Người đàn ông trung niên vừa mở miệng người khác gọi ông ta là Lục thúc, nghe thấy lời này, cũng không có gì để nói, chỉ khẽ gật đầu.
Còn người phụ nữ bên cạnh, tên là Diệp Lục, chủ của câu lạc bộ này, nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Ám Dạ xinh đẹp như vậy, không khỏi khen vài lời.
"Vị tiểu thư này thật xinh đẹp, mắt nhìn của Ám Dạ Đế thật tốt, lúc trước đến chỗ tôi, đưa cho anh nhiều cô gái xinh đẹp đều không cần, thì ra trong nhà có một vị xinh đẹp như vậy?"
Lệ Đình Tuyệt nhìn bọn họ đang chơi stud năm thẻ, đem hai con bài chưa lập lại, kéo tay Mạc Thanh Yên đè lên, sau đó nhìn thoáng qua.
Lãnh đạm đáp lại lời Diệp Lục, "Không ai có thể so sánh cùng cô ấy."
Vốn dĩ trên đường đi Lệ Đình Tuyệt đã nói qua với Mạc Thanh Yên, những lời anh nói ở đây đều là giả, bảo cô không được tin.
Nhưng lúc này, anh lại không muốn nói dối, cho dù để bọn họ biết được tiểu Yên rất quan trọng đối với anh, anh cũng không sợ bọn họ dám động đến cô.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com