Lão gia nhìn thấy bộ dạng ôm Mạc Thanh Yên của anh, như đang có được cả thế giới. Vì vậy có chút tức giận, rõ ràng thế giới của người đàn ông phải là sự nghiệp mới đúng.
Anh lại như một con ma, những nghĩ đến sự nghiệp của anh cũng không đến nỗi khủng hoảng, cũng chỉ có thể tiện miệng mắng anh một chút.
Ai mà biết được lại bị anh phản một vố như vậy, mặt ông ngây ra, lãnh đạm nói.
"Hừ, đúng, chính là ta di truyền."
Tức giận đi lên lầu, Lệ Đình Tuyệt không nhịn được cười.
Anh phát hiện ra, ông nội ngày càng giống một lão già, hơn nữa động một cái là tức giận, như một con nhím già.
Mạc Thanh Yên tỉnh lại, bởi vì nghe thấy tiếng của Lệ lão gia, cô chớp chớp mắt.
"Tuyệt, em bảo anh gọi em dậy mà, sao anh không gọi?"
Cô muốn từ trên người Lệ Đình Tuyệt nhảy xuống, nhưng anh không cho.
"Anh ôm em về."
Mạc Thanh Yên chanh chóng nhìn Lệ lão gia đã đi xa: "Có phải lúc nãy ông nội mắng anh là thê nô không?"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com