Mạc Thanh Yên ở trên lưng anh, thấy người qua đường liếc mắt nhìn bọn họ, có người lớn tuổi còn nói, tuổi trẻ tốt thật!
Trước kia cô chưa từng để anh cõng mình đi trên đường, lúc này cảm thấy cũng không tệ. Không khí dường như tràn ngập hương vị ngọt ngào của kẹo.
Quay về khách sạn, Mạc Thanh Yên vỗ vỗ vai anh:
- Tuyệt, anh thả em xuống, em tự đi là được rồi.
Bởi đây là khách sạn của anh, bị nhân viên của anh nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của anh.
Nhưng Lệ Đình Tuyệt cũng không thả cô xuống mà bước nhanh vào bên trong. Nhân viên công tác đều đứng dậy, cung kính gọi một tiếng:
- Lệ tổng…..
Quản lý đại sảnh đi phía trước giúp bọn họ bấm thang máy.
Cô cười cười nhìn về phía Mạc Thanh Yên:
- Lệ tổng và Thiếu phu nhân tình cảm tốt quá!
Mạc Thanh Yên mỉm cười, thật ra trong lòng hơi ngượng ngùng.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Mạc Thanh Yên mới mở miệng:
- Chồng à, như thế có được không?
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com