Lương Mộc Tình thấy Hứa Thu như vậy, cảm giác cảm xúc của bà không đúng lắm. Cô và Nam Cung Ngạo nhìn nhau một cái, rút tay mình về, đi qua ôm lấy Hứa Thu.
"Mẹ, Tiểu Tình trở lại rồi, trở lại rồi, mẹ đừng khổ sở nữa."
Hứa Thu nghe được giọng của cô, nâng mặt cô lên, trong mắt có một tia mất mát. Bà chậm rãi nhắm mắt lại.
"Bảo cậu ta đi đi, mẹ không bao giờ muốn gặp lại cậu ta nữa."
Chỉ cần nhìn thấy Nam Cung Ngạo, bà liền nhớ đến tất cả chuyện đau lòng, cho nên đành nhắm mắt làm ngơ.
Lương Mộc Tình than nhẹ một tiếng, bọn họ đến khi nào mới có thể chấp nhận anh, mới có thể để chuyện cũ trôi qua đây?
Cô cắn môi, nói với Nam Cung Ngạo:
"Anh đi trước đi."
Nam Cung Ngạo hôm nay vốn đã chuẩn bị tốt, mặc kệ là đánh hay mắng, mặc kệ là bắt anh quỳ hay đứng, anh đều sẽ làm theo, muốn hai người họ tác thành cho anh và Tiểu Phó.
Nhưng mà lúc này nhìn thấy Hứa Thu, anh cũng không đành lòng.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com