Lệ Cảnh Hàn lạnh lùng cười một tiếng: "Cô có thể ăn mặc như thế mà lại không cho người khác nhìn à?"
Nghe cậu nói mỉa mai như thế, chính bản thân cô cũng thấy hơi hối hận, đáng lẽ cô không nên ăn mặc thế này, nhưng chẳng lẽ cô có cách nào khác sao?
Cô xoay người muốn bỏ đi, tay vừa chạm đến then cửa đã bị một đôi tay to hữu lực chộp lại, kéo cô xoay người.
"Lâm Sơ Tâm, cô nói rằng tôi và cô không quen thân gì phải không?"
Sau đó cậu cúi đầu hôn môi, gặm cắn thật mạnh, khiến Lâm Sơ Tâm đau đến mức kêu ra tiếng.
"Ưm… đau quá!"
Lâm Sơ Tâm giãy giụa, tay đẩy ngực cậu ra, nhưng người đàn ông này không thả cô ra mà nụ hôn cũng càng ngày càng sâu, càng ngày càng dịu dàng hơn.
Vốn Lâm Sơ Tâm lúc đầu còn mâu thuẫn, bị cậu hôn đến mức hoàn toàn thuận theo.
Mặc dù người đàn ông này có thể dịu dàng như thế khiến cô không ngờ, nhưng đây là nụ hôn đầu của cô, không có kinh nghiệm, chỉ tùy ý trêu chọc cô một chút là cô đã không chống đỡ nổi.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com