Lúc Lương Mộc Tình tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy toàn thân bất lực, cô nhíu mày nhìn khung cảnh xung quanh, là màu trắng, tường là màu trắng, rèm cửa cũng vậy.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, Dịch Quang Niên đưa tay qua, giúp cô che chắn đi ánh sáng ở trước mắt.
"Tiểu Tình, em tỉnh rồi."
Lúc nhìn thấy Dịch Quang Niên, tất cả mọi ký ức của cô đều quay lại, khuôn mặt nhỏ hiện lên một tia sợ hãi.
"Anh…"
Cô đã hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng lúc nhìn thấy anh ta ngồi bên giường bệnh, liền biết tất cả đều là sự thật. Chuyện giữa cô và Nam Cung Ngạo, tất cả đều là sự thật.
Trong đôi mắt của Dịch Quang Niên đều là sự bi thương: "Tiểu Tình, em đã mang thai con của anh ta rồi."
Giọng anh ta trầm thấp mà bi thương, ở trong tim anh ta, Lương mộc Tình là người rất đơn thuần, cũng là người hoàn mỹ nhất, sao cô có thể mang thai con của người khác.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com