, chứng kiến họ ra đi trong đau đớn.

-Nhắm mắt hay quay mặt đi là điều bình thường, và ta cũng không cũng ép nhóc, nhưng...tốt nhất nhóc nên học cách đối mặt với hiện thực đi.

Dù không hiểu rõ được ý của thầy Gaido, nhưng bằng cách nào đó, tôi đã lấy hết can đảm để mở mắt ra và nhìn thẳng vào những người lính đang quằn quại trong đau đớn kia.

Nhưng suy cho cùng, điều đang xảy ra trước mặt thực sự "quá mức" đối với tôi, và đây lần thứ hai bao tử tôi sôi lên như muốn tuôn hết ra ngoài. Càng nhìn tôi càng thấy khiếp sợ, thân thể họ bấy giờ đã bị ăn mòn và trở nên dị dạng. Kể cả máu chảy ra từ những phần da thịt đã bị ăn mòn cũng nhanh chóng bị nuốt sống bởi thứ chất dẻo đó. Và chỉ khi họ trở thành một bộ xương khô bị teo nhỏ thì thứ chất dẻo đó mới dừng lại và kéo họ vào một lối đi bí mật.

-Ra đó là lý do nơi này tồn tại lũ người xương kia. Bọn chúng đều bị Ác linh chi phối hết à...

Có lẽ vì đã quá khiếp sợ mà tôi không thể nghe rõ được lời của thầy Gaido. Nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng, thầy ấy đã trải qua nhiều chuyện kinh khủng hơn trong quá khứ nên giờ mới có thể giữ bình tĩnh.

-Chúng ta đi thôi.

Bỏ những người kia lại phía sau, chúng tôi tiếp tục trên con đường tiến đến gần hơn với Excalibur. Dù không biểu lộ trên khuôn mặt, nhưng việc siết chặt nắm đấm của mình cũng đủ để cho thấy rằng đoàn trưởng bấy giờ rất tức giận.

Cũng tại mình nên mới có chuyến đi này.

Chúng tôi lại tiếp tục bước trên hành lang rộng lớn và bụi bặm này. Khác với lúc đầu, trên tường không còn những hình thù điều khắc kì lạ nữa, mà chỉ là một mặt tường bằng gạch bình thường. Và sau một hồi bước trên lối đi dài ngoằng tưởng chừng không có điểm dừng này thì chúng tôi cũng tới một đại sảnh rộng lớn.

Nơi đây vốn chẳng có gì khác biệt với lối đi trước đó, trừ việc nó to lớn hơn hẳn và trên cánh cửa to lớn trước mặt có một vòng tròn với những kí tự kì lạ.

Ngay khoảnh khắc tôi tự hỏi bản thân rằng đó có ý là gì thì nó mở ra, và từ từ bay ra từ trong đó là một quả cầu màu đen bóng loáng. Trong lúc tất cả vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nó đột nhiên phóng sét vào vài người trong chúng tôi và khiến họ gục xuống sàn ngay sau đó, còn nó thì quay lại với nơi ban đầu của bản thân. Cứ ngỡ rằng họ đều đã bất tỉnh, nhưng không, họ đã lập tức đứng dậy ngay sau đó, khi mà chúng tôi còn chưa kịp phản ứng và hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

-Mấy người có sao không?

-...

-Này! Trả lời đi.

Sự im lặng của họ làm tôi tưởng rằng họ vẫn còn bị choáng sau đòn vừa rồi, nhưng ước rằng mọi thứ chỉ đơn giản như vậy.

-Aaaaaa! Chết đi lũ quái vật!

Dứt lời, họ vút vũ khí ra và lao đến tấn công chúng tôi một cách bừa bãi.

-Tôi ra lệnh cho mấy anh dừng lại! Đây không phải lúc để đùa đâu!

Nhưng họ vẫn không thèm để ý đến những lời của đoàn trưởng. Tất cả bọn họ, như thể không còn là chính bản thân mình. Tròng mắt trắng của họ bấy giờ đã hoàn toàn nhuốm đỏ bởi máu, và "nước mắt" bằng máu cũng liên tục chảy ra không ngừng.

-Khỉ thật!

Chúng tôi đã thử mọi cách, từ việc dùng ma pháp hệ Quang để hoá giải đến cố đánh ngất họ thì cuối cùng vẫn chỉ khiến họ trở nên tức giận hơn. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là né tránh những đòn tấn công củ họ.

Lẽ nào không có cách nào để giúp họ sao.

-Xoẹt!

Vung mạnh thanh đao của mình, thầy Gaido đã chấm dứt mạng sống của một người lính điên loạn kia.

-Tên thầy giáo, anh làm cái gì với người của tôi vậy?

-Dừng việc đặt tình cảm lên trên nhiệm vụ đi. Anh cũng nhận ra rằng không còn cách nào để cứu vớt họ rồi đúng không?

-Đúng là vậy, nhưng...

-Vậy thì cầm vũ khí lên và giải thoát cho họ cơn đau kia đi.

Theo lời của thầy Gaido, những người lính còn lại cũng bắt đầu chĩa vũ khí về phía những người từng là đồng đội của mình và tấn công họ.

Trận chiến này dù chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi, nhưng với chúng tôi thì nó như dài đến vô tận. Và dù tôi biết những gì thầy Gaido nói là đúng, nhưng phần nào đó trong tôi vẫn cảm thấy rằng, điều này là sai trái.

Cánh cửa đó chầm chậm mở ra trong sự ngỡ ngàng của tất cả chúng tôi. Bóng đêm của căn phòng tiếp theo dần thay thế bởi ánh sáng huyền ảo của những đốm lửa kì dị màu tím, chúng liên tục xuất hiện theo hai đường thẳng từ những cột đuốc bằng sắt kì lạ.

Như lần đó vậy.

Ở phía cuối căn phòng, một con vật to lớn với bộ da bóng bẩy màu trắng đang từ từ mở mắt ra, nhìn thẳng về phía chúng tôi.

Chapitre suivant