"Tùy cô, cô phải triệu cáo, vẫn là làm cho mọi người đều biết, tôi không có gì cả. Đến lúc đó, các người đừng hối hận, tôi sẽ giúp cô ấy lấy lại tất cả.
Giọng nói của anh ngày càng lạnh lùng, đặc biệt là nói đến lời cuối, tựa như mỗi chữ đều rít lên từ kẽ răng.
Ánh mắt Bối Thiến tối sầm lại, chút hy vọng cuối cùng của cô ta và mẫu phi đều bị dập tắt, cô ta không muốn, không muốn mất đi tất cả.
Lúc này Mạc Thanh Yên đã thay xong quần áo của mình bước ra, nhìn thấy biểu cảm của hai người, đều rất căng thẳng.
Cô bước đến nắm lấy tay Lệ Đình Tuyệt, "Đi thôi."
Lúc nhìn thấy Mạc Thanh Yên, khuôn mặt anh mới hiện lên một tia ấm áp, sau đó cùng cô rời đi.
Nhìn theo hai người rời đi, Bối Thiến cúi thấp đầu. Cô ta luôn cảm thấy mình rất may mắn, có thể có được tình yêu, còn nha đầu kia chỉ nhận được sự ghét bỏ. Nhưng hôm nay, cô ta mới cảm nhận được, nha đầu kia mới là người may mắn.
Ám Dạ vì cô, cái gì cũng nguyện ý làm?
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com