Thời điểm nói những lời này, Long Thiên Vũ đã cắn chặt răng lại, nói cô xấu, sao anh ta lại có thể dám nói cô xấu.
Cô chính là người con gái đẹp nhất, chính là Nam Cung Toàn không thể nhìn ra vẻ đẹp ấy.
Ngón tay Nam Cung Toàn chuyển động bưng chén rượu lên, cặp mắt hơi nhếch lên, khóe miệng phát ra một câu lạnh nhạt.
"Nghe nói, cô từng học chung với Lương Mộc Tình?"
Long Thiên Vũ nhíu mày, cô thực sự không muốn nghe đến cái tên Lương Mộc Tình mà anh ta lại cố tình nhắc đến cô ta.
Cô đã sớm đó, cho nên lúc này cũng không tỏ ra vẻ thục nữ? Hơn nữa đồ ăn lại không chê vào đâu được, rất khó để ăn được những món này, vì vậy cô đã ăn mà bất kế hình tượng.
Nam Cung Toàn thấy cô không nói lời nào, ném ly rượu bay qua và đập vào mặt cô. Thức ăn trong miệng cô rớt ra ngoài, mà cô bị thương một bên mặt, ánh mắt hung hăng trừng nhìn anh ta.
"Cậu. . . . . ."
Nam Cung Ngạo khoé miệng vẫn như cũ lộ ra ý cười, ánh mắt đỏ lóe sáng lên.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com