Nghe thấy lời của Tiêu Ấp, Lang Hoa chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, dự cảm xấu lập tức chiếm cứ trái tim.
Lang trung không dám động thủ, vết thương như vậy có thể tưởng tượng được.
"Đi mau." Lang Hoa phân phó Tiêu Ấp.
Tiêu Ấp tiến lên dẫn đường.
Viện dừng chân vừa hay nằm ở đúng phía nam kinh thành. Viện nhìn không lớn nhưng xây vô cùng chú trọng, bên trong trang trí không kém gì nhà giàu có.
Sau khi Bùi Tư Thông nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, viện này là ai mua lại, tại sao Lang Hoa phải bảo bọn họ trốn ở chỗ này.
"Tứ nãi nãi trở lại rồi." Hạ nhân tiến lên bẩm báo một tiếng.
Bầu không khí trong phòng vốn nặng nề bỗng nhiên lộ ra một tia hy vọng.
Ngay cả lang trung lo lắng đứng ở bên cạnh dường như cũng cảm nhận được cái gì, lông mày cau chặt hơi giãn ra. Ông ta nói người này không cứu được nữa, nhưng không ai tin, nếu như có thể có một người sáng suốt tới, có lẽ có thể thấy rõ tình hình bệnh nhân.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com