Lăng Tử Mạt suýt bị sặc chết, anh nhanh chóng đưa sữa bò cho cô, cô uống một ngụm, mới dễ chịu hơn chút.
Ánh mắt Dục nhàn nhạt bi thương: "Em gả cho anh, sợ hãi đến vậy sao?"
Thấy cô sặc như vậy, mặt nhỏ hồng hồng, anh lo lắng.
Lăng Tử Mạt nghe được lời anh nói, lại thấy mất mát hiện rõ trên mặt, cô có chút đau lòng, không hiểu tại sao.
"Còn lâu em mới sợ nhá! Anh xem anh đi, cầu hôn thế nào mà nhẫn không có, hoa cũng không thế? Hử hử hử!!"
Lễ cầu hôn của cô nhất định phải lãng mạn lãng mạn lãng mạn, chuyện quan trọng phải nói 3 lần, anh làm như vậy, khác xa toàn trí tưởng tượng của cô.
"Thật sao?"
Anh buông dao nĩa, lấy khăn tay lau nhẹ, mắt nhìn cô chăm chú.
Lăng Tử Mạt nhấp môi: "Nếu không, hôm nay chúng ta đăng ký kết hôn đi?"
Nếu cô muốn quên Hàn, thử một lần với Dục, vậy sao không thử hoàn toàn một chút.
Tuy rằng lúc này cô không lý trí lắm, nhưng chuyện cô đã muốn làm, liền nhất định sẽ làm tới cùng.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com